Triệu Hiểu Bạch vừa hỏi xong một câu giọng điệu chất vấn thì giống như chọc vào tổ ong vò vẻ, tên cảnh sát trẻ tuổi vốn bị Triệu Hiểu Bạch mắng cho một chặp cảm thấy không thoải mái, bây giờ nghe thấy Triệu Hiểu Bạch nghi vấn với công tác của mình thì nổi nóng: - Nếu anh nghi vấn công tác của chúng tôi, có thể gọi điện thoại trách móc. Thế nhưng tôi nói cho anh biết, anh trách móc hay sao cũng vô dụng, bây giờ còn nhiều vụ án lớn đè nặng lên vai, lúc này người của cục công an sẽ nhanh chóng chạy đến xử lý những chuyện nhỏ nhặt thế này cho anh sao?
Vương Tử Quân khoát tay áo với Triệu Hiểu Bạch, khi hắn đang định lên tiếng thì một tên thanh niên chạy đến như người điên, khi đến bên cạnh nhóm người anh Lý thì người này lớn tiếng nói: - Chú Lý, không hay rồi, bố cháu bị đánh.
Mọi người vốn đang ồn vào vì chuyện xe của Triệu Hiểu Bạch bị đập, bây giờ nhanh chóng trở nên yên lặng. Anh Lý chợt vọt đến trước mặt tên thanh niên kia rồi lớn tiếng nói: - Nhị Oa Tử, xảy ra chuyện gì?
- Chú Lý, vừa rồi cháu và bố đi ra ngoài, có vài người chặn đường cầm gậy gỗ đánh bố cháu. Lúc này bố cháu đang nằm ở ngoài cổng, chú Lý, chú mau đến cứu bố cháu. Nhị Oa Tử nói rồi khóc rống lên.
Lúc vừa rồi còn chưa kịp nhìn kỹ tên thanh niên này, bây giờ nhìn qua thì thấy trên người có vài vết thương, thậm chí trên đầu còn chảy máu.
- Đi, chúng ta qua xem thế nào. Chú Lý kéo tay Nhị Oa Tử chạy đi, đám người chung quanh cũng đuổi theo. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua hai viên cảnh sát giao thông rồi trầm giọng nói: - Hai vị đồng chí, phía trước xảy ra chuyện, hay là chúng ta cùng qua xem thế nào.
- Chúng tôi cũng muốn đi qua, thế nhưng phân công bất đồng, chúng tôi đi sang cũng không có tác dụng. Hơn nữa cậu thanh niên kia xem như đã báo án, lát nữa sẽ có người của đồn công an đi sang. Chúng tôi xử lý chuyện xe cộ này cái đã. Tên cảnh sát cao gầy chợt có thái độ tốt đẹp với Vương Tử Quân hơn vài phần.
Vương Tử Quân nghe thấy người kia nói như vậy thì không khỏi nhíu mày, hắn gật đầu nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu lái xe đi qua.
Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, hắn lấy chìa khóa định chạy sang, thế nhưng lúc này tên cảnh sát trẻ tuổi lại nói: - Bây giờ anh đi đâu vậy? Ở lại làm bản ghi chép.
- Tôi không có thời gian. Triệu Hiểu Bạch nhìn gương mặt âm trầm của Vương Tử Quân, hắn trầm giọng nói một câu, sau đó nhanh chóng khởi động xe.
Tên cảnh sát trẻ giống như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại bị tên cảnh sát cao gầy giữ lại. Triệu Hiểu Bạch biết Vương Tử Quân đang nóng vội, thế cho nên lái xe rất nhanh, chỉ một phút sau đã đuổi kịp đám người anh Lý.
Địa điểm gặp chuyện không may cách không quá xa quán cơm của Tôn Nhị Nương, khi đám người chạy đến nơi thì bốn phía đã có không ít người. Khi thấy tên thanh niên đi đến thì chợt nghe thấy có người lên tiếng: - Đại Thuận Tử, bố của cậu bị đánh chảy máu đầu, chúng tôi đã gọi điện thoại cho bệnh viện, cậu may về nhà lấy quần áo cho bố đi.
- Cậu kéo mẹ ra, đừng để cho cô ấy khóc nữa, mẹ cậu sức khỏe vốn kém, nếu như có chuyện gì thì không hay.
Vương Tử Quân đi vào trong đám người và thấy một người đàn ông nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, từng giọt máu liên tục chảy xuống từ cánh tay và trên đỉnh đầu, bốn phía người đàn ông này có rất nhiều người đang dùng khăn mặt cầm máu.
- Trời ơi, ông còn có để cho tôi sống nữa không? Tôi đã nói với ông ấy bao nhiêu lần rồi, không nên đi gây huyên náo với đám người Thẩm Vạn Quân, các anh đấu không lại hắn ta, sao các anh không nghe lời tôi. Tôi biết rõ các anh không phục, nhưng người ta tài lực mạnh mẽ, chúng ta sao đấu lại người ta? Bây giờ chồng tôi bị đánh thế này, chúng tôi mất đi sức lao động chính trong nhà, bây giờ tôi sống thế nào đây? Người phụ nữ dùng giọng điệu đầy thương tâm lớn tiếng nói. Lúc này anh Lý cũng đã bình tĩnh lại, hắn tiến lên nói: - Chị Trương, chị nên giữ gìn sức khỏe, lúc này điều quan trọng nhất chính là đưa hổ Tử đến bệnh viện.
- Đúng, đúng vậy, đưa đến bệnh viện, chúng tôi đã gọi điện thoại cho xe cứu thương, sao còn chưa đến? Thế nào còn chưa đến? Người phụ nữ nghe thấy anh Lý nói như vậy thì vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn tất cả, hắn mím chặt môi, lúc này trong lòng giống như bão tố cực kỳ khó chịu. Với trí thông minh của hắn, nào không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào? Người chủ mưu của những trò này là ai? Hắn có thể đoán được kết quả rõ ràng.
Lúc này Vương Tử Quân cảm thấy rất áy náy, hắn là chủ tịch tỉnh, sự việc xảy ra sờ sờ trước mặt, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy nóng mặt.
- Hiểu Bạch, lái xe đưa anh ấy đến bệnh viện. Vương Tử Quân hít vào một hơi rồi áp chế cảm xúc trầm giọng nói với Triệu Hiểu Bạch.
- Vâng. Trước khi làm thư ký cho Vương Tử Quân thì Triệu Hiểu Bạch là một thanh niên đầy chính nghĩa, nửa năm qua hắn lại học được khá nhiều điều, thế nhưng bản chất lại không thay đổi quá lớn.
Nhưng sau khi đỡ người lên xe thì Triệu Hiểu Bạch phát hiện Vương Tử Quân vẫn đứng ven đường, phát hiện này làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, thiếu chút nữa hắn lại đi xuống xe. Nhưng lý trí yêu cầu hắn hạ cửa sổ xe nói: - Trưởng phòng Vương, còn ngài thì sao?
- Tôi ở lại đây một chút, cậu yên tâm, lát nữa tôi sẽ quay về. Vương Tử Quân nói rồi khoát tay với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu nhanh chóng đưa anh ấy đến bệnh viện, lúc cần thiết thì yêu cầu bệnh viện toàn lực trợ giúp.
Xe chạy đi như bay, đám người vây quanh cũng không tản đi. Đủ mọi tiếng nghị luận vang lên, có những ông cụ hơn bảy mươi vung vẩy quải trượng trong tay nói những lời nghiệp chướng này nọ.
- Anh bạn, xe của anh cũng không thể quay về ngay được, nếu không thì đến nhà tôi nghỉ ngơi uống nước một chút. Một người công nhân hơn bốn mươi tuổi đi đến dùng giọng nhiệt tình nói.
Vương Tử Quân yêu cầu Triệu Hiểu Bạch lái xe đưa người bị thương đi bệnh viện, người chỗ này ai cũng thấy rõ ràng. Sau khi người đàn ông kia cho ra lời mời, những người bên cạnh cũng nhiệt tình nói: - Anh Trình nói đúng, này đồng chí, ngài đi đến nhà anh ấy nghỉ ngơi một chút, nơi đây cũng không phải chỗ nói chuyện.
Vương Tử Quân do dự giây lát rồi cười nói với anh Trình: - Vậy làm phiền anh rồi.
Nhà của anh Trình cũng không cách quá xa, đi hai mươi mét đã đến. Sau khi Vương Tử Quân vào trong nhà thì vợ của anh Trình nhanh chóng pha trà, cũng lấy kẹo bánh ra đãi khách. Có vài người đi vào theo Vương Tử Quân, nhìn qua đều là người đã có tuổi.
Có lẽ những người này đều có uy vọng cao ở khu dân cư này.
- Anh kia có phải đắc tội với người nào không? Vương Tử Quân ngồi xuống uống một hớp nước rồi hỏi anh Trình.
Truyện convert hay : Trấn Âm Quan