Xà Tiểu Cường thầm hiểu, hắn biết rõ đường ra tốt nhất của mình lúc này là xuống tuyến dưới rèn luyện. Mặc dù chủ tịch Chử đã đi rồi, dù Lý Thừa Uyên tiến lên nắm giữ chức vụ, thế nhưng phương diện sắp xếp công tác cho hắn vẫn có chút xấu hổ.
Khi mà danh dự của lão lãnh đạo lên cao thì thư ký được sắp xếp muốn mưa có mưa muốn gió có gió, địa phương sẽ dùng ánh mắt cao vời nhìn anh. Nhưng nếu lãnh đạo đi đến bước đường cùng thì sao? Sẽ có một tình cảnh khác chờ anh.
Người ở trong quan trường lâu năm sẽ luôn cho rằng quan hệ là rất quan trọng, có nhiều quan hệ thì có nhiều tài nguyên, người có nhiều quan hệ sẽ thường khó tránh khỏi có ý nghĩ cường thế. Thế nhưng cán bộ từ cơ sở bò lên lại không chịu thua ai, bọn họ cho rằng mình là người được rèn luyện từ cơ sở, trải qua mưa gió phải gặp cầu vồng, trải qua nhiều sóng gió đau khổ mới có được vị trí hôm nay.
Thử nghĩ mà xem, anh là người công tác trên cơ quan thượng cấp, cả ngày cao cao tại thượng, bay giữa không trung, chí khí đầy người, có thứ gì mà anh không tinh thông? Nhưng người làm thư ký cho lãnh đạo được vài ngày, viết được vài vài phát biểu có tính trọng điểm, nói vài câu nịnh hót thì có thể chạy xuống cơ sở giễu võ dương oai không biết trời cao đất rộng sao? Anh nghĩ mình là ai?
Xà Tiểu Cường tất nhiên hiểu rõ điều này, nhưng hắn không thể không đi xuống địa phương bên dưới, tiếp tục ở cơ quan tỉnh thì sẽ không có địa vị nào tốt cho hắn. Vì vậy trước khi đi thì Chử Vận Phong đã giao phó sự việc này cho Lý Thừa Uyên, mà Xà Tiểu Cường đến gặp Lý Thừa Uyên cũng là vì điều này.
Mặc dù Xà Tiểu Cường đã có quyết tâm sẽ ôm lấy chân của Lý Thừa Uyên, thế nhưng sắp xếp thế nào phải qua được cửa ải của Vương Tử Quân. Bây giờ nghe được những lời cực kỳ ân cần của Vương Tử Quân, trái tim của Xà Tiểu Cường không khỏi nhanh chóng gia tốc.
- Cám ơn trưởng phòng Vương, tôi cũng hy vọng mình có thể được xuống tuyến dưới rèn luyện.
- À, cơ hội luôn có. Vương Tử Quân cười cười với Xà Tiểu Cường, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì thấy Triệu Thành Vân đi đến nói: - Trưởng phòng Vương, chủ tịch mời anh vào phòng.
Lý Thừa Uyên cũng không đổi phòng làm việc của mình, vẫn là phòng làm việc cũ, nhưng bây giờ tấm biển ngoài cửa đã đổi là chủ tịch tỉnh. Vương Tử Quân đi vào phòng của Lý Thừa Uyên, lúc này Lý Thừa Uyên đang ngồi châm trà.
- Trưởng phòng Tử Quân, đây là trà bình thường nhưng uống cũng không tệ, mời ngài nếm thử tay nghề của tôi. Lý Thừa Uyên cũng không đứng lên, giọng điệu lại rất thân mật.
Triệu Thành Vân đi vào cùng Vương Tử Quân, hắn nhìn Lý Thừa Uyên pha trà mà bừng tỉnh. Hèn gì mấy ngày trước hắn thấy chủ tịch Lý mua một bộ dụng cụ pha trà, đến bây giờ vẫn chưa dùng qua, xem ra là dùng vào lúc này.
Triệu Thành Vân biết rõ Vương Tử Quân và Lý Thừa Uyên có việc, thế nên hắn cũng không dám ở lâu, sau khi cẩn thận đóng cửa lại thì đi về phòng của mình.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà do Lý Thừa Uyên tự tay pha chế, hương vị khá tốt. Hắn tán thưởng hai câu về tay nghề pha trà của Lý Thừa Uyên, sau đó cười nói: - Chủ tịch, hôm nay tôi đến là có một số việc muốn trưng cầu ý kiến của ngài.
Lý Thừa Uyên khoát tay áo nói: - Tuy nói là bàn công tác thế nhưng cũng không cần nghiêm túc như vậy, coi như hai bên thương lượng là được.
Đối với các thường ủy tỉnh ủy bình thường thì biết đâu Lý Thừa Uyên còn đưa ra cái giá cho mình, nhưng đối mặt với Vương Tử Quân thì Lý Thừa Uyên luôn cảm thấy người này có tiềm lực quá mạnh, dù thế nào cũng khó coi thường. Hơn nữa hắn có thể trở thành chủ tịch tỉnh cũng thật sự là nhờ lời nói của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn dùng giọng khiêm tốn nói: - Chủ tịch, bây giờ ban ngành Nam Giang chúng ta vẫn đang có chút không trọn vẹn. Hôm qua tôi đã bàn bạc với bí thư Diệp, đó là nhanh chóng đề bạt những cán bộ trong đội ngũ của tỉnh. Mặc kệ thượng cấp suy xét như thế nào nhưng chúng ta nhất định phải làm tốt công tác đề cử, nhất định phải sớm tham gia, nhanh chóng có mưu đồ, xem như tỉnh ủy cho ra quyết định.
- À, bí thư nói đúng, muốn làm cho các đồng chí hăng say công tác thì phải quan tâm cao độ. Nếu chúng ta quan tâm đến bọn họ ở phương diện chính trị, như vậy cũng thể hiện được sự ấm áp của tổ chức. Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Diệp. Lý Thừa Uyên nghe thấy Vương Tử Quân nói mình đã bàn bạc với bí thư Diệp, hắn có chút khó chịu, Diệp Thừa Dân kia cũng vung tay quá dài rồi. Anh không chờ đợi được mà nhanh chóng phân phối quân cờ của mình sao?
Nhưng dù có không thoải mái thì Lý Thừa Uyên hiểu rõ thân phận của mình, thế nên giọng điệu vẫn cực kỳ bình thản.
Trước khi Vương Tử Quân đến phòng làm việc của Lý Thừa Uyên, hắn đã sắp đặt sẵn đoạn đối thoại giữa mình và chủ tịch Lý, phản ứng lúc này của chủ tịch Lý cũng nằm trong dự đoán của hắn.
- Chủ tịch Lý, lúc này nhiều ghế còn trống nhất lại nằm bên phía ủy ban tỉnh, hai chiếc ghế của hai vị trí phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy đều đang bỏ trống, bí thư Diệp yêu cầu tôi thỉnh cầu ý kiến của ngài.
Phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy có thể nói là hai phụ tá đắc lực cho chủ tịch tỉnh, nếu như có thể cho người của mình tiếp quản hai vị trí này, như vậy sẽ càng làm cho Lý Thừa Uyên như hổ thêm cánh. Tuy hắn không thể khôi phục lại uy thế như của Chử Vận Phong trước kia, thế nhưng cũng đảm bảo thế lực của mình có thể ngang bằng với Diệp Thừa Dân.
Chẳng qua vị trí phó chủ tịch thường vụ thường là do các vị trí thường ủy khác tiến lên, phó chủ tịch thường ủy cũng chỉ có thể được lựa chọn từ các thành phố hoặc lãnh đạo đơn vị trong tỉnh.
Lúc đầu Lý Thừa Uyên cũng có ý nghĩ với hai vị trí này, nhưng bây giờ hắn hiểu rõ tình huống của mình, lúc này vị trí của mình còn chưa ổn, không bằng giúp đỡ Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân ở phương diện này.
- Bí thư Diệp có ý kiến gì? Lý Thừa Uyên có chút trầm ngâm rồi nói với Vương Tử Quân.
Lý Thừa Uyên hỏi câu này rất có nghệ thuật, tuy hắn hỏi ý kiến của Diệp Thừa Dân, thực tế lại muốn biết được Vương Tử Quân và Diệp Thừa Dân thương lượng và cho ra kết quả như thế nào.
- Bí thư Diệp cho rằng vị trí phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy là cực kỳ quan trọng trong quá trình phát triển của tỉnh Nam Giang, vì vậy chúng ta cho ra đề cử nhất định không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo thượng cấp với Nam Giang. Chúng ta phải đề cử những người có năng lực mạnh, tố chất cao, có thể được lãnh đạo thượng cấp tán thành. Những người như vậy không những mở ra cục diện cho tỉnh, còn có thể làm cho lãnh đạo thượng cấp thuận lợi thông qua đề nghị của tỉnh ủy Nam Giang.
Lý Thừa Uyên chăm chú nghe lời nói của Vương Tử Quân, tuy những lời này chỉ là mở đầu, thế nhưng hắn là người đi lại nhiều năm trong quan trường, hắn có thể tìm được nhiều ý nghĩa từ những lời này của Vương Tử Quân.
Tuy Vương Tử Quân không nói ra cái tên cụ thể, thế nhưng trên thực tế đã mở ra phạm vi rõ ràng. Hai chức vụ này được Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân thương lượng tìm trong số các thường ủy tỉnh ủy hiện tại, mà bây giờ chỉ còn vài người đủ điều kiện mà thôi.
Hầu như chỉ sau giây lát thì Lý Thừa Uyên đã nhìn lên người Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, nếu như anh có thể tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ, tôi căn bản cảm thấy thoải mái hơn.
Lý Thừa Uyên tuy cảm thấy khả năng này là rất nhỏ nhưng hắn vẫn không nhịn được phải mở miệng thử lời, dù sao đây cũng là một chuyện cực kỳ quan trọng với hắn.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Mạt Thế: Cứu Thế Nữ Vương