Đối với người trong quan trường thì quá trình đi lại phát triển giống như tu luyện, có thể đắc đạo thành tiên hay không căn bản có liên quan đến ngộ tính của anh. Còn có một điểm quan trọng khác, đó chính là phương pháp tu luyện của anh, nếu không có ngộ tính chỉ có thể là người sống một cuộc sống tầm thường, uổng phí mà thôi.
Trong quan trường không thiếu những người như vậy, lăn lộn vài chục năm, thậm chí hơn nửa đời người nhưng không thăm dò đúng đông tây nam bắc, hoặc phàn nàn mình có tài không gặp thời, gặp người không tốt; hoặc cố gắng kinh doanh, gặp phật thì thắp hương, gặp miếu thì dập đầu, kết quả chỉ là cá bơi qua bơi lại, thế nhưng căn bản chẳng nắm bắt được gì.
Rõ ràng Phương Anh Hồ không phải là người rơi vào trạng thái như vậy, vì hắn lúc nào cũng lấy Sầm Vật Cương làm trung tâm, luôn lấy việc phục vụ tốt cho Sầm Vật Cương chính là nhiệm vụ chủ yếu của mình. Hắn đi theo lời của Sầm Vật Cương, cẩn thận làm việc theo ý chỉ của Sầm Vật Cương, hắn cảm thấy mình đã ôm trúng cây đại thụ, thế nên lấy được sự tín nhiệm của Sầm Vật Cương, ví dụ như hôm nay hai người bọn họ uống rượu với nhau.
Sầm Vật Cương nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi nói: - Hai người chúng ta cũng không còn là thanh niên, hôm nay chỉ uống nửa chai thôi, chỉ cần có chút men say là được, ngày mai tỉnh lại sẽ cảm thấy thoải mái.
Phương Anh Hồ định lên tiếng hùa theo Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn chợt nhớ đến một sự kiện. Hắn vừa rót rượu cho Sầm Vật Cương vừa nói: - Bí thư Sầm, tôi nghe nói hai ngày trước sinh nhật của bí thư Vi rất náo nhiệt, căn bản có rất nhiều người đến tham gia.
Sầm Vật Cương chỉ nhìn mà không nói lời nào, Phương Anh Hồ hiểu Sầm Vật Cương tỏ ý cho mình nói tiếp, hắn nhanh chóng lên tiếng: - Bí thư Vi tổ chức sinh nhật căn bản là thâm hụt tiền, anh ấy đã có quy củ, đii thì được nhưng không mang theo lễ vật, nếu ai có quà cáp thì không được vào cửa. Tôi nghe nói dù là dùng cơm thì bí thư Vi cũng phải rút hầu bao.
Sầm Vật Cương cười cười nói: - Anh ta cũng mời tôi, thế nhưng tôi không đi, xem ra là tôi thâm hụt tiền, nhưng tôi có tặng anh ấy một món quà.
Phương Anh Hồ chợt sững sờ, hắn lại không biết chuyện này, thế là không khỏi có chút sợ hãi. Nhưng hắn cũng không dám hỏi xem bí thư Sầm tặng món gì, chỉ là dùng giọng ngượng ngùng nói: - Nếu biết bí thư ngài có tặng quà, tôi cũng tặng một món quà cho bí thư Vi giống như ngài.
- Ha ha ha, tôi chỉ tùy ý cho anh ấy một món đồ mà thôi. Vài ngày trước con trai tôi từ bên ngoài về, có cho tôi một món đồ gốm hình chim ưng, tuy làm không quá tốt nhưng lại khá đẹp. Tôi nghĩ anh Vi thích những món gì đó đẹp đẽ, thế nên cho anh ấy món này. Sầm Vật Cương nói đến đồ gốm hình chim ưng thì khóe miệng lộ ra nụ cười.
Tâm tư Phương Anh Hồ chợt khẽ chuyển động, hắn căn bản hiểu rất rõ những mạch nước ngầm đang chảy trong tỉnh Mật Đông, lúc này nghe Sầm Vật Cương tặng cho bí thư Vi một món gốm sứ hình chim ưng, thế là không khỏi xác định suy doán thêm vài phần.
Bí thư Sầm là một người tao nhã, xem ra những ngày tiếp theo thì Mật Đông sắp nghênh đón một trận động đất lớn. Phương Anh Hồ thầm cho ra ý nghĩ như vậy, thế là không khỏi nghĩ đến chính mình, mình là một thư ký trưởng cũng không phải vị trí lâu dài, nên chuyển chỗ là được rồi.
- Bí thư Sầm, tôi mời ngài một ly. Phương Anh Hồ có ý nghĩ như vậy, hắn nâng ly rượu lên với Sầm Vật Cương.
Gió thu rất mát, mùa thu hoạch bội thu làm cho người ta cảm thấy vui sướng. Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc căn bản là đạt thành một ý kiến, đó là trung thu sẽ cùng nhau về thủ đô.
Thế nhưng bây giờ khác với trước kia, trước khi về thủ đô thì Vương Tử Quân còn rất nhiều việc cần phải giải quyết. Vì vậy lúc này hắn rất bận rộn, thậm chí có vài việc khó thể có thời gian xử lý ngay được.
Vương Tử Quân phe duyệt một phần văn kiện, hắn thở dài một hơi, khi đang định vươn tay vươn chân cho thoải mái thì Trương Tề Bảo đi đến.
- Thư ký trưởng, có phải là có công tác gì nữa không? Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo, hắn mỉm cười hỏi.
Trương Tề Bảo cười hì hì nói: - Chủ tịch, sắp tới có vài ngày nghỉ, thế nên công tác có vẻ nhiều hơn.
Trương Tề Bảo nói rồi đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Quân: - Đây là một văn bản xin chỉ thị của đài truyền hình tỉnh, bọn họ chuẩn bị mở tiệc trung thu, xem ngài có thể đến tham gia hay không.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện xem xét, sau đó hắn cười nói: - Anh cũng không phải không biết những ngày tới tôi rất bận, thế này đi, anh đưa thư mời này cho chủ tịch Cố, để anh ấy đại biểu tôi đến tham gia.
Trương Tề Bảo có chút sững sốt, hắn biết rõ Vương Tử Quân không có thời gian tham gia, sở dĩ đưa văn kiện này đến là vì một người trong đài truyền hình đã nói hết lời, hắn căn bản không thể chối từ lời yêu cầu của người ta; còn có một nguyên nhân khác, đó là hắn muốn xem chủ tịch Vương chỉ định ai là người đến tham gia.
Trương Tề Bảo nghĩ rằng chủ tịch Vương không thể nào tự mình đi tham gia được, nhất định sẽ cho chủ tịch Hà thay thế, không ngờ chủ tịch Vương lại ném sang người Cố Tắc Viêm, điều này làm cho hắn cảm thấy bất ngờ.
- Chuyển cho chủ tịch Cố sao? Trương Tề Bảo lặp lại câu nói của Vương Tử Quân, thế nhưng ý nghĩ chính là muốn Vương Tử Quân xác nhận.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Để cho chủ tịch Cố đại biểu ủy ban nhân dân tỉnh tham gia.
Trương Tề Bảo nhận được câu trả lời khẳng định của Vương Tử Quân thì nói sang chuyện khác: - Chủ tịch, con gái của tôi ồn ào nói phải đến thủ đô ăn trung thu, nói là muốn xem trung thu ở thủ đô như thế nào, cũng không quan tâm đến việc phản đối của cha mẹ, đã mua vé xe lửa cho cả nhà, đúng là con bé này.
- Nếu con muốn đi thì anh cứ cho đi, bận rộn nhiều ngày cũng nên thả lỏng một chút. Vương Tử Quân nào không biết rõ Trương Tề Bảo nói là con mình mua vé, thế nhưng thực tế là bản thân chủ động ra tay, mà Vương Tử Quân nói như vậy cũng không muốn vạch trần Trương Tề Bảo.
- Đến thủ đô thì anh sắp xếp liên lạc với tôi, ít nhất gì tôi cũng đã ở thủ đô một thời gain, đến khi đó tôi mời nhà anh ăn vài món đặc sản ở thủ đô.
Trương Tề Bảo vốn có chút không yên, bây giờ không ngờ lo lắng của mình nhanh chóng được xóa bỏ. Hắn vui mừng dùng giọng kích động nói: - Đến khi đó sẽ không thiếu làm phiền anh.
Hai người nó vài câu, sau đó Trương Tề Bảo giống như nghĩ đến điều gì đó, hắn đứng lên nhìn cửa phòng đóng chặt, sau đó khẽ báo cáo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, ngày hôm qua có một vị ban học công tác trong ban ngành giáo dục đến nhà tôi uống trà, anh ấy nói gần đây có một nhóm người đứng trước mặt anh ấy mở miệng tán thưởng bí thư Vi, nói bí thư Vi khổ sở công tác ở Mật Đông lâu năm, căn bản cho ra nhiều cống hiến không nhỏ với Mật Đông, thế nhưng lại có người nói bí thư Vi quá thẳng tính, nếu không đã phát triển mạnh mẽ rồi.
Truyện convert hay : Trở Về : Làm Ruộng Làm Giàu Dưỡng Nhãi Con