Thư ký đồng ý một tiếng, sau đó cười nói: - Chủ tịch Cố, tôi cảm thấy yêu cầu của ngài căn bản là làm khó cho chủ tịch Đỗ, dù sao thì mỗi lần ngài đến Ngọc Phù kiểm tra công tác, các đồng chí điều muốn báo cáo công tác với ngài.
Cố Tắc Viêm nhìn qua thư ký của mình, gương mặt xuất hiện nụ cười.
Nhưng viên thư ký nói xong những điều này thì căn bản không còn cơ hội gì nữa, vì sau đó thư ký trưởng Trần cũng không gọi điện thoại đến. Nửa giờ sau xe đến cửa ngõ vào thành phố Ngọc Phù, xe còn chưa đi qua trạm thu phí thì Cố Tắc Viêm thấy có một hàng xe dựng xen đường.
Khi thấy hàng xe kia thì viên thư ký khẽ nói: - Chủ tịch Cố, cũng không trách tôi không truyền đạt chỉ thị của ngài, bây giờ bọn họ đến khá nhiều người...
- Được rồi, tôi cũng biết không thể trách cậu. Cố Tắc Viêm phất tay rồi cười ha hả nói. Tuy hắn có thể là chim gãy cánh bên cạnh Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ đến Ngọc Phù vẫn được người người nghênh đón, điều này làm cho hắn cảm thấy lòng tôn trọng mình của đám người kia vẫn không thay đổi.
Không thay đổi là tốt rồi.
Trong đầu Cố Tắc Viêm lóe lên ý nghĩ như vậy, sau khi xe chậm rãi dừng lại thì hắn nở nụ cười đi xuống xe. Nhưng khi thấy người tiến lên nghênh đón mình, nụ cười của hắn có chút cứng nhắc.
Người đi đến nghênh đón cũng không phải là Đỗ Khánh Thành với gương mặt tươi cười phúc hậu, không phải là bí thư Lan Tân Hiên với nụ cười xảo quyệt, chính là một gương mặt có nụ cười nịnh nọt khác.
Tuy mặt cười đều là mặt cười thế nhưng người khác nhau thì lại có ý nghĩa khác nhau rõ ràng, Cố Tắc Viêm nhìn gương mặt kia mà không khỏi có chút phẫn nộ.
- Chủ tịch Cố, chào mừng anh đến với thành phố Ngọc Phù. Phó chủ tịch thường vụ Lỗ Định Quốc của thành phố Ngọc Phù vươn hai tay ra tiến lên nghênh đón Cố Tắc Viêm.
Tuy Lỗ Định Quốc nở nụ cười sáng lạn nhưng trong lòng liên tục chửi chó má. Trước kia đi đón Cố Tắc Viêm đều là chuyện của bí thư Lan Tân Hiên và chủ tịch Đỗ Khánh Thành, nhưng bây giờ hai vị kia đều đã về tỉnh, thế nên trọng trách phải ném sang người mình.
Lỗ Định Quốc là một người trợ thủ, tuy có muôn vàn oán giận thế nhưng cũng không dám từ chối, chỉ có thể kiên trì đi ra đón tiếp. Cố Tắc Viêm lúc này đang nổi giận, tất nhiên hắn cũng thấy rõ ràng.
Cố Tắc Viêm nổi giận nhưng cũng phải bảo trì phong độ bắt tay với Lỗ Định Quốc.
- Chủ tịch Cố, khi ngài gọi điện thoại thì có một giám đốc của hạng mục quan trọng trong thành phố Ngọc Phù đến Rừng Mật, bí thư Lan và chủ tịch Đỗ vì muốn bày tỏ thành ý với hạng mục kia mà chạy đến Rừng Mật nghênh đón thần tài, điều này... Khi Lỗ Định Quốc giải thích thì thư ký trưởng Trần đã cầm điện thoại đi tới, Lỗ Định Quốc tiếp nhận điện thoại, nụ cười càng thêm nịnh nọt: - Chủ tịch Cố, đây là điện thoại của chủ tịch Đỗ, anh ấy muốn đích thân xin lỗi ngài.
Cố Tắc Viêm khoát tay áo trầm giọng nói: - Công tác là quan trọng hàng đầu, không thể vì tôi mà làm chậm trễ công tác của thành phố các anh, nếu đã vì công tác thì không cần giải thích gì thêm.
Cố Tắc Viêm nói rồi khoát tay áo với người đi phía sau, hắn trực tiếp leo lên xe của mình.
Lúc này gương mặt của thư ký hay lái xe ở trên xe đều cực kỳ căng thẳng, bọn họ đã thấy rõ sự việc đang diễn ra. Hai người nghĩ đến lời nói của chủ tịch Cố trước đó, cảm thấy bây giờ không nên chọc vào lãnh đạo.
Gương mặt của Cố Tắc Viêm cực kỳ âm trầm, hắn không ngờ mình đi trốn tránh Vương Tử Quân, thế nhưng người này vẫn như hình với bóng, chạy đi đâu cũng đi theo.
- Phát triển kinh tế Mật Đông xem như gánh nặng đường xa, tiền cảnh hiện tại thúc đẩy mọi người cùng tiến lên, sau này cùng đoàn kết chặt chẽ chung quanh...Phấn đấu gian khổ vì sự phát triển của tỉnh... Trong chương trình thời sự, Vương Tử Quân mặc một bộ tây trang màu xanh đen với gương mặt nghiêm túc đang dùng giọng trưởng thành lão luyện để lên tiến, dưới đài thỉnh thoảng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Tuy tiếng vỗ tay chỉ là một sự kiện lặp đi lặp lại, thế nhưng tình cảnh như thế này vẫn làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút kích động. Vì từ ngày hôm nay hắn không còn là quyền chủ tịch tỉnh, hắn đường đường chính chính là chủ tịch một tỉnh hơn sáu chục triệu dân, tọa trấn Mật Đông. Điều này căn bản có một ý nghĩa cực kỳ phi phàm với một người có khát vọng chính trị mãnh liệt như hắn.
Nói thật thì Vương Tử Quân ngoài kích động vẫn còn đầy rẫy tình cảm khác, nặng nề nhất đó là trách nhiệm. Vì từ ngày hôm nay trọng trách phát triển của tỉnh Mật Đông sẽ đặt lên vai hắn.
Vương Tử Quân từng xem qua một quyển sách, bên trong có nhiều điều xúc động về quan trường. Quyển sách cường điệu quá trình chấp chính của một người cầu phản đi về phía mục tiêu, cần phải làm công bộc cho dân, như vậy mới có thể làm cho giang sơn vững bền.
Vương Tử Quân đã từ thủ đô quay về được hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này hắn biểu hiện cực kỳ an phận, thế nhưng căn bản không bỏ rơi công tác. Hắn cũng có thái độ cực kỳ bình thản với những người có vấn đề với mình, giống như căn bản không biết có chuyện gì đang xảy ra.
- Anh là ngọn núi cao sừng sững, em tình nguyện làm một ngọn suối nhỏ dưới chân núi, em tự hào vì anh. Đây là tin nhắn của Y Phong, nàng dùng phương thức của mình để biểu đạt lời chúc mừng với Vương Tử Quân. Còn Tần Hồng Cẩm ở phương xa lại thành lập một tổ từ thiện chào mừng.
Tuy Tần Hồng Cẩm không nói gì nhưng Vương Tử Quân biết rõ người hồng nhan tri kỷ của mình dùng phương phức đặc biệt này để chào mừng.
Nhưng nếu so với hai người này thì Lâm Dĩnh Nhi căn bản có chút hồ đồ, sau khi hội nghị chấm dứt, thư ký văn phòng chợt chạy đến, nói là có điện thoại đến từ số máy trong nhà bí thư Lâm.
Số máy điện thoại để bàn ở nhà bí thư Lâm có ý nghĩa gì, hầu như tất cả mọi người đều dự đoán được. Vì vậy Vương Tử Quân đi tiếp điện thoại trong ánh mắt hâm mộ của mọi người. Lúc này Vương Tử Quân cũng kinh hoảng vì cú điện thoại của Lâm Trạch Viễn, thế nhưng sau khi nghe máy mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Anh không thể nào hiểu rõ được bí mật của thế giới tình yêu, Vương Tử Quân căn bản là cảm động thu nhận lời chúc phúc của Lâm Dĩnh Nhi. Khi Vương Tử Quân nghe điện thoại thì có nhân viên công tác đứng cách đó không quá xa, thế cho nên hắn trò chuyện với thái độ cực kỳ nghiêm túc, không khỏi làm cho đám nhân viên cảm thấy chủ tịch tỉnh có khí độ phi phàm.
Khi Vương Tử Quân đang trầm tư thì Mạc Tiểu Bắc đặt một ly trà nóng bên cạnh, sau đó nàng ngồi xuống đối diện với hắn.
- Tiểu Bảo Nhi đang ngủ sao? Vương Tử Quân ôm lấy bờ vai thon của Mạc Tiểu Bắc rồi khẽ hỏi.
- Đúng vậy, em phải kể hơn hai chục câu chuyện thì nó mới chịu ngủ, đúng là mệt chết được, con của em đúng là tràn đầy tinh lực. Mạc Tiểu Bắc bày ra chút biểu hiện hờn dỗi và yêu thương, sau đó mới cười nói: - Em thấy Tiểu Bảo Nhi đã nhanh chóng thoát khỏi bóng tối sau sự ra đi của ông nội, em nghe giáo viên trường học nói những ngày qua Tiểu Bảo Nhi có biểu hiện rất tốt.
Truyện convert hay : Nhất Vãng Tình Thâm, Phó Thiếu Đầu Quả Tim Ái Thê!