Cố Tắc Viêm đi ra khỏi phòng mà cảm thấy phẫn nộ, hắn tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại ném chuyện khó giải quyết này cho mình. Còn Hà Kiến Chương kia sao lại cứ đẩy sang cho mình? Nhưng hắn không thể nào mở miệng phản bác, vì sắp tới sẽ tiến hành đại hội thể dục thể thao, Hà Kiến Chương căn bản là cực kỳ bận rộn, thật sự là không thể kiêm nhiệm được công tác này, dù nhìn từ bất kỳ phương diện nào cũng cực kỳ quang minh chính đại.
Hơn nữa Vương Tử Quân còn là một người làm tổ trưởng, căn bản càng chặn sít sao con đường lui của Cố Tắc Viêm.
Điều này căn bản còn chưa là thứ làm cho Cố Tắc Viêm phẫn nộ nhất, hắn cực kỳ phẫn nộ với phương án mà Vương Tử Quân chuẩn bị áp dụng. Một khi chấp hành phương án này thì các thành phố bên dưới sẽ bị ép vào lửa nóng, nếu không cho ra những món hoa quả khô thì không được. Cố Tắc Viêm là phó tổ trưởng chủ đạo công tác lần này, hắn căn bản là người trực tiếp phải nghe những lời oán hận của tuyến địa phương bên dưới.
Cố Tắc Viêm thật sự cảm thấy bốc hỏa, hắn trầm ngâm giây lát rồi đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Chuyện này có liên quan trọng đại, hắn cần phải báo cáo với bí thư Sầm, không thể để cho Vương Tử Quân thích làm gì thì làm.
Sau khi mở cửa phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm chợt cảm thấy mình có chút quá mức xúc động, hơn nữa cũng không nên đi vào trong phòng làm việc của bí thư Sầm vào lúc này. Dù sao thì hắn cũng không quá che giấu biểu hiện của mình, thế nhưng bất đắc dĩ đã mở cửa, hắn cũng không còn đường lui.
- Bí thư Sầm, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Sau khi ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương thì Cố Tắc Viêm trầm giọng báo cáo.
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt của Cố Tắc Viêm rồi cười cười nói: - Tắc Viêm, trước tiên uống ngụm trà cái đã, có gì từ từ nói.
Cố Tắc Viêm nhận trà từ tay thư ký của Sầm Vật Cương, sau khi uống một ngụm thì mới trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, tôi vừa tham gia hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh, đây là phương án hành động của chủ tịch Vương truyền đạt trong hội nghị, mong ngài xem qua.
Sầm Vật Cương tiếp nhận xem xét, hai mắt nhanh chóng ngưng trọng. Tuy bên trong không ghi chép quá nhiều, thế nhưng nội dung của nó lại làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy lạnh cả người, phương án này của Vương Tử Quân căn bản vượt ra khỏi sự dự đoán của lão.
Sầm Vật Cương cảm thấy bất ngờ và cũng cực kỳ cảm xúc, nếu như hành động dựa theo lời của Vương Tử Quân, như vậy tất cả các tình huống của các thành phố trong tỉnh sẽ rõ ràng. Các nơi vì bảo vệ khu quy hoạch của mình nên sẽ không khách khí với khu quy hoạch của người khác.
Dù sao thì tai vạ cũng phải kéo đến, điều này dù là ai cũng khó tránh được, khi đối mặt với người láng giềng bên cạnh thì đừng mong có người nào nói lời đạo nghĩa.
- Phương án này rất tốt, tôi cảm thấy nó có thể chấp hành. Sầm Vật Cương đặt văn kiện xuống rồi khẽ ho khan một tiếng, sau đó mới thản nhiên nói.
Cố Tắc Viêm nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương mà không khỏi cảm thấy rét run, hắn chợt cảm thấy hôm nay mình giống như đến nhầm phòng. Dù sao thì chuyện này Vương Tử Quân cũng làm cực kỳ quang minh chính đại, chủ tịch Vương đã chủ đạo chuyện này, Sầm Vật Cương căn bản còn nói gì được nữa?
- Bí thư Sầm, tôi cảm thấy nếu theo phương án như vậy thì rất có thể làm cho tuyến dưới cực kỳ phức tạp. Cố Tắc Viêm đã đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương thì chỉ có thể kiên trì nói như vậy mà thôi.
- Phải vậy không? Sầm Vật Cương nhìn Cố Tắc Viêm rồi thản nhiên nói.
Cố Tắc Viêm biết rõ bây giờ không nên nói thêm điều gì, chỉ có thể nói hai câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Khi Cố Tắc Viêm đi ra khỏi khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy thì điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó có chút do dự, cuối cùng mới nghe máy: - Chủ tịch Dược Hổ, có chuyện gì sao?
- Chủ tịch Cố, tôi có nghe qua về phương án, thành phố chúng tôi cùng thành phố Rừng Mật kiểm tra lẫn nhau sao? Giọng nói của Miêu Dược Hổ có vài phần tức giận.
- À, thật sự là như vậy. Cố Tắc Viêm hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói.
Miêu Dược Hổ bên kia trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói: - Chủ tịch Cố, ngài cũng không phải không biết mối quan hệ giữa thành phố chúng tôi và Rừng Mật, nếu để cho bọn họ đến kiểm tra chúng tôi, như vậy sao chúng tôi có thể tốt được?
Cố Tắc Viêm vừa rồi ăn quả đắng trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, cân bản có chút tức giận, lúc này nghe thấy Miêu Dược Hổ chất vấn mình, thế là hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Dược Hổ, đây là quyết nghị của hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh, các anh chỉ cần chấp hành là được.
Cố Tắc Viêm nói xong thì cũng không thèm quan tâm Miêu Dược Hổ có nói gì khác, hắn trực tiếp cúp điện thoại. Hắn vừa đi về khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh vừa thầm nghĩ đến những lời phản ánh của Miêu Dược Hổ, sau đó lại càng cảm thấy không yên. Thành phố Linh Long chính là vị trí số một trong phương diện phát triển kinh tế tỉnh Mật Đông, tình hình của thành phố Linh Long là như vậy, các thành phố khác trong tỉnh lại càng quá rõ ràng.
Thủ đoạn của Vương Tử Quân căn bản là quá cao, thế nhưng cao tay nhất là đẩy mình ra sân khấu.
Khi Cố Tắc Viêm đang suy nghĩ lung tung thì có người chào hỏi: - Chào chủ tịch Cố.
Khi Cố Tắc Viêm có chút sững sốt, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện đây chính là chủ tịch Phùng Vũ Trách của thành phố Thanh Chuyên, đối phương đang cười ha hả nhìn mình. Cố Tắc Viêm trước kia không coi trọng Phùng Vũ Trách, nhưng bây giờ nghe nói người này đi rất gần với Vương Tử Quân, thế nên trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, hắn cười ha hả nói với Phùng Vũ Trách: - Chào chủ tịch Phùng, gần đây anh bận rộn gì vậy?
Phùng Vũ Trách nở nụ cười sáng lạn, hắn vừa mời thuốc Cố Tắc Viêm vừa cười nói: - Chủ tịch Cố, ngài cũng không phải không biết tình huống của thành phố chúng tôi, chúng tôi luôn đội sổ ở trong tỉnh, thế nên ai cũng không ngóc đầu lên được. À, bây giờ chúng tôi đang bận rộn xây dựng đường cao tốc.
Phùng Vũ Trách kể khổ rồi cười nói: - Chủ tịch Cố, nếu có thời gian thì mời ngài đến thành phố Thanh Chuyên chỉ đạo công tác.
Nếu như là trước kia thì Cố Tắc Viêm có lẽ sẽ đồng ý không chút do dự, thế nhưng bây giờ Phùng Vũ Trách đi khá gần với Vương Tử Quân, hắn không còn tùy ý như xưa. Hắn cười cười rồi nói: - Tôi biết rồi, sau này có thời gian sẽ đến thành phố Thanh Chuyên một chuyến.
Khi hai người chuẩn bị tách ra thì Cố Tắc Viêm chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn kéo Phùng Vũ Trách rồi nói: - Chủ tịch Phùng, bí thư của thành phố các anh đã đến tuổi về hưu, anh nên chuẩn bị sẵn sàng, tôi thấy anh rất phù hợp.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Cẩm Tú Thịnh Hôn