Du Giang Vĩ biết rõ đây tuyệt đối là có người đang muốn bêu xấu trưởng phòng Vương, hắn là một thư ký ở bên cạnh lãnh đạo, hắn tuyệt đối phải bảo vệ quyền uy và thanh danh cho lãnh đạo của mình.
Vương Tử Quân nhìn Du Giang Vĩ đang tỏ ra tức tối, thế là hắn cười nói: - Có câu "càng che thì càng rõ ràng", miệng mọc trên mặt mỗi người, bọn họ thích nói sao cũng được, cũng không cần quan tâm, những tin đồn kia cũng không thể cho lên mặt bàn, thế nên cũng không nên quản nhiều làm gì.
Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn định mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
- À, cậu gọi trưởng phòng Long đến đây một chuyến, để xem tình huống của công tác thi công chức lần này như thế nào. Vương Tử Quân vung tay với Du Giang Vĩ, sau đó tiếp tục xem văn kiện trên bàn.
Sau khi Du Giang Vĩ đi ra khỏi phòng thì gương mặt Vương Tử Quân nhanh chóng trở nên âm trầm. Hắn có biểu hiện cực kỳ tốt đẹp trước mặt Du Giang Vĩ, thế nhưng những lời nói bên ngoài vẫn làm cho hắn cảm thấy không chút thoải mái.
Vương Tử Quân biết rõ lúc này có không ít người nghĩ hắn đang cạnh tranh vị trí phó bí thư tỉnh ủy, thế nên cố ý làm ảnh hưởng đến thanh danh của hắn. Nếu sự việc không được điều tra rõ ràng, chỉ sợ những lời nghị luận sẽ ngày càng nhiều, mà chính mình không làm thì thì tin đồn cũng không biến mất.
Mặc dù Vương Tử Quân cảm thấy những thứ này khó thể cho lên mặt bàn, thế nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận thủ đoạn như ruồi nhặng này làm cho người ta cảm thấy rất đáng ghét.
Người cho ra những tin đồn như vậy căn bản phải có biết chút chuyện về mình và vị trí phó bí thư tỉnh ủy, còn người đó là ai, Vương Tử Quân cũng không nghĩ tiếp, dù có nghĩ thế nào cũng dễ đưa mình tiến vào một mạng lưới lằng nhằng khó chịu.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì điện thoại trong phòng làm việc chợt vang lên, hắn cầm lấy điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói của Lỗ Kính Tu: - Trưởng phòng Vương, trò chuyện một chút được không?
- Bí thư Lỗ, anh có gì cứ phân phó. Vương Tử Quân có quan hệ không tệ với Lộ Kiếm Long, thế cho nên nói chuyện cũng có chút tùy ý.
- Cũng không dám nói là phân phó, tôi hôm nay nghe được vài chuyện, anh có nghe nói không? Lỗ Kính Tu khẽ ho khan một tiếng, sau đó chợt mở miệng nói.
Lỗ Kính Tu không giống như Du Giang Vĩ, hắn là bí thư ủy ban tư pháp, mặc dù được nhiều người cho rằng là người cùng một phái với Vương Tử Quân, thế nhưng vị trí của hắn quyết định tính độc lập của riêng mình. Nhưng hai bên là minh hữu với nhau, khi hắn nhận được tin tức thì cũng nên truyền đạt cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn cười nói với Lỗ Kính Tu: - Cám ơn bí thư Lỗ quan tâm, nếu ngài không nói thì tôi thật sự không biết có người dùng thủ đoạn như vậy, mà việc này ngài cũng đừng ngó ngàng đến làm gì, chút thủ đoạn nhỏ cũng khó thể nào ném lên mặt bàn.
- Tử Quân, anh có thái độ như vậy là quá tốt, tôi gọi điện thoại cho anh chủ yếu nhắc nhở một câu, cũng không nên quá chú trọng sự việc.
Lỗ Kính Tu bên kia cúp điện thoại được hai phút thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số gọi đến, đây là Đậu Minh Đường.
- Trưởng phòng Tử Quân, có người dùng sự kiện nhảm nhí để nói này nọ, hôm nay tôi nghe thấy có vài người nghị luận, thế là phê bình cho một chặp, nhưng bọn họ nói rằng thứ này chủ yếu nghe được từ phía tỉnh ủy. Đậu Minh Đường cũng không khách sáo với Vương Tử Quân, thế nên trực tiếp nói thẳng.
Nếu như với Lỗ Kính Tu thì nói vài phút, nhưng Vương Tử Quân chỉ nói với Đậu Minh Đường hai ba câu thì cúp điện thoại. Mà điện thoại của Lỗ Kính Tu và Đậu Minh Đường giống như chỉ là bắt đầu, chỉ một lát sau thì Vương Tử Quân nhận được điện thoại từ bảy tám vị thường ủy, ai cũng quan tâm đến những lời đồn từ bên ngoài.
Đám người kia là thường ủy tỉnh ủy, mặc dù bọn họ gọi điện thoại đến an ủi, thế nhưng thực tế còn một phương diện quan trọng hơn, đó là nhờ điện thoại để tỏ thái độ với Vương Tử Quân, đó là những lời đồn này căn bản không liên quan đến tôi.
Vương Tử Quân đều tỏ vẻ cảm tạ những người gọi điện thoại đến, cũng tỏ vẻ chính mình không quan tâm đến những chuyện thế này. Những người kia an ủi Vương Tử Quân được vài câu thì cúp điện thoại.
Thật ra đối mặt với những lời đồn đãi liên quan đến Vương Tử Quân thì đám thường ủy tỉnh ủy kia gọi điện thoại đến chủ yếu cũng có không ít lựa chọn. Trực tiếp trầm mặc không lên tiếng cũng không có vấn đề, nhưng bọn họ gọi điện thoại đến chủ yếu để nói rằng mình coi trọng Vương Tử Quân.
Như vậy có nghĩa là không muốn Vương Tử Quân sinh ra nghi ngờ với mình, nhìn từ phương diện này cũng thấy rõ địa vị của Vương Tử Quân đang tăng tiến, đã đến mức chỉ cần một chuyện nhỏ xảy ra nhưng người ta căn bản khó thể nào không coi trọng.
Sau khi buông điện thoại của Kim Hành Thuấn, Vương Tử Quân cảm thấy mọi thứ coi như đã xong, dù sao thì hắn cũng đã nhận được vài cuộc điện thoại từ thủ đô. Ngoài hai người Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, những người nên gọi điện thoại đến thì đã đều gọi điện thoại cho hắn.
Mặc dù đám người kia gọi điện thoại đến an ủi mình, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không cho rằng những tin đồn kia không xuất phát từ một trong số những người bọn họ. Chỉ là hắn không phải là Sherlock Holmes, thế nên căn bản khó thể nào cho ra phán đoán chính xác được.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, trên mặt chợt lộ ra nụ cười. Hắn cầm văn kiện trên bàn, vừa định đứng lên thì có tiếng gõ cửa. Hắn ngồi xuống ghế sa lông nói một câu mời vào, chợt thấy Long Điền Hỉ đi vào bên trong.
Long Điền Hỉ là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn đã hoàn toàn dựa về phía Vương Tử Quân. Sau khi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn bắt đầu báo cáo các hạng mục công tác, sau đó lại dùng giọng âm trầm nói: - Trưởng phòng Vương, bây giờ có nhiều người thích nói chuyện nhảm nhí, không quản được cái miệng của mình, nói ra những lời không có trách nhiệm. Tôi cảm thấy những hành vi như thế này căn bản là không tốt, chúng ta cần cho ra biện pháp cứng để xử lý, cũng không để tiếp tục phát sinh những tình huống tương tự làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Long Điền Hỉ mặc dù không nói rõ ràng thế nhưng ý nghĩa đã biểu hiện quá đủ. Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Long Điền Hỉ, sau đó vỗ vỗ vai của đối phương rồi nói: - Trưởng phòng Long, bọn họ thích nói huyên thuyên thì cứ để mặc đi thôi, cũng không có tác dụng gì, chỉ là bọn họ tự tìm nguồn vui mà thôi.
Không chờ Long Điền Hỉ nói xong thì Vương Tử Quân đã đứng lên nói: - Trưởng phòng Long, tôi còn có chuyện cần báo cáo với bí thư Diệp, nếu như bên trong đơn vị có chuyện gì thì anh cứ xử lý cho tốt.
- Trưởng phòng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý cho tốt. Long Điền Hỉ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vương Tử Quân, hắn vội vàng lên tiếng.
Vương Tử Quân đi đến bên ngoài phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này Khuất Chấn Hưng đang bày ra bộ dạng xem xét văn kiện. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì hắn vội vàng đứng lên chào hỏi: - Chào trưởng phòng Vương.
- Chào Chấn Hưng, bí thư Diệp bây giờ có rãnh không? Vương Tử Quân đi xuống ngồi xuống đối diện với Khuất Chấn Hưng, sau đó ắhn dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
- Trưởng phòng Vương, bây giờ cũng không có ai trong phòng làm việc của bí thư, tôi sẽ đi qua báo cho bí thư một tiếng. Khuất Chấn Hưng vừa nhanh chóng châm trà cho Vương Tử Quân vừa dùng giọng nhiệt tình nói.
Hôm nay tâm tình của Khuất Chấn Hưng mãi không thể bình tĩnh, hắn luôn nghĩ đến nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và Đào Nhất Hành vào buổi sáng. Mặc dù Đào Nhất Hành cuối cùng vẫn xem hắn là người nhà, thế nhưng tình huống Đào Nhất Hành nổi giận không khỏi làm cho đầu óc hắn luôn chấn động.
Truyện convert hay : Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh