Bí Thư Trùng Sinh

chương 2019: trước tiên phải bắt cóc thân phận của các anh (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không biết bao lâu sauu người phụ nữ kia chợt nói: - Bố, con đã cho người mua ba vé máy bay năm giờ sáng mai, bốn giờ sáng chúng ta xuất phát, đến giờ cơm sáng thì có lẽ đã đến thủ đô rồi.

- Cần gì phải ngồi vé máy bay của người văn phòng đưa đến? Chử Vận Phong này làm quan thanh bạch ở Nam Giang, là một người đường đường chính chính quyết không cho phép mình rời khỏi Nam Giang như một tên lính đào ngũ, tôi ngồi được thì đi được, cần gì phải sợ?

Khóe miệng của cô con gái có hơi co giật, còn muốn mở miệng khuyên nhưng Chử Vận Phong không cho nàng cơ hội, lão nhặt túi trà lên đi vào trong phòng làm việc. Lão mở cửa sổ ra, thấy nhà nhà đã lên đèn ở bên ngoài thế là không khỏi cảm khái, địa phương này lão đã phấn đấu nhiều năm, không biết sau này còn cơ hội quay lại không?

- Thư ký trưởng, có phải hôm nay chủ tịch Chử sẽ rời khỏi Nam Giang không? Tuy Chử Vận Phong không còn là chủ tịch tỉnh thế nhưng Diệp Thừa Dân vẫn xưng hô giống như cũ.

- Đúng vậy, bí thư Diệp, hôm nay chủ tịch Chử sẽ đi. Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn hầu như ghi nhớ những chuyện lớn trong tỉnh vào đầu mình. Chỉ cần Diệp Thừa Dân mở miệng hỏi là hắn có thể nhanh chóng cho ra phản ứng.

Diệp Thừa Dân không nói gì, lão chỉ nhanh chóng phê duyệt văn kiện trên tay, sau đó mới nói: - Phía ủy ban tỉnh đã hủy bỏ lễ đưa tiễn rồi sao?

- Đó là ý kiến của chủ tịch Chử, anh ấy không muốn cho ra hình thức như vậy. Đào Nhất Hành trầm ngâm giây lát rồi nói rõ chi tiết. Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão trầm ngâm giây lát rồi sắp xếp: - Chút nữa tôi và anh đi ra sân bay, chúng ta đi tiễn chân chủ tịch Chử.

"Đi đến sân bay tiễn chân?" Đào Nhất Hành có chút kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng cho ra điều chỉnh với lịch trình trong ngày của bí thư Diệp.

Khi Diệp Thừa Dân chuẩn bị đi tiễn chân Chử Vận Phong, lúc này Vương Tử Quân đã ngồi trên chiếc xe số bảy tỉnh ủy của mình. Hắn đưa theo vài nhân viên công tác của phòng tổ chức đến thành phố Ô Phổ kiểm tra công tác cải cách nhân sự.

Vương Tử Quân ngồi trên xe không nói lời nào, Du Giang Vĩ và lái xe Tiểu Hà cũng thành thật ngậm miệng không lên tiếng. Khi xe rời khỏi nội thành thì Vương Tử Quân chợt nói: - Hôm nay tôi đi kiểm tra công tác, có phải mọi người đều biết không?

Du Giang Vĩ chợt sững sờ, sau đó hắn thầm hiểu và cười nói: - Trưởng phòng, thật sự là ai cũng biết.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn giống như rất hài lòng với kết quả này, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Du Giang Vĩ thấy vậy thì không khỏi có chút hiếu kỳ, hắn khẽ hỏi: - Trưởng phòng Vương, hôm nay là thời điểm chủ tịch Chử rời khỏi Nam Giang, ngài đi ra ngoài như thế này có phải là quá rêu rao không?

- Nếu như tôi đi đưa tiễn chủ tịch Chử chỉ sợ sẽ có người nghi hoặc, sẽ cảm thấy không nỡ, như vậy sẽ làm cho bầu không khí đưa tiễn quá náo nhiệt sẽ trở nên lạnh lẽo. Vương Tử Quân nói làm cho Du Giang Vĩ có chút cảm động, thì ra trưởng phòng Vương tuyên bố mình đến thành phố Ô Phổ kiểm tra công tác cải cách nhân sự cũng là vì muốn cho đám người đi đưa tiễn chủ tịch Chử một viên thuốc an thần.

Lúc này trong đại sảnh khách quý của sân bay Đông Hồng, bầu không khí khá bình tĩnh và trầm trọng. Lúc này có không ít người ngồi đây, cũng không có ít người liên tục chạy đén, hai bên gật đầu với nhau rồi ngồi xuống.

Chu Tín Liên đã đến, Đồ Ấn Phàm cũng đến, Lưu Vĩnh Cương cũng đến...

Một đám người có thực lực và quyền lợi trong tỉnh lần lượt hiện ra ở đại sảnh sân bay, việc bọn họ cần làm chính là đưa tiễn lãnh đạo của mình.

Tuy đại sảnh dành cho khách quý ở sân bay khá rộng, thế nhưng lúc này lại có vẻ hỗn loạn, không ít người vì nguyên nhân tìm một chỗ ngồi mà chờ sẵn ở nơi này.

- Trưởng phòng Chương đến. Không biết ai lên tiếng đầu tiên, lúc này Chương Thu Mi mặc một bộ trang phục công sở đi vào với nụ cười ôn hòa. Lúc này ánh mắt của nàng rơi lên người đám đông đến đưa tiễn, thế là nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

- Chào trưởng phòng Chương. Lưu Vĩnh Cương thấy Chương Thu Mi đến thì nhanh chóng đứng lên nở nụ cười cung kính nói.

Chương Thu Mi bắt tay nhóm người Lưu Vĩnh Cương, sau đó nàng cười nói: - Anh Vĩnh Cường cũng đến à? Lần này chủ tịch đi tôi thật sự cảm thấy không nỡ. Nhưng bây giờ thấy nhiều người đến tiễn chân lãnh đạo như vậy, tôi vẫn rất cảm động. Chủ tịch đã hết lòng vì Nam Giang quá nhiều năm, căn bản là không dễ dàng chút nào, thế nên chúng ta cần đến đây tiễn chân anh ấy.

Lưu Vĩnh Cương khẽ gật đầu, hắn căn bản đồng ý với lời nói của Chương Thu Mi. Trước đó vài ngày hắn đã cho ra quyết định đến tiễn chân Chử Vận Phong, hắn là chủ tịch thành phố Lâm Hồ, hắn căn bản không chỉ cảm thấy đáng tiếc khi Chử Vận Phong rời đi, còn cảm thấy rất sợ hãi.

- Chúng ta không những đến, còn phải mỉm cười tiễn chân chủ tịch. Mặc dù chủ tịch Chử rời khỏi Nam Giang, thế nhưng chúng ta cũng không phải là quả hồng mềm để cho người ta thích nắn thì nắn. Chương Thu Mi dùng giọng kích động nói.

Lưu Vĩnh Cương không phải là người ngu, tất nhiên nàng hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Chương Thu Mi. Mặc dù hắn biết người kia không có mặt ở đây, thế nhưng lời nói của người phụ nữ này làm cho người ta không thoải mái, giống như cưỡng chế đám người đến tiễn chân bọn họ, cố gắng dán lên người bọn họ một dấu hiệu, sau đó mới bằng lòng thả bọn họ về.

Lưu Vĩnh Cương trầm ngâmg giây lát rồi cười nói: - Trưởng phòng Chương, bây giờ chủ tịch còn chưa đến, chúng ta vẫn phải đợi, thế nhưng cũng không nên nói những lời mất hứng này, đỡ làm giảm cảm xúc của chủ tịch.

- Chủ tịch Vĩnh Cương nói đúng, chúng ta lúc này đến tiễn đưa lãnh đạo chỉ nên cười. Người kia tuy hùng mạnh nhưng không phải vẫn phải tránh mặt ở trường hợp này sao? Chương Thu Mi mở miệng, nàng cũng không chờ Lưu Vĩnh Cương tiếp tục lên tiếng mà nói: - Tôi đã hẹn với chủ tịch Lý, lát nữa anh ấy sẽ đến.

Chương Thu Mi nói rất tự nhiên, nhưng mọi người ý thức được mục tiêu của người phụ nữ này chính là lung lạc chủ tịch tỉnh, có lẽ không bao lâu sau sẽ là người phát ngôn của chủ tịch Lý. Thế là ánh mắt đám người nhìn về phía Chương Thu Mi có thêm vài phần cung kính.

Chương Thu Mi dùng dư quang khóe mắt thu hết sự thay đổi vẻ mặt của mọi người, đối với nàng thì lần này đến tiễn chân Chử Vận Phong chình là một cơ hội. Nàng là người đã giương cờ đứng về phía đối lập với Vương Tử Quân, như vậy cần gì phải che giấu? Nàng muốn dùng tất cả khả năng để lôi kéo lực lượng, từng bước thu hẹp sự chênh lệch giữa mình và người kia.

Chương Thu Mi là một trưởng phòng tuyên truyền, nàng căn bản là một người cực kỳ hợp cách. Chỉ sau vài câu thì nàng đã làm cho bầu không khí nơi đây cực kỳ sống động. Mặc dù đại đa số mọi người đều bảo trì lý trí, không biểu hiện thái độ, thế nhưng thân phận của Chương Thu Mi và thái độ của chủ tịch Lý đã làm cho bọn họ an tâm hơn.

Truyện convert hay : Cổ Võ Cuồng Binh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio