Nhưng Kim Chính Thiện hình như cũng không phải là người dễ dàng thuyết phục.
Kim Chính Thiện căn bản có sự nghi ngờ và cảm kích với Vương Tử Quân, trong hội nghị thường ủy hôm đó nếu như Vương Tử Quân không chủ động đứng lên gánh trách nhiệm, dù kết quả cuối cùng là Sầm Vật Cương nhượng bộ hay là Đường Chấn Huy khuất phục, trách nhiệm của hắn là không thể chối cãi.
Mặc dù Kim Chính Thiện đã chuẩn bị kỹ càng thế nhưng vẫn cố gắng lãng tránh những tình huống nguy hiểm như vậy. Biểu hiện ngày hôm đó của Vương Tử Quân làm cho hắn kinh ngạc, hắn mẫn cảm ý thức được người này là không thể coi thường. Vì vậy lần này Vương Tử Quân đến thành phố Rừng Mật kiểm tra giám sát, hắn phải cho ra một đãi ngộ thật cao vời.
Dựa theo cấp bậc thì Vương Tử Quân đến và Kim Chính Thiện có thể tự mình đi ra tiếp đãi, cũng có thể lấy lý do bận việc để chối từ. Bây giờ hắn đưa theo tất cả lãnh đạo của bốn bộ ban ngành trong thành phố ra đón Vương Tử Quân, hắn tin tưởng Vương Tử Quân nhìn vào và hiểu vì sao có nghi thức nghênh đón long trọng này.
- Bí thư Tử Quân, những năm qua Rừng Mật chú ý đến phương diện xây dựng quy hoạch thành phố, tập trung tinh lực vào phương diện xây dựng và sửa chữa các con đường. Thông qua sự cố gắng vượt qua khó khăn của chủ tịch Hải Bác, chúng tôi đã có được vài thành tích khá tốt. Theo công tác thống kê thì khoảng thời gian gần đây trong thành phố căn bản không xuất hiện tình huống kẹt xe quy mô lớn. Lúc này kinh tế của thành phố Rừng Mật cũng chuyển biến từng ngày, thế nhưng chúng tôi luôn cường điệu công tác làm phải đẹp và hài hòa, đặt điều kiện sống và chất lượng không khí trong thành phố làm trọng điểm, cố găng phát triển kinh tế sinh thái, chú ý đến chất lượng kinh tế...
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng như những lời báo cáo của Kim Chính Thiện về thành phố Rừng Mật, nhìn từ phương diện coi trọng quy hoạch và xây dựng thành phố của bí thư Kim, Vương Tử Quân càng cho ra phán đoán của mình. Nhìn từ quan điểm của Vương Tử Quân, kinh doanh là một trong những bộ phận quan trọng để thúc đẩy một thành phố phát triển, thế nhưng Kim Chính Thiện có thể đứng trên độ cao mới để chứng thực công tác phát triển kinh tế, xem như là một vị quan có khả năng chứng thực.
Hải Bác là chủ tịch thành phố Rừng Mật, khi thấy bí thư tỏ ra nhiệt tình thì hắn lại cố gắng có chừng có mực. Hắn là một người trầm ổn, hắn cảm thấy những trường hợp thế này mình nên ẩn hiện vừa phải, những gì nên nói thì nhất định không bỏ qua, thế nhưng những gì không nên nói thì nên trầm mặc.
Lúc này có quá nhiều người, Vương Tử Quân cũng không dám cho ra những lời nghi vấn với phương án phát triển kinh tế của Kim Chính Thiện. Dù sao đây cũng là sân nhà của Kim Chính Thiện, hơn nữa đối phương có lý niệm tốt đã đẩy mạnh lợi ích xã hội và hiệu quả kinh tế của thành phố Rừng Mật, thành tích là quá rõ ràng.
Khi nhân viên tham gia hội nghị đang bàn luận vui vẻ thoải mái thì một nhân viên công tác đi đến châm trà cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân không quá quan tâm, hắn đang nghe chủ tịch Trần Hải Hác nói về hạng mục mở rộng cầu đường của thành phố Rừng Mật.
- Bí thư Vương, mời ngài uống nước. Giọng nói êm ái vang lên bên tai làm cho Vương Tử Quân gật đầu theo bản năng, khi hắn ngẩng đầu lên xem giọng nói quen thuộc này là của ai, khi thấy được gương mặt người phụ nữ rót trà cho mình thì hắn không khỏi ngây dại.
Nhưng ngay sau đó Vương Tử Quân nhanh chóng khôi phục như thường, hắn gật đầu với đối phương, sao đó bắt đầu nghe Trần Hải Bác giới thiệu.
"Sao lại là cô ấy?" Khi người phụ nữ kia nghiêm chỉnh đi rót nước cho một vị lãnh đạo khác, Vương Tử Quân chợt thầm nghĩ như vậy.
- Hình như nhà cô ấy ở tỉnh Mật Đông... Vương Tử Quân nghĩ đến cô gái viết thư tình cho mình vào thời còn học đông hồng, hắn không khỏi thầm nghĩ như vậy.
Nhưng chút ký ức năm xưa vừa lóe lên đã nhanh chóng bị hắn áp chế trong lòng. Bây giờ điều hăn cần làm chính là kiểm tra công tác của thành phố Rừng Mật, còn vị cố nhân kia căn bản để khi khác rồi nói tiếp.
Thành Nghiên Tuệ đi ra khỏi phòng với tâm tình phức tạp, tuy nàng cố gắng che giấu tâm tình của mình thế nhưng bên trong lòng vẫn giống như bùng sóng khó thể bình tĩnh. Nàng biết Vương Tử Quân đến tỉnh Mật Đông nhận công tác, nàng không chỉ một lần ảo tưởng đến tình cảnh hai người gặp mặt nhau, thế nhưng lại không nghĩ rằng nguyện vọng của nàng được thực hiện theo kiểu như vậy.
Chẳng lẽ Vương Tử Quân không nhận ra mình? Nhưng nếu không nhận ra thì đối phương sao lại gật đầu với mình?
- Tiểu Thành, trưởng phòng vừa mới tìm chị, báo cáo này của chị sao lại xuất hiện nhiều vấn đề thế nào? Tôi nói cho chị biết, lần này nếu chị không làm tốt công tác, chị cũng chỉ có thể về quận làm việc mà thôi, vì thị ủy cũng không nuôi người rảnh rỗi. Khi Thành Nghiên Tuệ đang trầm tư thì một người đàn ông trung niên nhanh chóng đi đến rồi lớn tiếng nói.
Thành Nghiên Tuệ tuy cảm thấy cực kỳ oán hận lời răn dạy của người kia, thế nhưng nàng cũng không mở miệng tranh luận. Nàng cũng không phải là nhân viên chính thức của ủy ban nhân dân thành phố Rừng Mật, nàng chỉ tạm thời đi đến hỗ trợ, chỉ cần làm cho lãnh đạo chủ quản mất hứng thì nàng sẽ phải quay về quận.
Thành Nghiên Tuệ không muốn quay về, đối với nàng thì công tác ở ủy ban nhân dân thành phố không những làm cho mình hãnh diện, hơn nữa nàng thật sự có một nguyện vọng tốt đẹp là thông qua cố gắng của mình để ở lại nơi này.
Chỉ là chuyện này nói dễ dàng vậy sao? Muốn có được một biên chế chính thức ở nơi đây căn bản là quá khó khăn.
- Trưởng khoa Lý, tôi sẽ đi sửa chữa lại. Tuy Thành Nghiên Tuệ biết trưởng khoa Lý đang cố ý làm khó mình, thế nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn nở nụ cười nói.
Trên mặt trưởng khoa Lý chợt nở nụ cười như hoa tươi: - Tiểu Thành, lãnh đạo đề cao tiêu chuẩn với chị, cho ra yêu cầu nghiêm như vậy là tín nhiệm chị, có gì không hiểu thì chị cứ nói, tôi có thể giúp đỡ vài phần.
- Cám ơn trưởng khoa Lý. Thành Nghiên Tuệ tuy cung kính nói một câu thế nhưng khi rời đi lại sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu. Nàng quay đầu rời đi, nàng cũng biết sau lưng có ánh mắt nóng hừng hực đang nhìn mình.
Thành Nghiên Tuệ là một người phụ nữ độc thân, bây giờ nàng có chút kiêu ngạo của mình, nàng không dám tưởng tượng một khi mình thỏa hiệp thì sẽ biến thành bộ dạng gì. Nàng nhìn qua bản báo cáo trong tay, sau đó nước mắt bắt đầu lăn dài.
Vì tranh thủ cơ hội đến rót nước cho vương tử quân mà nàng đã phải cầu cạnh nhiều người, cũng chính là muốn chào hỏi hắn một câu, như vậy người ta sẽ biết nàng và hắn là bạn học, như vậy cuộc sống của mình sẽ dễ dàng hơn.
Không ngờ Vương Tử Quân vẫn cứng nhắc như xưa, giống như không nhìn thấy mình. Biết đâu người ta bây giờ cũng là một bè lũ xu nịnh, chi muốn mua danh trục lợi mà thôi?
Buổi sang hôm nay căn bản là cực kỳ bận rộn với thành phố Rừng Mật, các cấp ban ngành trong thành phố đều được điều động chỉ vì không muốn phát sinh bất kỳ sai lầm gì khi bí thư Vương đến kiểm tra công tác. Phía văn phòng cấp ủy chính quyền tỉnh càng thêm bận rộn chuẩn bị các loại tài liệu, bất cứ lúc nào thì lãnh đạo cũng có thể cần đến.
Thành Nghiên Tuệ dùng nửa ngày để sửa chữa lại báo cáo của mình, nàng không khỏi sinh ra cảm giác nhức đầu hoa mắt. Nhưng nàng dù thế nào cũng phải kiên trì, những chuyện lặt vặt này làm cho người ta đau đầu, nếu không thì phía văn phòng ủy ban nhân dân thành phố cũng không mượn tạm người từ đơn vị cấp quận.
- Chị Nghiên Tuệ, chị làm xong chưa? Vừa rồi tôi nghe thư ký trưởng nói bí thư Vương đã kiểm tra xong vài hạng mục công tác, sẽ phải đi xem xét phương diện cuộc sống của cán bộ nhân dân, nếu như bây giờ không bắt buộc phải làm ngay cho thư ký trưởng, chị có thể để đến ngày mai. Ngồi dối diện với Thành Nghiên Tuệ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô gái này ở bên cạnh thì căn bản chỉ là sao sáng so ánh trăng với Thành Nghiên Tuệ. Nhưng Thành Nghiên Tuệ căn bản biết rõ nơi này không nên trông mặt mà bắt hình dong, vì bố của cô gái kia là một vị cục trưởng trong thành phố.
Truyện convert hay : Vạn Thú Triều Hoàng