Lý Thừa Uyên từng nghe qua một câu chuyện cười, nói là có một nhà xưởng thường sản xuất ra những thùng hàng trống không, hơn nữa lại khó phân biệt, cực kỳ khó chịu đối với khách hàng. Vì giải quyết vấn đề này mà giám đốc công ty nổi giận quyết định thành lập một tổ nghiên cứu do một thạc sĩ công nghệ cao đứng đầu, nghiên cứu ra một thiết bị kiểm hàng chất lượng.
Khi thiết bị kiểm hàng kia chuẩn bị được đưa vào sử dụng thì một công nhân cho ra một sản phẩm kiểm hàng đơn giản khác đến, chiếc quạt bên trong máy sẽ thổi đi những thùng hàng rỗng, sản phẩm thật sự được giữ lại. Vì có chiếc máy này mà thiết bị được đầu tư tiền triệu kia căn bản không còn đất dụng võ.
Trong mắt Lý Thừa Uyên thì Vương Tử Quân cũng khó thể phá được vấn đề khó khăn kia, bây giờ sự việc lại phát triển theo chiều hướng xấu, Vương Tử Quân càng khó thể nào ứng phó được. Sở dĩ trước nay không thu phục được Vương Tử Quân, chủ yếu là nhóm người của mình chưa tìm được phương hướng mà thôi.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng, Lý Thừa Uyên nhìn thoáng qua dãy số điện thoại, sau đó khẽ cầm lấy điện thoại nói: - Tôi là Lý Thừa Uyên.
- Chủ tịch Lý, cảm tạ ngài đã giúp đỡ thành phố Lâm Hồ chúng tôi. Tối hôm nay ngài có thời gian không? Có vài người bạn già ở thành phố Lâm Hồ muốn tìm ngài uống vài ly. Điện thoại vừa nối thông thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của bí thư thị ủy Lâm Hồ là Thích Phúc Lai, giọng điệu của hắn cực kỳ nhiệt tình.
Lý Thừa Uyên căn bản rất tùy ý với Thích Phúc Lai, dù sao thì hai người cũng làm việc với nhau nhiều năm. Hắn cười ha hả trong điện thoại rồi trầm giọng nói: - Bí thư Phúc Lai, chúng ta đều là người một nhà, nào phải khách sáo như vậy. Chuyện uống rượu thì chúng ta để sau hẵng nói, nhưng chuyện tòa nhà Đế Hanh, các anh nhất định phải xử lý cho tốt, tuyệt đối không để nó nằm ngoài tầm kiểm soát.
- Chủ tịch Lý, mong anh yên tâm, Thích Phúc Lai tôi đảm bảo với anh, cho dù tôi có nát đầu cũng phải giải quyết chuyện này cho thỏa đáng. Tôi cũng không làm ra đường rẽ để ngài mất mặt được. Thích Phúc Lai cố gắng tỏ thái độ, sau đó cười híp mắt nói: - Nếu hôm nay chủ tịch Lý không rãnh, như vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt từ ngài, đến khi đó rất mong được uống với ngài vài ly.
Thích Phúc Lai nói ra ba chữ tin tức tốt rất nặng, ý nghĩa của nó là gì thì ai cũng biết.
Lý Thừa Uyên làm phó chủ tịch thường vụ tỉnh nên công tác hằng ngày rất bận rộn, nhưng dù bận rộn thế nào thì hắn cũng vài năm như một ngày, vẫn kiên trì một nguyên tắc của mình. Đó chính là nếu như có chuyện cần liên hệ với chủ tịch Chử Vận Phong, hắn nhất định phải đến gặp mặt chủ tịch Chử Vận Phong.
Tuy nói hai bên gặp mặt chưa chắc bàn công tác, có đôi khi chỉ là nói những chuyện lung tung nhỏ nhặt trong nhà nhưng hắn vẫn cố gắng thực hiện cho tốt. Lý Thừa Uyên tin tưởng năm rộng tháng dài chỉ cần mình tích lũy tốt và liên tục gặp mặt chủ tịch Chử Vận Phong, tóm lại sẽ có hiệu quả khó tưởng.
Cảm tình của con người cần bồi dưỡng mới tăng tiến, Lý Thừa Uyên là một người thủ hạ cấp dưới, hắn cần phải được lãnh đạo tán thưởng. Có đôi khi hắn hao tâm tổn trí mà không tìm được đường đi, thực tế cũng không phải không có đường đi, chủ yếu là do anh không tìm được phương hướng mà thôi.
Lý Thừa Uyên cũng là một vị lãnh đạo của ủy ban nhân dân tỉnh, hắn nắm trong tay rất nhiều hạng mục công tác. Nếu muốn lãnh đạo hiểu rõ mình, như vậy không phải đang làm khó lãnh đạo sao? Đối với một người có động cơ chính trị, phải chủ động tiếp cận lãnh đạo, phải tiến vào trong tầm mắt của lãnh đạo mới được.
Khi làm người hầu cho lãnh đạo, một động tác vô thức của lãnh đạo là gì? Nhất định khi đó sẽ chọn một người thuận tay và thích hợp nhất.
Như thế nào anh mới là người được nhắc đến đầu tiên trong phản ứng vô thức của lãnh đạo? Biện pháp tốt nhất là anh phải thường xuyên xuất hiện trong mắt lãnh đạo, biểu hiện nhiều một chút trước mặt lãnh đạo. Lúc này Chử Vận Phong tuy đã không còn là người có tác dụng chủ yếu với tương lai của Lý Thừa Uyên, thế nhưng Lý Thừa Uyên vẫn tin tưởng mình kiên trì thói quen như vậy, chắc chắn sẽ có lợi mà vô hại.
Khi đi qua phòng thư ký của chủ tịch Chử Vận Phong, Lý Thừa Uyên nhìn vào phòng của Xà Tiểu Cường theo bản năng. Hắn trước nay vẫn bỏ rất nhiều tâm tư với Xà Tiểu Cường. Mặc dù Xà Tiểu Cường không có nhiều chuyện liên quan đến hắn, thế nhưng người này có một ưu thế mà người thường khó có được, đó là mỗi ngày đi theo bên cạnh chủ tịch Chử Vận Phong, căn bản hiểu rõ lúc này chủ tịch đang vui hay buồn.
Lý Thừa Uyên là một người uyên bác thích đọc sách, đặc biệt là sách sử, điều này làm cho Lý phu nhân không khỏi cảm thấy bức bối. Nhưng khi vợ nói này nọ thì hắn thường nở nụ cười khinh thường, vì đọc sử có thể hiểu ra nhiều vấn đề, cô thì hiểu cái gì? Hắn chú trọng kết giao với Xà Tiểu Cường chủ yếu cũng là vì nhờ đọc từ sách sử, có một nguyên nhân không thể nào bày ra trên mặt bàn, đó là Lý Thừa Uyên căn bản nghiên cứu rất kỹ về đám thái giám bên cạnh hoàng đế, chỉ một câu có thể khái quát cái nghề này, đó là cực kỳ đáng sợ.
Nhưng đáng tiếc là lúc này Xà Tiểu Cường cũng không có trong phòng làm việc, trong phòng trống rỗng, có chút vắng vẻ.
Tuy Lý Thừa Uyên cảm thấy có chút không trùng hợp nhưng vẫn cất bước đi về phía phòng làm việc của Chử Vận Phong. Với địa vị của hắn hiện tại, căn bản không cần thông báo với thư ký, có thể tự do đi vào phòng của chủ tịch Chử Vận Phong.
Khi Lý Thừa Uyên định gõ cửa, đúng lúc cửa mở ra, khi gương mặt người bên trong đi ra xuất hiện thì vẻ mặt hắn chợt có vài phần cứng nhắc.
Lý Thừa Uyên là thường ủy tỉnh ủy, hắn căn bản cực kỳ kiêu ngạo về khả năng khống chế của mình. Thậm chí hắn cảm thấy cho dù có quỷ sứ thình lình xuất hiện, làm cho hắn sợ đến mức khủng hoảng tinh thần, thế nhưng hắn cũng sẽ không nhíu mày.
Nhưng bây giờ người kia xuất hiện lại làm cho Lý Thừa Uyên sinh ra cảm giác như gặp quỷ sứ, cũng không phải là người kia căn bản là quá xấu xí, thế nhưng người này xuất hiện quá bất ngờ.
- Chào chủ tịch Lý. Khi người kia nhìn thấy Lý Thừa Uyên thì khẽ lên tiếng chào hỏi.
Lý Thừa Uyên thấy đối phương chủ động chào hỏi, mặc dù không muốn phản ứng, thế nhưng ngại địa vị của đối phương, hắn cũng không dám ra vẻ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi đáp lại: - Chào trưởng phòng Vương.
Vương Tử Quân cũng không ngờ gặp mặt Lý Thừa Uyên ở chỗ này, nhưng phó chủ tịch thường vụ tỉnh đến báo cáo với chủ tịch tỉnh là một chuyện thường tình, mình gặp mặt Lý Thừa Uyên ở chỗ này cũng không có gì là bất ngờ.
Hai người chào hỏi lẫn nhau, đúng lúc Chử Vận Phong từ trong phòng đi ra. Chử Vận Phong có chút bất ngờ vì hai người Lý Thừa Uyên và Vương Tử Quân đụng mặt nhau, nhưng lão vẫn lên tiếng bắt chuyện với vẻ mặt bình tĩnh ung dung, sau đó đi cùng Lý Thừa Uyên vào trong phòng.
Lý Thừa Uyên cho ra hàng ngàn suy đoán với lý do vì sao Vương Tử Quân lại xuất hiện ở chỗ này, thế nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế những nghi hoặc của mình xuống tận đáy lòng. Hắn nói vài chuyện không liên quan với Chử Vận Phong, sau đó không nhịn được mà cười nói: - Chủ tịch Chử, vừa rồi trưởng phòng Vương đến có phải có chuyện gì không?
- À, anh ấy có chút chuyện. Chử Vận Phong nhìn thoáng qua Lý Thừa Uyên rồi dùng giọng không quan tâm nói.
Đáp án lúc này của Chử Vận Phong căn bản là kết quả mà Lý Thừa Uyên không muốn nghe nhất. Khi hắn cảm thấy cực kỳ không cam lòng, chuẩn bị bắt tay vào phương diện khác để thám thính tình huống thì chợt nghe Chử Vận Phong nói tiếp: - Chủ tịch Lý, anh đến rất đúng lúc, tôi có chuyện cần nói với anh.
Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y