Sau khi nghe được giọng nói của Vương Tử Quân thì Quách Tường Lĩnh tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, hắn cung kính nói: - Chào chủ tịch Vương, ngài có chuyện gì cần giao phó sao? Ngài cứ nói, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Dù Quách Tường Lĩnh nói những lời này có vài phần thành ý, thế nhưng nghe vào trong tai lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Vương Tử Quân cười nói: - Trường Lĩnh, có chuyện cần nhờ cậu hỗ trợ, cậu hỏi giúp tôi xem chủ tịch có thời gian rảnh không? Tôi cần báo cáo với anh ấy.
- Chủ tịch Vương, ngài chờ chút, tôi sẽ lập tức báo cáo với chủ tịch. Quách Tường Lĩnh nói cực kỳ cẩn thận.
Hai phút sau Quách Tường Lĩnh gọi điện thoại đến nói: - Chủ tịch Vương, chủ tịch Đường nghe nói ngài có chuyện thì tạm thời trì hoãn ba mươi phút hội nghị, ngài xem có thể đến vào lúc này được không?
- Cậu Trường Lĩnh, cảm ơn cậu. Vương Tử Quân cũng không nói ra những lời có liên quan đến Đường Chấn Huy, vì hắn có nói thì Đường Chấn Huy cũng không nghe được, mà lời cảm ơn của hắn lại làm cho Quách Tường Lĩnh cảm thấy rất vui sướng.
Quả nhiên Quách Tường Lĩnh lên tiếng cực kỳ kích động, rõ ràng rất hưởng thụ lời cảm ơn của Vương Tử Quân.
Phòng làm việc của Đường Chấn Huy cũng không phải ở trong khu thường ủy tỉnh ủy, mà là trong khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Lý Hanh Dư cũng sắp xếp cho Vương Tử Quân một phòng làm việc ở chỗ này, thế nhưng lại bị Vương Tử Quân từ chối.
Vài phút sau Vương Tử Quân đi đến bên ngoài phòng làm việc của Đường Chấn Huy, Quách Tường Lĩnh là thư ký đang chờ đợi ở bên ngoài. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì hắn nhanh chóng tiến lên nghênh đón: - Chủ tịch Vương, chủ tịch nói ngài cứ trực tiếp đi vào.
Vương Tử Quân đã đến phòng làm việc của Đường Chấn Huy hai lần, gian phòng này chỉ rộng hơn chứ không kém so với phòng của Sầm Vật Cương. Khi hắn đi vào thì Đường Chấn Huy với mái tóc hoa râm mỉm cười đón chào.
- Chủ tịch Tử Quân, anh đi vào tỉnh Mật Đông đã thích ứng được chưa? Sau khi hai bên bắt tay nhau, Đường Chấn Huy xiết chặt tay Vương Tử Quân rồi nói.
Lực tay của Đường Chấn Huy là khá tốt, nếu là những cô gái bắt tay với chủ tịch Đường, chỉ sợ sẽ cảm thấy đau tay.
Vương Tử Quân vừa bắt tay với Đường Chấn Huy vừa cười nói: - Cám ơn chủ tịch đã sắp xếp cho tôi, sau khi đi vào mật đông thì tôi sinh ra cảm giác như về nhà.
- Ha ha ha, Mật Đông muốn phát triển thì cần những cán bộ nhiệt tình và có năng lực như chủ tịch Vương. Tôi cũng rất vui mừng khi anh coi tỉnh Mật Đông là nhà, sau này mong anh cũng đừng tiếc lực lượng trong công tác. Đường Chấn Huy nói rồi ngồi song song với Vương Tử Quân trên ghế sa lông.
Đường Chấn Huy có chức vụ tương tự như Vương Tử Quân, hai người đều là phó bí thư tỉnh ủy, thế nhưng lại khác nhau ở chỗ một người là chủ tịch và một người là phó chủ tịch tỉnh. Thậm chí người ta nói trong ban ngành thường ủy, chỉ có hai người đồng thời được ký tên trên văn kiện của cả cấp ủy và chính quyền tỉnh, một là Đường Chấn Huy, hai là Vương Tử Quân.
Nhưng Đường Chấn Huy đã gần sáu mươi tuổi, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì một hai năm nữa sẽ rời khỏi sân khấu chính trị tỉnh Mật Đông, thế nên có sự khác biệt rất lớn với Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân mới hơn ba mươi lăm tuổi, thật sự là một ngôi sao chói mắt trên chính đàn.
Sau khi Quách Tường Lĩnh đi vào dâng trà rồi quay ra, Đường Chấn Huy chợt cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, đây là trà được trồng ở tỉnh Mật Đông chúng ta, tuy không có danh tiếng gì lớn, thế nhưng lại là loại trà thủ công, uống vào cũng có hương vị khác biệt.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, cảm thấy có một mùi hương khác thường hòa vào trong miệng bùng lên mũi. Hắn chợt cười nói: - Sớm biết chỗ chủ tịch có trà ngon thế này, tôi nên sớm cho ra lời thỉnh cầu với tổ chức để nhanh chóng được đến Mật Đông công tác.
- Ha ha ha, anh nói như vậy làm cho tôi cảm thấy đắc ý. Nếu chủ tịch Tử Quân thích loại trà này, như vậy loại trà này xem ra được hưởng phúc, nếu anh thích uống thì tôi sẽ nói Trường Lĩnh đưa qua một chút. Đường Chấn Huy phất tay cười nói: - Tử Quân vừa mới đến Mật Đông, bây giờ điều quan trọng nhất là làm quen hoàn cảnh. Chỉ khi nào làm quen được với hoàn cảnh trong tỉnh, khi đó mới có thể nhanh chóng gánh vác trọng trách công tác.
Đường Chấn Huy nói những lời này cực kỳ hàm súc và cũng giống như nói trắng ra vấn đề. Vương Tử Quân cười không nói gì với lời vừa rồi của Đường Chấn Huy, hắn cúi đầu trầm ngâm giây lát, sau đó mới dùng giọng trịnh trọng nói: - Cám ơn chủ tịch Đường đã tin tưởng tôi như vậy, tôi tin chắc sau này dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Đường, công tác của ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông sẽ ngày càng có thành tích cao vời.
Vương Tử Quân tương đối hiểu về Đường Chấn Huy, đây là cán bộ từ cơ sở đi lên, trước kia khi lạm chức phó ở một tỉnh hàng xóm thì cho ra nhiều thành tích tốt, thế nên bây giờ mới là chủ tịch tỉnh Mật Đông.
Nhưng sau khi đi vào tỉnh Mật Đông thì Đường Chấn Huy tỏ ra cực kỳ an phận, nhiều chuyện căn bản là giậm chân tại chỗ, cực kỳ bảo thủ.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không cho rằng đây là kết quả mà Đường Chấn Huy tình nguyện muốn như vậy, lão sở dĩ tiếp nhận hình thái này cũng là vì bất đắc dĩ. Không người nào tình nguyện buông quyền lợi trong tay mình, có một số người càng vào lúc mình sắp rời khỏi sân khấu chính trị càng muốn vẽ ra một bức tranh với màu mực đậm hơn.
Vì vậy Vương Tử Quân cho ra biểu hiện cực kỳ phù hợp với thái độ của Đường Chấn Huy, cũng cực kỳ tôn trọng.
Vẻ mặt Đường Chấn Huy không có gì thay đổi, dù sao lão cũng là người có kinh nghiệm nhiều năm, không phải dễ dàng dùng một hai câu là có thể đả động được. Nhưng Vương Tử Quân căn cứ vào cặp mắt khẽ hấp háy của đối phương, hắn có thể thấy được chủ tịch Đường đang hài lòng với lời tỏ thái độ của mình.
Hai người trao đổi vài ý kiến về công tác, sau đó Vương Tử Quân mở miệng báo cáo với Đường Chấn Huy: - Chủ tịch Đường, lần này tôi đến là có hạng mục công tác cần xin chỉ thị của ngài.
- Chủ tịch Tử Quân không cần khách khí như vậy, có chuyện gì mong anh cứ nói. Đường Chấn Huy khẽ khoát tay áo với Vương Tử Quân, bộ dạng rõ ràng là không cần tỏ ra xa lạ như vậy.
Vương Tử Quân cười cười, lúc này mới khẽ nói: - Chủ tịch Đường, hôm qua thư ký trưởng Lý đến báo cáo công tác với tôi, nói là mùa xuân là lúc rèn luyện sức khỏe, vì đẩy mạnh phong trào thể dục thể thao trong tỉnh, làm phong phú cuộc sống của nhân viên công tác, biểu hiện hình tượng hài lòng của cán bộ tỉnh Mật Đông, sắp tới chuẩn bị tổ chức giải bóng rổ văn phòng.
Vương Tử Quân cũng không nói quá lớn, thế nhưng ánh mắt lại lẳng lặng nhìn Đường Chấn Huy. Đường Chấn Huy khẽ gõ tay lên mặt bàn, bộ dạng cực kỳ ung dung bình tĩnh.
Nhưng Vương Tử Quân có thể thấy được Đường Chấn Huy có chút rung động từ trong những động tác kia, đã không còn quá bình tĩnh tự tin như vừa rồi.
- Chủ tịch Tử Quân có ý kiến gì không? Đường Chấn Huy khẽ ho khan một tiếng rồi hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân càng có chút lo lắng, hắn cười cười nói: - Đề cao phong trào thể dục thể thao, làm phong phú cuộc sống của nhân viên công tác là chuyện tốt, tôi cảm thấy nên được cố gắng thúc đẩy.
Đường Chấn Huy khẽ ừ một tiếng, sau đó nở nụ cười tiêu sái nói: - Chúng ta nên cố gắng làm tốt công tác làm phong phú cuộc sống của nhân viên công tác.
Tuy đã đồng ý thế nhưng tâm tình của Đường Chấn Huy lại không được quá cao, điều này phản ánh tốt thân phận của chủ tịch Đường. Vì lão dù sao cũng là một vị chủ tịch tỉnh, căn bản không quá quan tâm đến chuyện mang tính chất nhỏ nhặt thế này.
- Nhưng thưa chủ tịch, tôi cảm thấy nếu chỉ là văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh chúng ta tổ chức thi đấu bóng rổ thì có phải là không phóng khoáng hay không? Vì đẩy mạnh tác dụng đi đầu, cũng vì cố gắng thúc đẩy sự nghiệp thể thao trong tỉnh, tôi cảm thấy không bằng tổ chức thi đấu bóng rổ của cả bốn bộ ban ngành, khi đó ngài và bí thư Sầm đều có thể đứng đầu một đội ngũ, cũng được xem một trận đấu hay. Tôi tin tưởng làm như vậy sẽ cực kỳ thúc đẩy sự nghiệp thể thao trong tỉnh. Vương Tử Quân nói giống như hoàn toàn xuất phát từ phương diện công tác, thế nhưng lại làm cho hai mắt Đường Chấn Huy chợt tỏa sáng. Sở dĩ lão không có hứng thú với giải bóng rổ hằng năm của đơn vị mình, nguyên nhân chủ yếu là chính mình cũng thích bóng rổ.
Ở vào vị trí của Đường Chấn Huy nếu như ra sức vì một chuyện nhỏ thì căn bản là cực kỳ mất mặt, nhưng dù mất mặt thì lão vẫn phải kiên trì vì có rất nhiều chuyện gọi là đại sự càng làm người ta thêm khó chịu.
Lời đề nghị của Vương Tử Quân làm cho Đường Chấn Huy nghĩ đến phương diện khác, lão tán thưởng ý nghĩ của Vương Tử Quân sau đó cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi đồng ý trên nguyên tắc với đề xuất của anh, anh hãy thúc đẩy cho văn phòng tổ chức sự kiện này.
Vương Tử Quân cười cười, hắn di chuyển chủ đề, hàn huyên thêm vài câu với Đường Chấn Huy, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Đường Chấn Huy.
Sau khi Vương Tử Quân rời đi thì Đường Chấn Huy đứng lên đi lại thong thả khoan thai trong phòng làm việc của mình. Sau khi lão đến tỉnh Mật Đông vài năm, tuy lão có tâm chí mạnh mẽ thế nhưng lại luôn bị áp chế trong lòng.
Lúc này thì không còn giống như trước, trung ương đưa đến Mật Đông một vị cán bộ lãnh đạo có tâm trí còn hùng mạnh hơn, cũng không biết anh Sầm có áp chế được người này như với mình không? Nếu như anh Sầm tiếp tục đứng lên áp chế Vương Tử Quân, như vậy mình nên tỏ thái độ thế nào?
Truyện convert hay : Nhiếp Chính Vương Y Phẩm Cuồng Phi