Trịnh Thanh Tuyền thậm chí còn chủ động cho ra một biện pháp, trưởng phòng Vương cố ý chấp hành nghiêm minh theo quy định, như vậy sẽ làm vụ trưởng Lý mất mặt. Nếu Lý Thông Viêm không thể mất chức và không thể xuống chức, như vậy còn một biện pháp ổn thỏa hơn: Đó là cho ra rìa. Trước kia các bậc tiền bối thường có thủ đoạn ở phương diện này, cho một người ra rìa sẽ là biện pháp bảo vệ rất tốt, sau đó sẽ âm thầm đưa lên. Tất nhiên Lý Thông Viêm là một cán bộ trẻ trung khỏe mạnh, tất nhiên vẫn có thời gian phát triển trên đường làm quan, người này dù không cam lòng hay cam lòng cũng được, sau khi mưa gió qua đi thì sẽ tiếp tục được trọng dụng.
Diệp Thừa Dân nghe Trịnh Thanh Tuyền báo cáo xong thì chỉ dùng giọng nhàn nhạt nói một câu đã biết rồi, sau đó tiếp tục vung bút phê chỉ thị.
Diệp Thừa Dân từ chối cho ý kiến, thái độ rất mập mờ, thế nhưng Trịnh Thanh Tuyền biết mình nói như vậy đã là quá đủ. Hắn là người ở bên cạnh lãnh đạo nhiều năm, biết rõ ý nghĩ của hai chữ biết rồi là gì. Anh đã báo cáo tất cả tình huống cho lãnh đạo, chức trách của anh đã làm rất đúng mực, còn phương diện lãnh đạo xử lý như thế nào, phản ứng ra sao, đó là chuyện của lãnh đạo, sao có thể nói rõ cho anh biết được? Vì vậy không cần phải nói bóng gió này nọ với lãnh đạo thêm làm gì, mình nhất định phải nhịn.
Trịnh Thanh Tuyền quay lại phòng làm việc của mình, hắn gọi điện thoại đi, giọng điệu căn bản là khá tự đắc.
Một ngày sau tỉnh ủy Nam Giang cho ra văn kiện tạm thời cách chức đồng chí phó chủ tịch thành phố Loa Hồ là Lý Thông Viêm vì tự ý rời khỏi cương vị công tác, văn kiện nhanh chóng được đưa đến các thành phố trong tỉnh. Bên trong quyết định có ghi rõ cách chức đồng chí Lý Thông Viêm, cũng tiến hành xử phạt bí thư thị ủy Chương Hữu Quang, yêu cầu cấp ủy chính quyền thành phố Loa Hồ tự kiểm điểm lại công tác của mình.
Quyết định này giống như một khối đá ngàn cân ném xuống làm cho mặt hồ bùng sóng. Các thành phố vốn đang có chút lơ là đã lập tức giống như lên dây cót, nhanh chóng hành động, coi công tác phòng chống dịch làm nhiệm vụ chính trị của mình.
Khi quyết định mạnh tay này được cho ra thì có không ít tin đồn bắt đầu xuất hiện, rất nhiều người nói Vương Tử Quân chuyện bé xé ra to, bây giờ bọn họ càng mở miệng nói rất hăng, còn có người nói đến tác phong quân phiệt chuyên quyền độc đoán của Vương Tử Quân, lên tiếng bênh vực kẻ yếu là Lý Thông Viêm.
Nhưng hiện tại vẫn chưa có ai dám mở miệng nói ra những lời như vậy, Vương Tử Quân vẫn có uy nghiêm quá mạnh mẽ ở Nam Giang, ai cũng không muốn xuất đầu lộ diện nhận lấy xui xẻo dưới tình huống không rõ ràng như thế này.
Mưa gió Nam Giang vẫn tiếp tục bình hòa, ngày tháng lặng lẽ trôi qua. Sau một tháng thì tất cả các hạng mục công tác ở Nam Giang đều đâu vào đó, số người đeo khẩu trang khi đi lại trên đường dần giảm bớt.
Mỗi buổi sáng Du Giang Vĩ đều đến phòng làm việc của Vương Tử Quân để báo cáo các công tác trong ngày, Vương Tử Quân chăm chú xem xét lịch trình của mình, sau đó bắt đầu một ngày công tác mới.
- Trưởng phòng Vương, hôm nay có thêm hai ca bệnh, có mười người xuất viện, chỉ có một người tử vong, đã mười ngày rồi chưa từng xuất hiện ca bệnh mới. Du Giang Vĩ nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, giọng nói càng thêm vang dội.
Vương Tử Quân cực kỳ vui mừng vì đã mười ngày rồi chưa từng xuất hiện ca bệnh mới, tuy hắn không phải là chuyên gia y tế, thế nhưng từ những tư liệu này thì thấy rõ tình hình dịch bệnh trên cơ bản đã được khống chế trong phạm vi toàn tỉnh.
Trọng điểm công tác kế tiếp chính là làm tốt công tác phòng chống lây nhiễm, chỉ cần làm cho tốt công tác này, như vậy tỉnh Nam Giang sẽ có thắng lợi lớn trong đợt dịch lần này.
Vương Tử Quân nghĩ đến phương diện dịch bệnh bị áp chế mà trong lòng sinh ra cảm giác thành công.
- Trưởng phòng Vương, lúc này tổ công tác có đưa lên một văn kiện, khẩn cầu giảm cấp độ báo động của dịch bệnh, đây là một số phân tích của chuyên gia trong và ngoài nước. Du Giang Vĩ lưu loát đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân lật văn kiện xem xét thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một người đàn ông đeo kính hơn bốn mươi tuổi đi vào. Du Giang Vĩ đang pha trà cho Vương Tử Quân, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như thế này. Dù sao thì phòng làm việc của Vương Tử Quân cũng không phải là địa phương khác, chỉ có một vài lãnh đạo cùng cấp bậc với Vương Tử Quân mới có thể đi vào mà không gõ cửa.
Người này là ai? Vì sao lại vô lễ như vậy? Du Giang Vĩ giật mình và dùng ánh mắt căm tức nhìn người đàn ông vừa đi vào, hắn trầm giọng hỏi: - Đồng chí, xin hỏi anh tìm ai?
- Tôi tìm ai sao? Tôi là Lý Thông Viêm của thành phố Loa Hồ, tôi làm như vậy có đúng quy củ không? Nhưng tôi không làm như vậy căn bản không thể được đi vào phòng làm việc của trưởng phòng Vương. Người đàn ông kia nhnf Du Giang Vĩ, trên mặt có chút hương vị đắc ý.
Du Giang Vĩ cung không xa lạ gì vị phó chủ tịch bị miễn chức này, dù sao thì vì chuyện này mà Vương Tử Quân đã cho ra không ít quyết tâm. Nhưng đối với bản thân Du Giang Vĩ thì đây là lần đầu tiên đối diện với Lý Thông Viêm.
Du Giang Vĩ nhìn Lý Thông Viêm mà sinh ra cảm giác đầu óc đối phương không được bình thường, đầu tiên hắn thầm nghĩ nên khống chế đối phương lại. Khi hắn chuẩn bị mời Lý Thông Viêm ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, người đàn ông kia chợt đi đến bên cạnh trưởng phòng Vương rồi nói: - Trưởng phòng Vương, tôi biết rõ ngài là người cho ra quyết định miễn chức tôi, bây giờ tôi hỏi ngài một câu, vì sao tôi lại bị miễn chức?
Vương Tử Quân nhìn Lý Thông Viêm, trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, thế nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa nói: - Đồng chí Lý Thông Viêm, mời anh ngồi, sự việc gì không nói ra sẽ không rõ ràng, chúng ta chậm rãi tâm sự.
Vương Tử Quân nói rồi quay sang Du Giang Vĩ: - Giang Vĩ, rót trà cho đồng chí Lý Thông Viêm.
Sự ung dung trấn định của Vương Tử Quân làm cho Lý Thông Viêm cảm thấy sợ hãi, lúc này dũng khí trong lòng đã tan biến đi rất nhiều. Khi mà dũng khí dần tiêu tán, hắn càng tỏ ra quẫn bách trước mặt Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Vương, tôi muốn hỏi vì sao ngài lại miễn đi chức vụ của tôi? Sau khi tiếp nhận ly trà từ trong tay của Du Giang Vĩ thì Lý Thông Viêm lẩm bẩm nói.
- Anh không hiểu vì sao tôi miễn chức anh sao? Vương Tử Quân chờ Lý Thông Viêm uống xong một ngụm trà rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Áp lực vô hình của Vương Tử Quân càng làm cho Lý Thông Viêm cảm thấy bối rối, dũng khí đã tiêu tán đi rất nhiều, bây giờ càng rơi xuống mức thấp nhất. Hắn nhìn nụ cười thản nhiên của Vương Tử Quân, sau đó hắn giữ vào tay vịn của ghế sa lông nói: - Trưởng phòng Vương, tôi nghĩ mãi mà không rõ, tôi đi kêu gọi đầu tư, đây là quyết định được thị ủy thông qua, tôi cũng không phải làm chuyện của riêng mình, vì sao tôi lại bị miễn chức?
- Đồng chí Lý Thông Viêm, anh cảm thấy mình bị oan uổng, nhưng từ góc độ của tôi, quyết định miễn chức của anh là không oan uổng chút nào. Chưa nói đến những phương diện khác, anh là phó chủ tịch nắm công tác văn hóa giáo dục vệ sinh, anh nên biết đến phương án phòng chống dịch của ủy ban nhân dân tỉnh chứ?
Truyện convert hay : Trọng Sinh Quân Hôn: Thủ Trưởng, Buổi Sáng Tốt Lành!