Màn đêm vẫn bao phủ quảng trường, tuy ánh đèn vẫn sáng thế nhưng lúc này cũng không có quá nhiều người. Triệu Hiểu Bạch đi dưới ánh đèn, hắn nhìn hình bóng của Vương Tử Quân, chợt cảm thấy chủ tịch Vương có chút cô quạnh.
- Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ(Là một câu nói của Mạnh Tử, ý là tự thấy chính nghĩa thuộc về mình, cho dù thiên quân vạn mã, vô vàn khó khăn ta vẫn tiếp tục đi về phía trước)! Hiểu Bạch, cậu nghĩ sao về câu nói này? Vương Tử Quân đi đến bên ngoài quảng trường thì khẽ hỏi Triệu Hiểu Bạch.
Triệu Hiểu Bạch chợt sững sờ, hắn căn bản rất quen thuộc với câu nói này, nhưng hắn nghĩ đến phương diện vì sao Vương Tử Quân lại hỏi như vậy. Hắn nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay, thế là giống như cảm nhận được điều gì đó. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Chủ tịch, khi tôi đi học cảm thấy những lời này là rất hay, thế nhưng nhìn từ phương diện tâm lý, tôi cảm thấy đôi khi làm việc gì phải nên suy tính kỹ càng mới tốt.
- Cậu đấy, đã cầu tiến hơn khá nhiều rồi. Vương Tử Quân chỉ vào Triệu Hiểu Bạch rồi cười nói: - Trước kia thực tế tôi cũng luôn chú trọng phương diện suy tính kỹ càng rồi mới làm một việc gì đó, như vậy dù sao cũng tránh khỏi trường hợp làm việc lỗ mãng, giảm bớt khả năng mắc sai lầm.
Vương Tử Quân nói đến đây thì cười cười nói tiếp: - Nhưng thật sự thì cũng có mâu thuẫn, mặc dù là những chuyện chính nghĩa thuộc về mình, thế nhưng cũng không phải suy nghĩ kỹ càng là có thể làm được.
Triệu Hiểu Bạch suy xét từng câu từng chữ của Vương Tử Quân, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Hắn nghĩ đến một câu nói của dượng mình, đó là bây giờ chủ tịch Vương động không bằng tĩnh.
Triệu Hiểu Bạch căn bản phải nghĩ hai ngày mới tìm ra được ý nghĩa thật sự của nó. Bây giờ tuy chủ tịch Vương đã mở ra cục diện ở Mật Đông, thế nhưng nếu so ra thì vẫn kém rất nhiều với bí thư Sầm, thậm chí có thể nói là hoàn toàn chưa đứng vững bàn chân.
Sau khi đứng vững bàn chân ở Mật Đông thì xử sự thế nào là chuyện của chủ tịch Vương, nếu chủ tịch Vương chưa đứng vững, như vậy cũng không biết sẽ có chuyện gì phát sinh.
Bây giờ nếu chủ tịch Vương nhúng tay vào chuyện này, cũng không phải là ra tay thế nào, chỉ cần vừa ra tay thì giống như đã xuyên phá lên trời.
Tuy Triệu Hiểu Bạch cũng hiểu những chuyện thế này cần phải quản, cũng hiểu không thể để cho người xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thế nhưng làm người tốt luôn có hại. Hắn không còn là thiếu niên ngây thơ như xưa, trong mắt hắn cũng không phải chỉ có hai màu trắng và đen.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy cũng không quá mâu thuẫn, chỉ cần chúng ta làm việc gì đi từng bước một với tiến độ chính xác là có thể lập được công lớn. Triệu Hiểu Bạch nói những câu này có thể nói là dùng hết đầu óc của mình. Khi nói hết những lời này thì hắn căn bản biết rõ với năng lực của mình chỉ có thể cung cấp cho bí thư Vương những suy tính như thế mà thôi, còn chủ tịch Vương nghe như thế nào, không phải là chuyện của hắn.
Vương Tử Quân cười ha ha hai tiếng, sau đó cũng không lên tiếng.
Sự việc có nặng có nhẹ, Vương Tử Quân sao lại không biết? Nhưng tình cảnh hiện tại thì căn bản là rất khó khăn. Hôm nay hắn đi ra chủ yếu muốn xem công nhân tập đoàn Thần Phương có ý nghĩ gì với tình cảnh của công ty xí nghiệp lúc hiện tại, nhưng sau khi nhìn xong thì tất cả những do dự trong lòng hắn tan thành mây khói.
Vương Tử Quân chưa từng bao giờ nghĩ mình là thánh nhân, những chuyên liên quan đến sinh tử tồn vong đến mình, hắn cũng phải có quyết tâm bảo vệ mình. Nhưng sự kiện đang diễn ra ngày hôm nay, nếu như hắn chỉ nghĩ đến mình, hắn cảm thấy mình không làm được.
Triệu Hiểu Bạch cũng luôn quan sát gương mặt của Vương Tử Quân, lúc này hắn thấy gương mặt chủ tịch Vương có biểu hiện khá nhạt, thế là biết mình có khuyên nữa cũng chỉ là người mù đốt đèn phí công. Hắn không khỏi sinh ra cảm giác buồn vô cớ, nhưng khi hắn đưa mắt nhìn chủ tịch Vương, không biết như thế nào trong lòng lại bùng lên cảm giác hào hùng.
Ngày thu mặt trời mọc không quá sớm thế nhưng cũng không tính là muộn. Tối qua Triệu Hiểu Bạch căn bản là ngủ không ngon, khi hắn đi xe cùng Tiểu Lý đến đón Vương Tử Quân, hắn thấy chủ tịch Vương căn bản là cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt.
- Chủ tịch Vương. Triệu Hiểu Bạch cung kính tiến lên tiếp nhận cặp công văn của Vương Tử Quân như trước kia, sau đó nhanh chóng giúp chủ tịch Vương mở cửa xe.
Xe vẫn chạy trên con đường vừa được xây dựng lại chưa quá lâu ở thành phố Rừng Mật, Triệu Hiểu Bạch len quan sát vẻ mặt của Vương Tử Quân, dù sao thì tối qua hắn cũng trằn trọc không ngủ được vì lời nói của chủ tịch Vương.
Hắn chỉ là một người đứng ngoài nhìn mà đã có phản ứng như vậy, đừng nói là một người trực tiếp ra tay như Vương Tử Quân. Nhưng vẻ mặt của chủ tịch Vương hôm nay căn bản không có gì khác biệt với ngày thường khác.
Nếu như có điểm gì đó khác biệt, Triệu Hiểu Bạch cảm thấy chỉ có thể là tinh thần của chủ tịch Vương hôm nay còn có vẻ phấn chấn hơn cả ngày thường.
Đại nhân vật làm chuyện gì cũng luôn bảo trì sự bình thản, xem ra mình kém chủ tịch Vương không phải chỉ là quá nhiều.
- Hiểu Bạch, xe của cậu thế nào rồi? Vương Tử Quân thoải mái dựa ra hàng ghế phía sau rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí bình tĩnh trong xe.
Triệu Hiểu Bạch nghe thấy Vương Tử Quân dùng giọng ôn hòa nghĩ đến chuyện cảu mình, trước đó hắn còn muốn phản ánh với chủ tịch Vương, thế nhưng lại giống như quên đi mất. Thế là hắn không khỏi lên tiếng: - Chủ tịch Vương, không những tìm được người đã đập xe của tôi, người ta còn trả mười ngàn tiền bồi thường, còn nói nhất định sẽ sửa xe cho tôi thật tốt.
Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Sẽ không nói cho cậu một chiếc xe mới chứ?
- Khi tôi làm việc thì nhận được điện thoại của giám đốc Thẩm tập đoàn Thần Phương, anh ấy nói lúc này trong công ty còn có một chiếc xe để trong kho hàng, sáng đã đưa đến cho tôi, thế nhưng tôi không nhận. Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn thầm nghĩ Triệu Hiểu Bạch này bây giờ phản ứng rất nhanh. Hắn nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm qua mà không khỏi nở nụ cười thản nhiên.
Khi xe dừng lại trước khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Vương Tử Quân cũng không đi xuống xe ngay lập tức mà nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu gọi điện thoại cho bí thư Sầm, nói tôi có chuyện cần báo cáo, xem bí thư Sầm có thời gian hay không.
Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân ngồi vững vàng trong xe, hắn vội vàng cầm lấy điện thoại. Ngay khi điện thoại được nối thông thì hắn thầm nghĩ, không biết sau khi mình gọi điện thoại xong thì sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho tập đoàn Thần Phương?
Sau khi điện thoại nối thông thì vị đệ nhất thư ký của văn phòng tỉnh ủy nói chuyện rất khách khí. Sau khi nghe chỉ thị của Vương Tử Quân, người này nói chờ một chút. Một phút sau đã có hồi âm: - Bí thư Sầm đang ở trong phòng, bí thư nói lúc nào bí thư cũng tiếp đón chủ tịch Vương.
Sầm Vật Cương nghe từ thành thư ký báo cáo thì cảm thấy có chút kỳ quái, hắn không hiểu vì sao Vương Tử Quân lại vội vàng tìm gặp mình, vì những hoạt động gần đây của Vương Tử Quân đều được lão theo sát.
Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư