Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đắc ý của Mạc Tiểu Bắc, hắn không khỏi lên tiếng khích lệ: - Phu nhân đã cầu tiến rất nhiều, anh còn tưởng rằng em trực tiếp đuổi người ta đi.
Mạc Tiểu Bắc cười cười nói: - La Binh là người không có chuyện không đến cầu cạnh, tuy em cũng thích tranh chữ, thế nhưng nhìn thoáng qua thì biết đó là thư pháp của Kinh Long tiên sinh. Nghe nói vài ngày trước đó ông ta bán một bức thư pháp với giá một triệu.
Vương Tử Quân cũng đã kính ngưỡng thư pháp của Kinh Long tiên sinh, hắn cười nói: - Xem ra người ta đã ra tay khá mạnh, đáng tiếc là anh không tiêu thụ được.
- Nhưng La Binh này cũng có chút tác dụng! Mạc Tiểu Bắc nhận được lời khích lệ của Vương Tử Quân thì gương mặt càng có nụ cười vui vẻ, nàng khẽ cười nói: - Anh ta đến tặng tranh chữ lại cho em một nhắc nhở, đó là Tiểu Bảo Nhi thích viết chữ, sao chúng ta không bồi dưỡng nó một chút? Vừa rồi em đã gọi điện thoại cho lão gia tử, muốn ông nói chuyện với Kinh Long tiên sinh một chút, để cho Tiểu Bảo Nhi luyện chữ với Kinh Long tiên sinh. Ông nói mình và Kinh Long tiên sinh là bạn bè, chỉ cần ông lên tiếng thì Kinh Long tiên sinh sẽ không chối từ.
Vương Tử Quân lúc này chợt trầm mặc, La Binh bên kia vì nịnh bợ mình mà đến tặng thư pháp, cũng không biết đối phương dùng con đường nào để mua được tranh chữ của Kinh Long tiên sinh. Bây giờ không ngờ Mạc Tiểu Bắc lại muốn Kinh Long tiên sinh làm thầy dạy thư pháp của Tiểu Bảo Nhi.
- Sao em không nói như vậy với La Binh, như vậy sẽ tốt hơn dùng chữ của ông cụ để từ chối chữ của Kinh Long tiên sinh. Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng vui đùa nói.
Mạc Tiểu Bắc nhíu mũi: - Lúc đó em không nhớ ra điều này.
Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì sờ đầu Tiểu Bảo Nhi: - Con của em làm học trò của ai thì người đấy phải cảm thấy rất vinh dự mới đúng.
Vương Tử Quân đối mặt với sự tự tin của Mạc Tiểu Bắc thì chỉ có thể cười ha hả, nhưng tâm tư tối đen của hắn đã tươi sáng hơn.
Xưa nay có câu "Chủ nhục thì người hầu nhục theo", làm thư ký thì phải luôn chú ý đến tâm tình lãnh đạo của mình, thế nên khi mà kiếp sống thư ký của Triệu Hiểu Bạch càng thêm phong phú, hắn càng quan tâm đến tâm tình của Vương Tử Quân.
Những ngày nay nhìn qua thì thấy chủ tịch Vương Tử Quân rất bình thản, bộ dạng mỉm cười như truóc, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch cũng hiểu gần đây chủ tịch Vương căn bản là có chút sốt ruột nôn nóng, thậm chí còn có vài phần không nhịn được phải nổi giận. Có vài lần hắn cảm thấy chủ tịch Vương sắp phát giận nhưng cuối cùng lại nhịn được.
Triệu Hiểu Bạch biết rõ Vương Tử Quân không thoải mái vì chuyện của tập đoàn Thần Phương, thế nhưng chuyện liên quan đến tập đoàn Thần Phương không phải là vấn đề mà một thư ký như hắn có thể nhúng tay vào. Trong sự kiện này hắn từng tìm thời gian hỏi thăm dượng Kim Chính Thiện của mình, thế nhưng Kim Chính Thiện cũng chỉ có những suy đoán hàm hồ ở phương diện này, chỉ là nhắc nhở hắn bàng quan, cũng không cần quản, không cần nói ra điều gì.
Trong mắt Triệu Hiểu Bạch thì Kim Chính Thiện giống như một người thầy, chỉ cần hắn có điều gì khó hiểu thì Kim Chính Thiện trên cơ bản chưa từng cho hắn thất vọng, thế nhưng lúc này Kim Chính Thiện căn bản là không nói gì có ý nghĩa thực chất.
Có đôi khi không nói cũng là biểu hiện một loại thái độ, khi Triệu Hiểu Bạch không có ở bên cạnh Vương Tử Quân, hắn căn bản không tin những lời này. Nhưng bây giờ hắn đã có thời gian ngắn học tập ở bên cạnh chủ tịch Vương, hắn càng hiểu rõ ý nghĩa của câu nói kia.
- chủ tịch vương, vừa rồi trưởng phòng dân chính gọi điện thoại đến, nói là thượng cấp phái một vị phó chủ nhiệm đến kiểm tra công tác, muốn mời ngài tối hôm nay biểu hiện sự coi trọng với công tác dân chính trong tỉnh. Triệu Hiểu Bạch khẽ đi đến trước bàn làm việc của Vương Tử Quân rồi mỉm cười báo cáo.
Triệu Hiểu Bạch thấy hai ngày qua chủ tịch Vương giống như khong có chuyện gì thì đều tiếp nhận những lời mời như vậy. Dù sao chuyện này cũng có nhiều lợi ích, có thể tranh thủ cho tỉnh vài hạng mục hữu ích. Chỉ là hôm nay Vương Tử Quân ngẩng đầu lên lại trầm giọng nói: - Hiểu Bạch, cậu gọi điện thoại cho trưởng phòng Lý, nói là hôm nay tôi có việc, bảo anh ấy mời vị lãnh đạo khác tham gia.
Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, hắn định lui ra thì Vương Tử Quân chợt nói: - Tối nay cậu có hẹn ước với ai không?
Tuy Triệu Hiểu Bạch căn bản rất quen thuộc Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân mở miệng hỏi một câu riêng tư không khỏi làm cho hắn có chút sững sốt. Hắn trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: - Chủ tịch Vương, tối nay tôi không có chuyện gì.
- Tốt lắm, lát nữa hai người chúng ta ra ngoài dùng cơm. Vương Tử Quân lên tiếng sắp xếp với Triệu Hiểu Bạch, sau đó tiếp tục ghi chép văn kiện.
"Đi ra ngoài dùng cơm với chủ tịch Vương?" Điều này không khỏi làm cho Triệu Hiểu Bạch sinh ra những ý nghĩ miên man bất định. Có thể được dùng cơm cùng chủ tịch Vương, đây căn bản là một đãi ngộ mà biết bao nhiêu người ở tỉnh Mật Đông đang thiết tha mơ ước.
Triệu Hiểu Bạch mặc dù là thư ký của Vương Tử Quân, cũng không ít lần dùng cơm với chủ tịch Vương, thế nhưng phần lớn chỉ là dùng cơm công tác, đây căn bản là lần đầu tiên hai người dùng cơm với nhau.
Triệu Hiểu Bạch không biết vì sao lại nghĩ đến chuyện dùng cơm xong rồi chặt đầu thời cổ đại, bây giờ chủ tịch Vương mời mình dùng cơm, không phải mình làm sai chuyện gì để cho chủ tịch Vương bây giờ đang chuẩn bị...
Khi Triệu Hiểu Bạch đang suy nghĩ miên man thì Vương Tử Quân chêm thêm một câu: - Cậu nói cho Tiểu Lý một tiếng, để cho cậu ấy đi trước, hai chúng ta ngồi xe của cậu đi theo sau.
Triệu Hiểu Bạch mặc dù đa số là ngồi trên xe Audi của Vương Tử Quân, thế nhưng vì chưa kết hôn và vì là thư ký của Vương Tử Quân, thế nên cũng bỏ tiền ra mua một chiếc xe nhỏ.
Tuy xe rất bình thường nhưng lại được Triệu Hiểu Bạch rất yêu quý.
Sau khi nghe nói Vương Tử Quân không yêu cầu mang theo xe thì Triệu Hiểu Bạch mới có chút yên tâm. Mười phút sau khi tan tầm thì Vương Tử Quân ngồi ở vị trí tay lái phụ, Triệu Hiểu Bạch lái chiếc xe của mình. Trước kia hắn chạy xe của mình cực kỳ thoải mái tự nhiên, thế nhưng lúc này có Vương Tử Quân ở trên xe, hắn càng cảm thấy căng thẳng hơn khi ngồi trên chiếc Audi của lãnh đạo.
- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đâu dùng cơm đây? Triệu Hiểu Bạch hỏi rất khẽ, Vương Tử Quân cũng không trả lời ngay, hắn cười nói: - Đây là xe Tùng Thử, xem ra còn thoải mái hơn dòng xe trước đó rất nhiều.
- Chủ tịch Vương, ngài cũng từng ngồi xe này rồi sao? Triệu Hiểu Bạch căn bản cũng không suy nghĩ nhiều mà hỏi Vương Tử Quân. Hắn vừa mở miệng thì đã hối hận, hắn không phải không biết kinh nghiệm công tác của Vương Tử Quân ở Nam Giang, bây giờ hỏi như vậy căn bản không phải là tốt.
Cũng may Vương Tử Quân không nổi giận vì câu hỏi của hắn mà cười nói: - Tất nhiên tôi từng ngồi chiếc xe này, nói ra thì tôi cũng là người đầu tiên được ngồi dòng xe này của nhà máy bọn họ.
Truyện convert hay : Ta Không Nghĩ Kế Thừa Ngàn Tỷ Gia Sản