- Bí thư Vương, chuyện này tôi cảm thấy anh nên thương lượng với bí thư Sầm, chỉ cần bí thư Sầm đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến. Uông Thanh Minh cắn răng, cuối cùng hắn nói ra những lời như vậy.
Vương Tử Quân nhìn Uông Thanh Minh, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, bây giờ Sầm Vật Cương đã xây dựng lực ảnh hưởng của mình quá lâu, mình muốn lôi Uông Thanh Minh ra khỏi tầm ảnh hưởng của Sầm Vật Cương căn bản không phải là chuyện gì dễ dàng. Nhưng không dễ dàng cũng không có nghĩa là Vương Tử Quân có thể bỏ qua.
- Chuyện này tôi tất nhiên sẽ báo cáo với bí thư Sầm, bây giờ tôi tìm trưởng phòng Uông, không phải là muốn nghe ý kiến của anh để làm cho sự việc càng thêm chín muồi sao?
Lúc này bàn tay cầm cần câu của Uông Thanh Minh đã có chút run rẩy, Vương Tử Quân đã nói rất rõ ràng, chuyện này dù mình có chọn thế nào thì Vương Tử Quân cũng sẽ nói rõ ràng với Sầm Vật Cương. Mà Sầm Vật Cương sẽ cho ra lựa chọn thế nào thì Uông Thanh Minh cũng hiểu rõ ràng.
Để một nhóm người Nam Giang đến trao đổi, như vậy chính là vô duyên vô cớ đưa đến cho Vương Tử Quân một nhóm người, lại đưa một số cán bộ đi đến Nam Giang, chỉ sợ những người kia sau khi quay về cũng trở thành người của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân là một người cực kỳ giỏi tính toán ở phương diện kết nghĩa giữa các thành phố trong hai tỉnh, hơn nữa tính toán của Vương Tử Quân là cực kỳ quang minh chính đại, dù anh có hiểu tính toán này cũng không thể từ chối được.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Uông Thanh Minh xem ra đã hiểu, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi thản nhiên nói: - Bí thư Vương, ngài không biết mình làm như vậy là có hơi nhanh sao?
Vương Tử Quân cười cười, chuyện này đối với hắn thì là thế phải làm, hắn tuyệt đối sẽ không vì bất cứ một ai mà nhượng bộ. Lúc này hắn có Đường Chấn Huy đấu tranh anh dũng cho mình, thời cơ tốt nhất của hắn là vào lúc này. Đợi đến khi hắn tiếp nhận vị trí của Đường Chấn Huy, hắn căn bản không còn được thuận tiện như bây giờ.
- Thời gian không chờ đợi chúng ta, bây giờ tất cả thành phố đều đang truy đuổi lẫn nhau, nếu như chúng ta không nắm chặt cơ hội vào lúc này, như vậy sẽ tụt hậu về phía sau. Vương Tử Quân nói xong lời này thì cũng không nói thêm điều gì nữa, hắn chỉ lẳng lặng câu cá, giống như không quan tâm đến thái độ của Uông Thanh Minh. Nhưng hắn càng làm như vậy thì Uông Thanh Minh càng ngồi không yên.
hai bên đều mạnh thì chính mình khó thể yếu, những lời này thật sự giống tình cảnh của Uông Thanh Minh hiện tại. Vị trí của hắn không dám thân cận với Vương Tử Quân, nhưng nếu nói hắn rời xa khỏi vòng tay của Sầm Vật Cương và lao vào trong lòng Vương Tử Quân, như vậy hắn cũng không làm được. Uông Thanh Minh sở dĩ liên thủ với Sầm Vật Cương chính là vì phương hướng chính trị của mình, hơn nữa còn có một điểm mấu chốt, đó là bọn họ là một liên minh chính trị cực kỳ quan trọng.
Bây giờ Vương Tử Quân chủ động hẹn mình đi câu cá, lại nói ra những lời như vậy, có phải là Vương Tử Quân đang muốn tìm cho mình một lực lượng cân đối? Tất nhiên cũng có thể suy xét theo hướng khác, Vương Tử Quân là một thế lực đến từ bên ngoài, mặc dù có quan hàm là phó bí thư tỉnh ủy, tương lai là người tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh, thế nhưng người này dù sao cũng không có căn cớ trong quan trường Mật Đông, không có lấy một người đắc lực của mình. Người này có thể duỗi cành ô liu về phía mình, có phải là muốn chơi trò rút củi đáy nồi với Sầm Vật Cương? Sau đó làm cho lực lượng của Sầm Vật Cương sụp đổ hay không? Nếu thật sự là như vậy thì Vương Tử Quân căn bản là cao thủ vận tác, không có chút biểu hiện nào nhưng lại có thể hạ xuống một vài quân cờ khủng bố.
Vương Tử Quân lần này mặc dù không mời chào Uông Thanh Minh, thế nhưng ý nghĩ muốn hắn đi theo là quá rõ ràng. Vương Tử Quân nói đến phương diện trao đổi cán bộ, bí thư Vương biết mình không thể nào phản đối, vì nếu bây giờ mà mở miệng phản đối thì căn bản không phải là kẻ trí.
Gió thổi nhẹ làm cho mặt nước tăng thêm vài phần mát lạnh, không biết bao lâu sau Vương Tử Quân giật mạnh cần câu, một con cá chép dài hơn ba mươi phân bị kéo lên bãi cỏ xanh. Vương Tử Quân vui mừng bỏ con cá vào trong giỏ trúc cách đó không xa, trên mặt là nụ cười vui sướng.
Uông Thanh Minh nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn cắn răng nói: - Bí thư Vương, tôi sẽ giúp đỡ ngài ở phương diện trao đổi cán bộ giữa hai bên.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì, hắn nói với Triệu Hiểu Bạch ở phía bên kia: - Hiểu Bạch, cậu tìm chủ quán, nói làm cho tôi món cá hấp, hôm nay chúng ta dùng cơm trưa ở đây.
Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng rời đi, Vương Tử Quân lúc này mới cười nói với Uông Thanh Minh: - Phương diện trao đổi cán bộ chính là chuyên môn của phòng tổ chức, sau này kính mong trưởng phòng Uông quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
- Chào thư ký trưởng Trương, chào thư ký trưởng Trương.
- Chào thư ký trưởng Trương, chúc ngài buổi sáng tốt lành. Một loạt âm thanh chào hỏi vang lên làm cho Trương Tề Bảo cảm thấy giống như mình đang ở trên thiên đường vào ban ngày. Ba chữ thư ký trưởng chính là thứ mà Trương Tề Bảo đã được nghe người ta dùng để chào hỏi mình nhiều năm, thế nhưng hắn căn bản chưa từng được sảng khoái tinh thần như hôm nay.
Sở dĩ hôm nay Trương Tề Bảo có cảm giác như vậy là vì hắn không còn được nghe thấy chữ phó. Tuy chỉ là một chữ thế nhưng nó lại đại biểu cho nhiều thứ, điều này không khỏi làm cho Trương Tề Bảo cảm khái.
Trương Tề Bảo là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn cảm thấy chức vụ giữa chính và phó chênh lệch quá lớn, căn bản là một trời một vực.
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu với đám người chung quanh, sau đó hắn cất bước đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Tuy bây giờ chức trách của hắn là phục vụ công tác cho Đường Chấn Huy, thế nhưng phương diện chủ yếu của hắn chính là phục vụ cho Vương Tử Quân.
- Chào thư ký trưởng Trương, chúc mừng, chúc mừng. Triệu Hiểu Bạch thấy Trương Tề Bảo đi đến thì tươi cười tiến lên nghênh đón.
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu với Trương Tề Bảo, sau đó hắn khẽ nói: - Tối nay lãnh đạo có chuyện gì không? Nếu không thì mọi người đến Thu Lan Hiên, chúng ta tụ tập lại một chút.
- Tôi sẽ cố gắng đi qua. Triệu Hiểu Bạch hiểu Trương Tề Bảo mời là coi trọng mình, thế nhưng hắn cũng không dám đông ý ngay, vì thời gian của thư ký chủ yếu nằm trong tay lãnh đạo.
Trương Tề Bảo cũng hiểu nổi khó xử của Triệu Hiểu Bạch, hắn cũng không nổi giận vì câu trả lời của Triệu Hiểu Bạch, hắn nói sang chuyện khác: - Bí thư Vương có ở trong phòng không?
- Bí thư Vương đang xem văn kiện, tâm tình rất tốt. Triệu Hiểu Bạch nói câu sau cùng với âm thanh không lớn, nhưng lại khá trọng điểm.
Trương Tề Bảo thỏa mãn vỗ vỗ lên vai Triệu Hiểu Bạch, sau đó hắn chậm rãi đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi mối quan hệ giữa hai bên liên tục tăng tiến, Trương Tề Bảo đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân mà căn bản không cần phải qua cửa ải của Triệu Hiểu Bạch.
Truyện convert hay : Toàn Năng Kỳ Tài