Uông Thanh Minh cười cười nói: - Bí thư Vi nói rất đúng, tôi cũng có quyết định này, thế nhưng vài ngày trước tổ chức kiểm tra đánh giá dân chủ, lá phiếu dành cho đồng chí Lôi Hợp Tuấn căn bản còn nhiều hơn cả đồng chí Cao Đại Hòa. Trong lúc bổ nhiệm cán bộ thì không thể bỏ qua phương diện đánh giá dân chủ, thế cho nên tôi cho rằng sự kiện này không nên gấp gáp. Uông Thanh Minh nói rất chậm rãi, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy ngoài mềm trong cứng.
Vi Yến Qui chợt trầm mặc, hắn nâng ly trà lên nhìn về bốn phía, sau đó lẳng lặng uống nước. Bầu không khí trong phòng cực kỳ bình tĩnh, dù sao thì có hai vị thường ủy với cấp bậc quan trọng đang có ý kiến không đồng nhất, điều này làm cho bất kỳ kẻ nào cũng không dám xen vào.
Người ngồi đây có tâm tình không đồng nhất với nhau, sau khi tiến vào trong quan trường thì mọi người vì cái ghế dưới mông mình mà cực kỳ cẩn trọng ở phương diện lời nói việc làm. Chiếc ghế của anh có thể bị người ta kéo đi bất cứ lúc nào, thế cho nên chỉ cần anh không cẩn thận sẽ ươm mầm tai họa, tương lai mọt ngày nào đó sẽ trơ mắt nhìn người ta tiến lên chiếm lấy vị trí của mình, chính mình lại dậm chân tại chỗ rồi lui ra phía sau, thế nhưng đừng hòng mong mỏi có cơ hội chuyển dời.
Người đi phía trước thì sợ sẽ đằng sau chen lấn rơi rụng, sẽ ở phía sau thì liên tục muốn tiến lên phía trước, cũng căn bản không mong có kẻ nào bên dưới ép ngã mình rồi tiến lên. Tất nhiên điều mong mỏi nhất chính là được tiến lên, dù cho nó có nguy hiểm thế nào đi nữa, chỉ cần có cơ hội là có thể ra tay vì chính mình.
Cũng vì điều này cho nên những hội nghị thảo luận về nhân sự dù là cực kỳ bình tĩnh, thé nhưng bên dưới có không ít mạch nước ngầm chuyển động, chỉ cần anh có chút không cẩn thận sẽ rước lấy đủ mọi phiền phức.
Trong những ngày tiếp xúc vừa qua thì Vương Tử Quân cảm thấy dù là Vi Yến Qui hay Uông Thanh Minh đều đi theo chân Sầm Vật Cương, bây giờ hai người này lại cứng nhắc với nhau, điều này cho thấy trong hàng ngũ của Sầm Vật Cương cũng không phải là bền vững như thép.
Vẻ mặt Sầm Vật Cương cũng không chút biến đổi, lão dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn qua bốn phía, sau đó nói với mọi người: - Mong mọi người cho ý kiến về sự kiện này.
Tuy Sầm Vật Cương cho mọi người lên tiếng thế nhưng vẫn không ai mở lời, thế là bầu không khí của hội nghị thường ủy có bút lặng ngắt. Khi Sầm Vật Cương đang định nâng ly lên nói chuyện thì Cố Tắc Viêm đã mở miệng: - Đồng chí Cao Đại Hòa là người có năng lực, có bốc đồng, tính tích cực công tác là rất cao, tôi cho rằng anh ấy tiến lên chủ trì công tác của thành phố Đồng Lục là cực kỳ phù hợp.
Cố Tắc Viêm mở miệng làm cho vẻ mặt Uông Thanh Minh tối sầm lại, lúc này đầu óc hắn đã hoàn toàn rối loạn, căn bản không nghe rõ những lời nói tiếp theo của Cố Tắc Viêm. Cục diện này xuất hiện làm cho hắn cảm thấy có chút xấu hổ, thế nhưng cảm giác xấu hổ này chỉ tồn tại trong lòng. Hắn vốn cho rằng Cố Tắc Viêm là một con hồ ly xảo quyệt, nhất định sẽ không giúp đỡ ai ở sự kiện này, lại không ngờ người này nói giúp cho Vi Yến Qui. Cố Tắc Viêm là người cực kỳ thân cận với Sầm Vật Cương, bây giờ Cố Tắc Viêm ủng hộ Cao Đại Hòa, như vậy hy vọng với Lôi Hợp Tuấn là quá xa xôi.
Khi Uông Thanh Minh cảm thấy cực kỳ ảm đạm thì Vương Tử Quân ngồi ở đối diện đã lên tiếng: - Trưởng phòng Uông, tôi còn chưa hiểu rõ về hai đồng chí này lắm, có vài phương diện cần thỉnh giáo anh một chút.
Trên quan trường có câu chim khôn thường biết chọn cây mà đậu, Uông Thanh Minh không chỉ một lần nói với Lôi Hợp Tuấn tích cực dựa vào Vương Tử Quân. Nhưng Uông Thanh Minh thấy Lôi Hợp Tuấn đến gặp Vương Tử Quân cũng là một bước cờ hiểm, vì trong quan trường chú ý đến mối quan hệ của phe phái bên mình. Vương Tử Quân là một tồn tại khác thường, muốn tiến vào trong vòng quan hệ của người này cũng không phải dễ. Thế cho nên Uông Thanh Minh cũng không mong Vương Tử Quân sẽ giúp đỡ mình ở sự kiện này, chỉ cần Vương Tử Quân không phản đối là được.
Bây giờ Vương Tử Quân lên tiếng làm cho Uông Thanh Minh cảm thấy kéo dài thời gian một chút cũng tốt, dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân trong hội nghị thường ủy chỉ đứng sau lưng Đường Chấn Huy mà thôi.
- Bí thư Vương có vấn đề gì thì cứ hỏi, tôi sẽ trả lời rõ ràng.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua bốn phía, hắn chợt phát hiện vẻ mặt Sầm Vật Cương có gì đó không vui, Đường Chấn Huy thì lại ngẩng đầu lên, thậm chí trong mắt chủ tịch Đường còn có chút phấn chấn. Tất nhiên chút phấn chấn trong mắt Đường Chấn Huy căn bản là được che giấu cực kỳ kỹ càng.
Vương Tử Quân hiểu rõ chút phấn chấn trong mắt chủ tịch Đường Chấn Huy có nghĩa là gì, hắn do dự giây lát rồi hỏi Uông Thanh Minh: - Vừa rồi tôi nghe trưởng phòng Uông giới thiệu về hai vị đồng chí này, bây giờ hai đồng chí đó đã đến đúng niên hạn nhận chức ở thành phố Đồng Lục rồi sao?
Uông Thanh Minh khẽ động, hắn nhìn về phía Vương Tử Quân với ánh mắt có chút thần thái, ngay sau đó đã nói: - Bí thư Vương, vừa rồi tôi giới thiệu không quá rõ ràng, bây giờ tôi cẩn thận giới thiệu lại cho ngài. Đồng chí Lôi Hợp Tuấn đã công tác mười năm ở thành phố Đồng Lục, đầu tiên là sáu năm làm phó chủ tịch thường vụ, sau đó là năm năm làm chủ tịch thành phố. Năm ngoái đồng chí Cao Đại Hòa được điều động từ ủy ban cải cách tỉnh ủy xuống làm phó bí thư thị ủy Đồng Lục, bây giờ công tác được nửa năm.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn hỏi Uông Thanh Minh: - Độ tuổi của hai đồng chí này khác biệt nhau thế nào?
- Lôi Hợp Tuấn tuy lớn hơn Cao Đại Hòa năm tuổi nhưng cũng thuộc diện cán bộ trẻ, những năm qua đã cho ra nhiều cống hiến với sự phát triển của thành phố Đồng Lục.
Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh một người hỏi một người đáp, nghe qua giống như chỉ là những lời giới thiệu đơn giản, thế nhưng ý nghĩa của nó là rất vững vàng, không chê vào đâu được. Thế là lúc này ánh mắt của mọi người có chút khác biệt.
Vương Tử Quân không tiếp tục hỏi lại, hắn ngồi xuống ghế của mình tiếp tục uống nước. Thế nhưng lúc này mọi người đều hiểu rõ ràng, Vương Tử Quân thông qua phương thức như vậy để biểu đạt ý kiến của mình, đó là ban ngành cần phải qua thời điểm quá độ, cũng phải đi theo thứ tự.
Vi Yến Qui đặt văn kiện trong tay xuống, hắn định lên tiếng thì đã thấy Sầm Vật Cương khoát tay áo, sau đó nói: - Đồng chí Lôi Hợp Tuấn và Cao Đại Hòa đều là cán bộ vĩ đại, hai người bọn họ hợp lực càng có thể đẩy mạnh thành phố Đồng Lục tiếp tục phát triển. Đồng chí Lôi Hợp Tuấn là cán bộ lão thành của thành phố Đồng Lục, có kinh nghiệm công tác tốt, một người như vậy mới có thể làm cho tính chất công tác tiếp tục được kéo dài. Tôi thấy không bằng thế này, để đồng chí Lôi Hợp Tuấn tiến lên làm bí thư thị ủy Đồng Lục, còn đồng chí Cao Đại Hòa làm chủ tịch thành phố.
Sầm Vật Cương nói xong lời này thì nhìn qua bốn phía, ý nghĩa giống như là trưng cầu ý kiến, thế nhưng thực tế lại nói mình đã vung tay quyết định rồi.
Không ai phản đối ý kiến của Sầm Vật Cương, tất nhiên sự kiện nhân sự này được thông qua. Khi sự kiện nhân sự này được thông qua thì Vương Tử Quân cảm thấy có nhiều ánh mắt nhìn về mình, thế nhưng hắn vẫn bảo trì gương mặt tươi cười, hồn nhiên giống như không thấy người ta nhìn về phía mình.
Vì tất cả đã giải quyết thuận lợi cho nên hội nghị thường ủy giải tán rất nhanh, khi Vương Tử Quân đi về phía phòng làm việc của mình thì Uông Thanh Minh tiến lên, hắn nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Bí thư Vương, cực kỳ cảm ơn anh.
Vương Tử Quân cười nói: - Cảm ơn tôi cái gì? Tôi chỉ là hỏi vài vấn đề mà mọi người đều đã biết, tôi cũng không nói gì cả, mà các đồng chí khác cũng không nói gì.
- Như vậy lại khác biệt. Uông Thanh Minh dùng giọng cực kỳ có lực để nói với Vương Tử Quân.
Truyện convert hay : Xuyên Nhanh Chi Luôn Có Nam Thần Tưởng Hắc Hóa