Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Hiểu Bạch, cậu gọi điện thoại cho Tiểu Lý, để cậu ấy chạy xe qua đây, chúng ta uống xong hai chai bia này rồi đi.
Triệu Hiểu Bạch mặc dù được Vương Tử Quân khuyên bảo đã ăn vài đũa, thế nhưng hắn thật sự nuốt không trôi, lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì không khỏi thở dài một hơi.
Khi Triệu Hiểu Bạch cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện thoại, còn chưa kịp ra cửa thì thiếu chút nữa đã va vào người ta. Người kia giữ lấy Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Anh bạn, đi đường cẩn thận một chút.
Triệu Hiểu Bạch thấy đối phương là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi với mái tóc muối tiêu, thế là cười nói: - Vừa rồi tôi có chút thất thần, mong anh bỏ quá cho.
Khi Triệu Hiểu Bạch quay đầu ra ngoài chuẩn bị gọi điện thoại cho xong, lúc này thấy đám người đang bàn luận bên trong hầu như đã đứng lên, lại có người đồng thanh chào hỏi người vừa đi vào: - Anh Lý, mời anh qua bên này.
- Anh Lý, đã lâu rồi chúng ta chưa dùng cơm với anh, mời anh đến đây uống vài ly.
- Các anh cũng đừng tranh chấp, anh Lý ngồi với tôi rồi, hôm nay Lưu Nhị tôi mời khách.
Vương Tử Quân vốn có chút thất lạc nhưng ngay sau đó tâm tư đã trở nên linh hoạt hơn, hắn nhìn anh Lý, chợt sinh ra một cảm giác, đó là đối phương chính là một người quan trọng.
Khi trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy thì anh Lý bên kia đã cười nói: - Cám ơn các anh em, còn có vài người đến với tôi, thế nên mọi người cứ dùng cơm đi.
- Anh Lý, tuyến trên nói thế nào? Người được gọi là Lưu Nhị không chờ anh Lý nói tiếp mà hỏi một câu không đầu không đuôi.
Chỉ là đám người nơi đây không ai cảm thấy câu hỏi của Lưu Nhị là đường đột, sau khi Lưu Nhị hỏi xong thì có người lên tiếng: - anh Lý, anh nói tình huống cho bọn họ hiểu đi, đám chúng tôi chờ kết quả vài ngày qua rồi.
- Coi như là có thể, nói là trước tiên sẽ phát cho chúng ta hai tháng tiền lương. Anh Lý ngồi xuống rồi thở dài nói.
- Con bà nó, chỉ hai tháng tiền lương thôi sao? Lưu Nhị nói rồi nâng ly rượu lên uống cạn. Nhìn bộ dạng của hắn và đám người chung quanh thì rõ ràng là không hài lòng với kết quả này.
- Tôi đã báo cáo ý kiến của các vị cho lãnh đạo, khi đó lãnh đạo nói nhất định sẽ coi trọng ý kiến của chúng ta, nhưng tôi cảm thấy có chút không thực chất. Anh Lý uống một hớp nước rồi thản nhiên nói.
Bà chủ phía bên kia xoa xoa tay nói: - Hai tháng tiền lương cũng còn hơn không có xu nào, ít nhất vài ngày tới mọi người không sầu khổ vì không có tiền dùng cơm.
- Tôn Nhị Nương, cô thì biết cái gì? Hai tháng tiền lương có lẽ là tiền chặt đầu, tôi nghe nói nhà máy sắp thay đổi chế độ, con bà nó thay đổi thành họ Trầm, như vậy chúng tôi còn tương lai gì nữa? Lưu Nhị là người nhanh mồm nhanh miệng, đồng thời hắn cũng là người mở miệng khá trực tiếp.
Bà chủ Tôn Nhị Nương cũng không phải hạng dễ trêu vào, lúc này nàng chỉ vào Lưu Nhị rồi nói: - Lưu lão nhị, tôi nói cho anh biết, nếu anh không có việc gì thì về nhà giúp vợ làm việc, cũng đừng kêu gào ở đây. Nếu tôi nói cho Thúy Vân biết, như vậy thì sẽ cho anh biết tay, có người như anh vậy sao?
Lưu Nhị lên tiếng tuy rất lợi hại thế nhưng lúc này bị bà chủ quán mắng thì thành thật hơn một chút, đám người trong quán không khỏi cười lên.
Vương Tử Quân cũng khẽ cười, hắn nâng ly bai lên chuẩn bị uống một ngụm thì bà chủ quán nói với anh Lý: - Anh Lý, tôi nghe nói chủ tịch tỉnh hiện tại là rất tốt, trước đó rất chú ý đến cuộc sống của công nhân lao động đến từ bên ngoài, tình hình rất oanh liệt. Anh xem chúng ta có nên đến tìm chủ tịch để anh ấy giải quyết dùm mình hay không?
- Này Tôn Nhị Nương, không phải tôi phản bác cô, thế nhưng đàn bà tóc dài não ngắn, bây giờ có quan lại nào mà không bao che cho nhau? Người quen biết với Thẩm Vạn Quân là rất lớn, Sầm Vật Cương thì thế nào? Có lợi hại hay không, thế nhưng làm gì được Thẩm Vạn Quân? Lưu Nhị vừa bị Tôn Nhị Nương trách móc nói không nên lời, bây giờ tìm được cơ hội báo thù, thế nên mở miệng cực kỳ phấn chấn.
Tôn Nhị Nương muốn cãi cọ hai câu với Lưu Nhị, thế nhưng sau khi nghe Lưu Nhị nói đến Sầm Vật Cương thì cũng không nói thêm điều gì. Lúc này anh Lý bên kia chợt nói: - Tôi đã tìm hiểu qua kinh nghiệm công tác của chủ tịch Vương, đây là một người có gan làm việc, nếu đã không làm thì thôi mà làm thì phải thực tế, nếu không thì chẳng thể nào còn trẻ như vậy đã là chủ tịch tỉnh.
- Hừ, anh Lý, tôi cảm thấy anh không có cơ hội rồi, anh nếu có cơ hội, nhất định sẽ làm tốt hơn chủ tịch Vương kia. Lưu Nhị nhìn anh Lý rồi dùng giọng nịnh nọt nói.
Khi Lưu Nhị lên tiếng thì đúng lúc Triệu Hiểu Bạch đi vào, hắn nghe thấy người kia dám lấy anh Lý ra so sánh với lãnh đạo của mình, thế là có chút bực bội.
Anh Lý đưa mắt nhìn đám người Lưu Nhị rồi nói: - Anh Lưu, cám ơn anh đã đề cao tôi, thế nhưng tôi là hạng người gì thì tự mình biết lấy. Nếu anh đưa tôi lên vị trí kia, thật sự là giống như đưa tôi lên vỉ nướng, toi cũng không có bản lĩnh như chủ tịch Vương.
- Hì hì, anh Lý, chúng tôi cũng không muốn anh đi làm chủ tịch tỉnh, nếu anh đi làm chủ tịch tỉnh thì chỉ sợ nhà máy không còn người nào tâm phúc, mà họ Trầm kia lại càng không kiêng nể gì. Một người đàn ông đang ăn mỳ cười ha hả nói đùa với anh Lý.
Người này nói vài câu thì Tôn Nhị Nương ở bên cạnh cũng lên tiếng: - Anh Trần nói ra những lời này rất đúng! Thôi bỏ đi, hôm nay anh Lý đã vất vả rồi, tôi sẽ bảo anh nhà làm vài món ngon khao mọi người.
Khi anh Lý chuẩn bị lên tiếng thì một cô gái trẻ chạy vào, vừa thấy anh Lý thì giống như tìm được người tâm phúc của mình, cô gái nhanh chóng lên tiếng: - Bố!
Khi thấy cô gái kia thì anh Lý nở nụ cười nói: - Tiểu Na, con không ở nhà lo học hành mà chạy đến đây làm gì?
Anh Lý còn chưa nói xong thì có vài tên thanh niên lảo đảo đi vào, vì trời nóng thế nên những người này đều cởi bỏ áo ngoài. Tuy ánh đèn trong quán có chút u ám thế nhưng vẫn có thể thấy rõ trên người đám kia đầy đủ mọi hình xăm.
- Em gái, các anh chỉ yêu cầu em cùng uống rượu cho vui, không ngờ em lại trực tiếp đưa các anh đến khách sạn. Có phải em đã chọn trúng anh Cường của bọn anh rồi không? Anh nói cho em biết, anh Cường là người có công phu mãnh liệt, tuyệt đối làm cho em thỏa mãn sung sướng. Một tên thanh niên tóc nhuộm vàng lên tiếng, trên lưng người này còn có một hình xăm bọ cạp.
Truyện convert hay : Võ Thần Chúa Tể