- Chị cũng biết rồi đấy, lúc này tuyến trên căn bản dựa trên nguyên tắc cực kỳ tôn trọng ý kiến của tỉnh ủy Nam Giang với việc điều chỉnh ban ngành Nam Giang. Trước kia chị công tác khá tốt, nhưng bây giờ tình thế Nam Giang thay đổi bất ngờ, chị nên ra khỏi dòng nước xoáy để giữ lấy bản thân mình.
Lão lãnh đạo nói khá nhiều nhưng Chương Thu Mi chỉ nhớ rõ một câu, đó là đồng chí chịu trách nhiệm chủ đạo ở tỉnh Nam Giang. Bây giờ chỉ có hai người tự xưng là người phụ trách chủ đạo ở Nam Giang, một là Diệp Thừa Dân, còn lại là Lý Thừa Uyên.
Nhất định là Diệp Thừa Dân phản ánh với lãnh đạo tuyến trên, chỉ cần có được sự giúp đỡ của Lý Thừa Uyên thì mình biết đâu vẫn còn hy vọng? Diệp Thừa Dân dù là bí thư tỉnh ủy thế nhưng cũng không phải đại biểu cho cả tỉnh Nam Giang.
- Lão lãnh đạo, tôi có chuyện cần hỏi ngài, đồng chí chịu trách nhiệm chủ yếu có phải là Diệp Thừa Dân hay không? Trước kia Chương Thu Mi chủ yếu gọi Diệp Thừa Dân là bí thư Diệp, nhưng bây giờ nàng cũng không còn nhiều tâm tư như vậy.
Đầu dây bên kia không tiếp tục vang lên âm thanh nào, Chương Thu Mi cảm thấy mình giống như bắt được khúc gỗ cứu mạng, nàng càng vội vàng lên tiếng: - Lão lãnh đạo, nếu nói hai vị lãnh đạo chủ yếu ở Nam Giang, ngoài lãnh đạo đứng đầu thì còn có chủ tịch tỉnh. Ngài có thể nói các vị lãnh đạo ban tổ chức trung ương trưng cầu ý kiến của chủ tịch Lý, để xem anh ấy có tình nguyện cho tôi rời khỏi Nam Giang hay không?
Chương Thu Mi tỏ thái độ rất kiên quyết, giọng điệu khẳng định, nàng tin tưởng Lý Thừa Uyên bây giờ sẽ không bao giờ cho nàng ngã ngựa.
- Tiểu Chương, chị nên phục tùng sắp xếp của tổ chức.
- Lão lãnh đạo, tôi không cam lòng, coi như tôi kính nhờ ngài, yêu cầu tổ chức xem xét ý kiến của chủ tịch Lý, dù sao chủ tịch Lý cũng là chủ tịch tỉnh Nam Giang.
- Khi tổ chức trưng cầu ý kiến thì bí thư Diệp và chủ tịch Lý đều tỏ thái độ nhất trí, đồng ý chuyển dời vị trí của chị.
- Chủ tịch Lý sao? Chương Thu Mi chợt sinh ra cảm giác như tan vỡ.
"Vì sao? Mình luôn đi theo làm tùy tùng bày mưu tính kế cho Lý Thừa Uyên, người ta vì sao không lĩnh tình, còn muốn đá mình đi? Chẳng lẽ chủ tịch Lý có khó khăn gì sao?" Chương Thu Mi cảm thấy trái tim đập lên rối loạn, khi nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu thì chợt nghe lão lãnh đạo thản nhiên nói: - Cần phải nghĩ thoáng một chút, ai cũng có lúc phải lui ra.
- Lão lãnh đạo, tôi có thể phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, nhưng tôi không thể nào ngờ mình luôn một lòng công tác vì Lý Thừa Uyên, vì sao anh ta lại vứt bỏ tôi như vậy? Chương Thu Mi hầu như không khống chế được tâm tình của mình, lúc này giọng nói của lão lãnh đạo càng thêm trầm thấp: - Tiểu Chương, chị nên biết rằng, có đôi khi mình căn bản không quá quan trọng trong mắt người khác như chính mình tưởng tượng.
Lão lãnh đạo nói xong những lời này thì cúp điện thoại, Chương Thu Mi cảm thấy hai chân như nhũn ra, nàng khuỵu xuống đất, sự thật này căn bản làm cho nàng cực kỳ khó tiếp thường ủy
Không biết bao lâu sau thì Chương Thu Mi mới thả lỏng được một chút, nàng rót cho mình một ly trà, sau đó xem xét từng câu từng chữ của lão lãnh đạo.
- Mình phải hỏi xem thế nào. Chương Thu Mi thì thào nói, nàng đứng lên, sau đó lấy điện thoại của mình đi đến văn phòng của Lý Thừa Uyên.
- Chào trưởng phòng Chương. Triệu Thành Vân đang bận rộn thu dọn văn kiện, khi thấy Chương Thu Mi đi đến thì nhanh chóng đứng lên chào hỏi.
Trước kia Chương Thu Mi thấy Triệu Thành Vân thì luôn cười tủm tỉm trò chuyện vài câu, nhưng bây giờ nàng không có tâm tư này, nàng dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Chủ tịch có rảnh không?
- Chủ tịch đang tiếp điện thoại, tôi giúp ngài vào thông báo một tiếng. Triệu Thành Vân cũng không phát hiện ra sự khác thường của Chương Thu Mi, hắn vẫn lên tiếng như ngày thường.
Chương Thu Mi khẽ gật đầu thế nhưng cũng không kiên nhẫn ở lại chờ như suy nghĩ của Triệu Thành Vân, lại đi thẳng đến phòng làm việc của Lý Thừa Uyên. Khi thấy Chương Thu Mi có hành vi như vậy thì Triệu Thành Vân không khỏi đổ mồ hôi.
Chương Thu Mi đi theo Lý Thừa Uyên đã khá lâu, nàng không thể vứt hết tất cả một cách nhanh chóng như vậy được.
- Mời vào. Lý Thừa Uyên nói vọng ra, sau đó Chương Thu Mi đi vào trong phòng của Lý Thừa Uyên.
- Trước tiên cứ như vậy đi. Lý Thừa Uyên thấy Chương Thu Mi và Triệu Thành Vân đi vào, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi. Hắn nói một câu với đầu dây bên kia, sau đó cắt đứt điện thoại.
Chủ tịch tỉnh tự nhiên cắt điện thoại làn cho tâm ý của Triệu Thành Vân càng thêm hoảng loạn, khi hắn chuẩn bị há miệng giải thích thì Lý Thừa Uyên khoát khoát tay áo, cho hắn chờ bên ngoài.
- Chủ tịch Lý, tôi lần này đến muốn hỏi ngài một câu, sau khi ngài trở thành quyền chủ tịch tỉnh, tôi có điều gì có lỗi với ngài sao? Chương Thu Mi cũng không ngồi xuống theo lời mời của Lý Thừa Uyên, nàng đưa mắt nhìn Lý Thừa Uyên rồi mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
Lý Thừa Uyên đi ra khỏi bàn làm việc của mình, hắn nhìn bộ dạng sẵng giọng của Chương Thu Mi, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Trưởng phòng Chương, quan hệ phối hợp giữa hai ta là rất tốt.
- Nếu như ngài cảm thấy tôi và ngài phối hợp rất tốt, vậy ngài có thể nói cho tôi biết, vì sao khi lãnh đạo thượng cấp trưng cầu ý kiến của ngài, khi đó ngài lại đẩy tôi sang khối mặt trận tổ quốc? Giọng nói của Chương Thu Mi chợt cao vút lên.
Lúc này tất cả uất ức của Chương Thu Mi giống như được phát tiết, nàng nhìn Lý Thừa Uyên, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ.
Lý Thừa Uyên cũng không trả lời ngay câu hỏi của Chương Thu Mi, hắn rót cho nàng một ly trà, đặt lên mặt bàn rồi nói: - Thu Mi, tôi hiểu tâm tình của chị, chị ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói.
- Tôi không có thời gian để mà từ từ nói chuyện, tôi bây giờ muốn biết đáp án.
- Được, nếu chị đã nhất định phải biết, tôi sẽ nói rõ cho chị. Giọng điệu của Lý Thừa Uyên vốn rất bình tĩnh, bây giờ chợt trở nên trầm thấp: - Tôi sở dĩ đồng ý cho chị đi sang khối mặt trận tổ quốc, là vì chị chọn sai đối thủ. Bây giờ ban ngành Nam Giang cần đoàn kết, cần ổn định, chị chính là một nhân tố không ổn định trong ban ngành hiện tại.
"Là nhân tố không ổn định trong ban ngành?" Mặc dù trước khi đến thì Chương Thu Mi đã có đáp án, thế nhưng lúc này nghe thấy Lý Thừa Uyên nói ra như vậy thì vẫn có chút đau lòng.
Lý Thừa Uyên không nói đến người nào nhưng Chương Thu Mi lại hiểu rõ ràng, Chân Hồng Lỗi sở dĩ đồng ý điều này cũng là vì người kia, cũng vì mình có ý kiến với người kia mà bị đẩy đi, bị vứt bỏ.
Thật ra những gì mà Lý Thừa Uyên nói ra chủ yếu là che giấu mà thôi, ý nghĩa thật sự của nó chỉ có một, đó là Chương Thu Mi chị chọn sai đối thủ.
Như vậy Chương Thu Mi sao có thể thắng được?
Chương Thu Mi nghĩ đến kết quả mà không khỏi sinh ra cảm giác như bay hơi lên trời, nàng cảm thấy những gì mình đã làm trước đó chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Truyện convert hay : Chí Tôn Võ Hồn