- Nhưng nếu so sánh với phương diện đại cục thì chúng ta càng phải chú trọng đến mặt cầu thị, tôi hy vọng sự kiện vừa rồi xảy ra cần phải có câu trả lời rõ ràng, cần phải có trách nhiệm rõ ràng.
Lời nói đối chọi gay gắt của phó bí thư tỉnh ủy và phó chủ tịch thường vụ tỉnh giống như một thanh kiếm sắc đâm vào lồng ngực Lỗ Kính Tu. Lúc này tâm tư dao động của hắn càng không thể kiên định, hắn biết lúc này mình không nên do dự, nhưng ép hắn làm ra lựa chọn thì thật sự quá khó khăn.
Không ai ép Lỗ Kính Tu phải lên tiếng, nhưng ánh mắt mọi người nhìn vào làm hắn cảm thấy áp lực của mình là quá lớn. Nếu như giống như lời nói của Lý Thừa Uyên, chính mình sẽ hy sinh anh dũng nhưng chỉ đổi lấy sự phí công vô ích mà thôi, như vậy không phải là mình chết oan sao?
Lỗ Kính Tu nghĩ đến phương diện mình sẽ bị người ta trào phúng, nghĩ đến những đả kích mà mình sắp gặp phải, hắn không khỏi cảm thấy rất do dự. Hắn nhìn qua chiếc ghế trống bên kia, trong đầu càng lóe lên vài ý nghĩ u ám.
Dựa vào cái gì mà bây giờ anh còn không đến? Dựa vào cái gì mà anh ra tay nhưng tôi phải là người đến chùi đít?
Dựa vào cái gì?
Tuy trong đầu liên tục vang lên những ý nghĩ không cam lòng, thế nhưng Lỗ Kính Tu vẫn hít vào một hơi thật sâu, sau đó quyết định áp dụng những dự định trước đó của mình.
Dù sao thì sự việc này cũng do anh của Lỗ Kính Tu sắp xếp, biết đâu đứng đằng sau chính là một đại nhân vật mà gia đình mình không thể từ chối được. Nếu như mình đổi ý giữa đường, tuy có thể trốn tránh nhất thời, thế nhưng kết cục cuối cùng của mình càng thảm thương hơn.
Thôi thì gánh chịu vậy.
Lỗ Kính Tu cắn răng nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân, sau đó hắn trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, chuyện này là tôi lỗ mãng, tôi xin thừa nhận sai lầm với hội nghị thường ủy.
Một câu nói vừa ra khỏi miệng thì làm cho tâm tư dày vò của Lỗ Kính Tu trở nên cực kỳ thoải mái. Mặc dù tất cả chỉ mới là bắt đầu, thế nhưng như vậy cũng có nghĩa là hắn không còn phiền não vì sự lựa chọn của mình.
Không cần phiền não có đôi khi cũng là chuyện tốt.
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Lỗ Kính Tu hầu như dùng giọng không chút do dự nói tiêp: - Tôi nghe cục công an thành phố Đông Hồng nói về việc sắp có một thuyền buôn lậu sắp giao dịch ở vùng biển quốc tế, tôi cảm thấy thời cơ là rất tốt, nếu như có thể bắt được người và cả tang vật, như vậy sẽ cho ra đả kích nghiêm trọng cho tình hình buôn lậu trong tỉnh. Nhưng người tính không bằng trời tính, tin tình báo của hành động lần này là không chính xác, còn tạo nên tình thế căng thẳng vào lúc này, gây ra những ảnh hưởng bất lợi đối với hình tượng và công tác của tỉnh Nam Giang.
Phòng họp trở nên cực kỳ yên tĩnh, tuy mọi ánh mắt vẫn tập trung lên người Lỗ Kính Tu, thế nhưng biểu hiện của bọn họ căn bản không hoàn toàn giống nhau.
Đậu Minh Đường thì thở dài một hơi, hắn thật sự lo lắng Lỗ Kính Tu dao động ở phương diện này. Nếu Lỗ Kính Tu thật sự dao động, như vậy sẽ là cực kỳ bất lợi cho Vương Tử Quân.
Lúc này thì quá tốt, Lỗ Kính Tu cuối cùng vẫn tiến hành dựa theo phương án mà hai bên vạch ra trước đó. Tuy hắn không biết Lỗ Kính Tu vừa rồi đã khó khăn thế nào khi phải đấu tranh tâm lý tự vượt qua chính mình, thế nhưng ít nhất bây giờ sự việc cũng được giải quyết viên mãn, hắn cảm thấy vui mừng vì đã bảo vệ được Vương Tử Quân.
Thí xe bảo vệ tướng, tuy nói dễ nhưng chính thức làm lại rất khó.
Diệp Thừa Dân cũng cảm thấy có chút bất ngờ, thế nhưng cũng có vài phần nằm trong dự đoán. Dù sao thì lão cũng không phải chưa từng được thấy qua tình huống thí xe bảo vệ tướng. Bây giờ có thêm một tình huống như vậy xuất hiện, cũng không phải là chuyện gì quá mức ngạc nhiên.
Diệp Thừa Dân biết rõ sự kiện này xảy ra như thế nào, lão biết rõ người đứng sau Vương Tử Quân là ai, bây giờ người ta đã làm như vậy, lão không cần tiếp tục gây rối.
Vương Tử Quân đi, Lỗ Kính Tu ngã xuống, trong Nam Giang chỉ còn lại một mình Đậu Minh Đường, những gì mà Vương Tử Quân kinh doanh ở Nam Giang sẽ trở thành hoa trong gương, trăng trong nước. Đậu Minh Đường chỉ còn một mình, chỉ có thể lựa chọn một là mình hai là Chử Vận Phong, mà Diệp Thừa Dân tin tưởng Đậu Minh Đường sẽ chọn mình.
Vì chuyện này Vương Tử Quân và Chử Vận Phong đã kết thù với nhau, chỉ sợ thù oán càng thêm sâu. Tuy Vương Tử Quân sẽ ảm đạm rời khỏi Nam Giang, thế nhưng nói một cách tổng quát thì vẫn không có vấn đề gì.
Đường phát triển sau này của một người trẻ tuổi như Vương Tử Quân còn dài, không thể không nhắc đến sự tồn tại của Vương Tử Quân, đó căn bản là một lực kiềm chế cực kỳ lớn cho Chử Vận Phong.
- Bí thư Lỗ, nếu theo những lời anh đã nói, cục công an Đông Hồng bắt đầu hành động thì anh đã biết rồi sao? Giọng nói bình tĩnh của Diệp Thừa Dân vang lên làm cho người ta cảm nhận được sự uy nghiêm cực lớn.
- Đúng vậy, tôi biết rõ. Lỗ Kính Tu ngẩng đầu lên dùng giọng không chút do dự nói: - Khi đó tôi cảm thấy đây là một sự kiện cực kỳ có tính chuyên nghiệp, thế nên giao cho chuyên gia đi làm, nếu thật sự đả kích được đám người buôn lậu thì cục công an thành phố Đông Hồng ra mặt cũng không phạm sai lầm.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão chuẩn bị giải thích biết thời biết thế theo lời của Lỗ Kính Tu. Nhưng lão nghĩ như vậy mà người khác lại không nghĩ như thế, lão còn chưa kịp lên tiếng thì Chử Vận Phong ở bên cạnh đã mất kiên nhẫn nói: - Bí thư Kính Tu, anh là bí thư ủy ban tư pháp, vì sao anh không tha cục trưởng Chân Hồng Lỗi mà đi đường vòng để thực hiện chuyên án này?
Chân Hồng Lỗi vừa vào trong hội nghị thường ủy thì cố gắng bày ra bộ dạng cực kỳ đau thương, lúc này nghe thấy lãnh đạo nhắc đến mình, thế là càng nhìn thẳng vào Lỗ Kính Tu.
Lỗ Kính Tu vốn không thèm quan tâm đến Chân Hồng Lỗi, mặc dù một năm qua biểu hiện của Chân Hồng Lỗi là cực kỳ thấp kém, thế nhưng Lỗ Kính Tu biết rõ thái độ của người này căn bản không khiêm nhường cung kính giống như những gì đang biểu hiện ra bên ngoài. Chân Hồng Lỗi là người căn bản không coi hắn ra gì, trong đầu đối phương có bản cửu chương của riêng mình, sao có thể cúi đầu xưng thần với mình được?
Nếu như là trước kia thì Lỗ Kính Tu sẽ cố gắng giải thích, nhưng bây giờ dù gì thì vò mẻ lại sứt, hắn cũng không quá quan tâm. Hắn cười lạnh một tiếng nói: - Chủ tịch Chử hỏi vì sao tôi không thông qua đồng chí Chân Hồng Lỗi, tôi cũng nói thật, trong quá trình chấp pháp chúng tôi cũng không muốn trắng trợn tuyên truyền. Thế cho nên khi mà cục trưởng Đoạn muốn báo cáo lên cho cục công an tỉnh, tôi đã lên tiếng bảo vệ cho đồng chí Chân Hồng Lỗi.
Lỗ Kính Tu nói là bảo vệ thế nhưng người nơi đây ai không phải kẻ tai thính mắt tinh? Hắn nói như vậy căn bản là không tín nhiệm Chân Hồng Lỗi.
Truyện convert hay : Tốt Nhất Tới Cửa Con Rể