Vương Tử Quân nói lời khôi hài làm cho gương mặt Trịnh Minh Tổ có hơi đỏ, hắn biết rõ đây là Vương Tử Quân đang nể mặt mình, thế là tâm tư càng thêm nóng hầm hập. Sau khi hai người từ chối một lúc, Vương Tử Quân để cho Triệu Hiểu Bạch đưa ghế chủ vị ra ngoài, hắn và Trịnh Minh Tổ cùng ngồi hai bên.
Lúc này có khá nhiều người trong phòng, Trịnh Minh Tổ nhận được lễ ngộ như vậy từ Vương Tử Quân và cảm thấy đã rất đủ. Lúc này hắn phất tay với Đặng Nho Giai rồi cười ha hả nói: - Các vị, trước đó tôi đã nói với các vị là bí thư Vương không giống với lãnh đạo bình thường, là người bình dị gần gũi, hôm nay mọi người đã được thấy rõ ràng rồi chứ?
Khi Trịnh Minh Tổ lên tiếng thì lúc này Vương Tử Quân có cơ hội quan sát đám người trong phòng. Hắn thấy ngồi bên trái là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, tuy tuổi tác đã khá lớn thế nhưng ăn mặc khéo léo, cười mà không nói, càng làm cho người ta sinh ra một cảm giác vẫn còn nét quyến rũ năm nào.
Sau khi nghe xong lời nói của Trịnh Minh Tổ thì người phụ nữ kia cười lên tiếng: - Chủ tịch Trịnh, tôi vẫn cho rằng ngài là chủ tịch bình dân, hôm nay gặp mặt bí thư Vương thì mới biết ếch ngồi đáy giếng, căn bản là còn nhiều lãnh đạo bình dị gần gũi như vậy.
Người phụ nữ này nói hai câu đã khéo nịnh bợ hai người, căn bản cũng là một người khéo léo.
- Ha ha ha, đó là do đoàn trưởng Mai quá vùi đầu vào công tác, cũng ít có cơ hội được báo cáo công tác với lãnh đạo. Nếu chị thường xuyên đi báo cáo, như vậy sẽ phát hiện lãnh đạo rất bình dị gần gũi. Trịnh Minh Tổ nói rồi nhìn về phía Vương Tử Quân, sau đó giới thiệu: - Bí thư Vương, vị này chính là đoàn trưởng Mai của đoàn ca múa nhạc tỉnh Mật Đông. Lúc này đoàn ca múc nhạc tỉnh Mật Đông phát triển rất tốt, không bám vào khuôn mẫu, chủ động xông ra ngoài, mở ra thiên hạ cho mình, năm ngoái còn nhận được bằng khen của quốc gia.
Là lãnh đạo đoàn ca múa nhạc tỉnh? Vương Tử Quân chợt nhớ đến vài thông tin liên quan đến người này, có nhiều chuyện người khác làm không được nhưng nàng lại làm được. Nhiều lãnh đạo đoàn ca múa nhạc không có việc gì thường hay đến nhà lãnh đạo, cũng vì điều này mà rơi vào tình cảnh tự sinh tự diệt. Nhưng đoàn trưởng Mai dựa vào lực quyến rũ cá nhân và tài nguyên trong tay để phát triển rất sinh động, dù thế nào thì đó cũng là một loại bản lĩnh.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nói một câu chào đoàn trưởng Mai. Lúc này đoàn trưởng Mai nói: - Bí thư Vương, sau này kính mong ngài đến kiểm tra chỉ đạo công tác của đoàn ca múa nhạc nhiều hơn. Sở dĩ đơn vị có thể sinh tồn và phát triển được trong nghịch cảnh cũng là nhờ vào sự gíp đỡ quan tâm của lãnh đạo tỉnh ủy.
Vương Tử Quân gật đầu từ chối cho ý kiến, hắn đưa mắt nhìn về phía những người khác. Nơi đây ngoài đoàn trưởng Mai còn có hai người đàn ông khác, những người này nhìn khá mập, cũng không có gì là đặc biệt. Khi Vương Tử Quân nhìn sang thì hai người này tự đứng lên giới thiệu, người đàn ông cao hơn một chút lên tiếng: - Chào bí thư Vương, tôi là Lý Thiết Thành của tập đoàn Thừa Phong.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn chợt cười nói: - Tập đoàn Thừa Phong là một xí nghiệp kiến trúc quan trọng của tỉnh Mật Đông, năm ngoài còn lọt vào trong top một trăm doanh nghiệp lớn của cả nước, thật sự rất tốt.
- Kính mong bí thư Vương bỏ chút thời gian đến kiểm tra chỉ đạo công tác của tập đoàn chúng tôi. Sau khi Lý Thiết Thành giới thiệu xong thì Trịnh Minh Tổ cũng giới thiệu người còn lại, người này là tổng giám đốc Thành Hoa Bình của công ty xây dựng số hai tỉnh Mật Đông. Vì đây là xí nghiệp lệ thuộc trực tiếp của tỉnh thế nên Thành Hoa Bình mở miệng cũng không được tùy ý như Lý Thiết Thành.
Nhưng điều làm cho Vương Tử Quân chú ý là một người khác, người này có một đôi mắt tam giác với ánh mắt sáng ngời, gương mặt đen gầy gò, mặc một bộ quần áo màu trắng, nhìn qua có vài phần tiên phong hạo cốt. Khi Vương Tử Quân nhìn về phía đối phương, người này chợt cho ra một chào theo kiểu Đạo gia rồi nói: - Vô Lượng Thiên Tôn, chào bí thư Vương.
- Bí thư Vương, vị này chính là đạo trưởng Kỳ Vân của Tam Thanh Cung, anh ấy chính là trưởng ban tôn giáo của tỉnh Mật Đông chúng ta. Sau khi Trịnh Minh Tổ giới thiệu xong thân phận của Kỳ Vân thì cười cười nói: - Bí thư Vương, bây giờ Tam Thanh Cung hương khói phát đạt, đạo trưởng Kỳ Vân chính là người giỏi xem tướng, cả tỉnh Mật Đông đều biết điều này.
Vương Tử Quân căn bản cũng không tin tưởng vào những trò xem tướng số thế này, thế nhưng hắn cũng không mở miệng nói ra. Dù sao thì tín ngưỡng tôn giáo là tự do, anh có lập trường của anh mà người ta có lựa chọn của riêng mình, hơn nữa những thành phần tôn giáo cũng là một bộ phận cần phải đoàn kết.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Chào đạo trưởng Kỳ Vân.
Sau khi xong phần giới thiệu thì tiệc rượu bắt đầu, Trịnh Minh Tổ hội tụ những người này lại cùng dùng cơm với Vương Tử Quân giống như chỉ đơn giản là dùng cơm cho vui. Trong bữa tiệc Trịnh Minh Tổ nói đến những câu chuyện kỳ thú trong tỉnh, hơn nữa còn có sự phối hợp của đoàn trưởng Mai, thế cho nên bầu không khí trong phòng rất sinh động.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi có thể ngồi cùng dùng cơm với ngài xem như cũng có duyên, tôi muốn xem cho ngài một lần, cũng xem như vui đùa một cht, ngài thấy thế nào? Sau khi Vương Tử Quân uống được ba bốn ly rượu thì đạo trưởng Kỳ Vân nãy giờ không lên tiếng chợt nói.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn nhìn về phía Trịnh Minh Tổ. Lúc này Trịnh Minh Tổ cười nói: - Bí thư Vương, nếu là vui đùa một chút thì cũng không có gì là ngại.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt của đạo trưởng Kỳ Vân, hắn cũng cười nói: - Vậy thì bây giờ chúng ta lắng tại nghe lời vàng ngọc của đạo trưởng vậy.
Vì vị trí của đạo trưởng Kỳ Vân gần bên cạnh Vương Tử Quân, thế nên cũng không cần phải đổi chỗ. Vương Tử Quân tuy vẫn cười thế nhưng không nhịn được phải dùng ánh mắt dò xét nhìn đối phương.
Lúc này đạo trưởng Kỳ Vân nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân một lúc lâu, sau đó khép hờ hai mắt trầm tư một lúc lâu nữa, khi mở mắt ra thì trên mặt có chút sợ hãi.
- Đạo trưởng Kỳ Vân, anh làm sao vậy? Trịnh Minh Tổ thấy thế thì chợt cảm thấy có chút lo lắng.
- Vô Lượng Thiên Tôn. Đạo trưởng Kỳ Vân niệm một tiếng đạo hiệu, sau đó mới nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, tướng mạo của anh cực kỳ phú quý, xin thứ cho lão đạo không dám nói thẳng.
Đạo trưởng Kỳ Vân nói như vậy làm cho đám người Trịnh Minh Tổ không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân, giống như muốn tìm ra trên người Vương Tử Quân chút dấu vết của câu nói cực kỳ phú quý của đạo trưởng Kỳ Vân. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt mọi người rồi khẽ cười nói: - Đạo trưởng, chúng ta chỉ xem cho vui mà thôi.
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Thấu Thị