Viên cảnh sát đi đầu tiếp nhận giấy chứng nhận công tác của Khương Tuyết Bách, sau đó khẽ cười một tiếng nói: - Những năm nay thứ gì cũng có thể làm giả được, vì vậy tôi cũng không thể xác minh được giấy chứng nhận của anh vào lúc này. Rất nhiều tên lừa đảo còn lấy cả thân phận nhân viên công vụ của chính quyền đi lừa gạt, tôi thấy nên là thế này, mọi người đi cùng tôi đến đồn công an để xác minh, nếu không có vấn đề thì tôi sẽ cho mọi người ra về.
Người đàn ông kia nói đến đây thì tiếp tục lên tiếng với Khương Tuyết Bách: - Phối hợp với công an để làm công tác điều tra kiểm tra là nghĩa vụ của công dân, ngài là một nhân viên công vụ, ngài nên hiểu rõ công tác này chứ?
Khương Tuyết Bách lúc này đã ý thức được viên cảnh sát đang cố bới móc, nếu không sau khi có được giấy chứng nhận thân phận của mình, không chịu thực hiện công tác đối chiếu lại muốn đưa nhóm người của mình đến đồn công an.
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Khương Tuyết Bách trầm giọng nói: - Tôi tất nhiên tình nguyện phối hợp công tác với cục công an, thế nhưng biết rõ sự việc sẽ là lãng phí hành chính, tôi yêu cầu nên điều tra cho rõ ràng.
Viên cảnh sát kia không ngờ Khương Tuyết Bách lại nói ra những lời như vậy với mình, hắn có chút sững sốt rồi trầm giọng nói: - Đồng chí, anh có thể cho ra nghi vấn với hành vi chấp pháp của chúng tôi, nhưng trước khi anh cho ra nghi vấn, anh nên phối hợp với công tác của chúng tôi. Được rồi, theo chúng tôi đi.
Viên cảnh sát kia lên tiếng, sau đó có hai tên cảnh sát từ phía sau tiến lên định đưa Khương Tuyết Bách đi ra ngoài. Lúc này đám cán bộ có quan hệ không tệ với Khương Tuyết Bách đều đã đứng lên. Bọn họ là những cán bộ tinh anh được phái đến Mật Đông tạm giữ chức, dù là ở trong đơn vị cũng là cán bộ trẻ tuổi được coi trọng, mặc dù không phải những người hô phong hoán vũ thế nhưng vẫn có tôn nghiêm của mình.
Nếu như không phải có Vương Tử Quân ở chỗ này, chỉ sợ bọn họ đã sớm xông lên. Đúng lúc này Vương Tử Quân đứng lên nói: - Các anh đến chấp pháp thì phải có bằng chứng, càng phải xác minh chân tướng sự việc với khách sạn này, các anh không nói hai lời mà đưa mọi người về đồn công an, ai cho các anh quyền chấp pháp như vậy?
- Anh là ai? Chỗ này là nơi anh có thể nói chuyện như vậy sao? Viên cảnh sát đi đầu còn chưa nói gì thì hai bên cảnh sát trẻ tuổi ở bên cạnh đã nổi giận chửi ầm lên.
Nhưng hai tên cảnh sát kia vừa nói xong thì người đàn ông đi đầu chợt sững sờ, hắn đã nhìn thấy Vương Tử Quân, cảm thấy đầu váng mắt hoa. Tuy hắn chưa từng gặp qua Vương Tử Quân, thế nhưng lại khá quen thuộc hình tượng của chủ tịch Vương, đã nhìn qua chủ tịch Vương nhiều lần trên tivi và báo chí. Lần này Vương Tử Quân đến họp mặt với các cán bộ tạm giữ chức cũng không thay đổi trang phục, thế cho nên nhìn qua cực kỳ giống như trên tivi.
- Ngài...Ngài là... Tên cảnh sát kia nhìn Vương Tử Quân mà giọng nói có vài phần run rẩy.
- Tôi là Vương Tử Quân, là ai gọi điện thoại thông báo cho anh nơi này có hoạt động bán hàng đa cấp? Anh nói rõ ràng cho tôi xem? Vương Tử Quân nhìn viên cảnh sát dẫn đầu, giọng nói càng thêm nghiêm túc.
- Tôi...Tôi...Điều này... Người đàn ông kia nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, lúc này hắn căn bản không thể nào trả lời được. Khoảnh khắc này hắn căn bản cực kỳ oán hận tên trưởng phòng Lý kia, anh tự tìm đường chết sao lại kéo cả tôi theo? Anh nói chỉ có hai tên cán bộ tạm giữ chức, chỉ cần làm cho bọn họ mất mặt là được, vì sao không nói chủ tịch Vương cũng có mặt ở đây?
Viên cảnh sát lắp bắp không nói nên lời, Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến người này, hắn trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Tề Bảo, sau đó trầm giọng nói: - Anh gọi điện thoại cho chủ tịch Nghiêm, để anh ấy đến đây ngay.
Vương Tử Quân dùng giọng điệu cứng rắn nói xong thì viên cảnh sát đi đầu dùng giọng cuống quýt nói: - Chủ tịch Vương, tôi thật sự không biết có ngài trong chỗ này, điều này...Điều này...
- Tôi muốn xem bản ghi chép của các anh, hơn nữa còn phải tìm ra người tố cáo. Anh yên tâm, nếu như các anh chỉ là chấp hành công vụ, như vậy các anh không có gì sai, hơn nữa còn là hết lòng vì công tác, tôi còn phải khen ngợi các anh. Vương Tử Quân nói rồi vung tay lên với viên cảnh sát kia, tỏ ý đối phương không cần phải nói nữa.
Viên cảnh sát kia nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy cực kỳ hoảng hốt. Khi hắn còn chưa biết phải làm sao cho phải, cửa phòng bị đẩy ra, trưởng phòng Lý lảo đảo đi vào. Khi hắn thấy viên cảnh sát kia đang hoảng sợ thì cười nói: - Đồn trưởng Tôn, anh chấp hành công vụ thế nào rồi?
Đồn trưởng Tôn lúc này có thể nói là cực kỳ căm hận trưởng phòng Lý, khi nhìn thấy trưởng phòng Lý lảo đảo đi đến, hắn cũng không lên tiếng.
Trưởng phòng Lý có uống chút rượu, hắn cảm thấy tất cả đều vẫn nằm trong lòng bàn tay của mình, sau đó hắn đi về phía Khương Tuyết Bách cách đó không xa nói: - Ôi, tôi có quen mặt người này, thế nhưng bây giờ lại không nhớ đã gặp ở nơi nào.
Khương Tuyết Bách cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn trưởng phòng Lý. Lúc này hắn đã có chín phần khẳng định việc này là do trưởng phòng Lý gây ra. Nhóm người của mình tụ hội nơi đây chỉ có một mình trưởng phòng Lý trước đó đi vào, càng quan trọng chính là mình và trưởng phòng Lý này có mối hận cũ khó thể giải thích được.
Khương Tuyết Bách nghĩ đến sự kiệc trước tết mình yêu cầu trưởng phòng Lý phải tiến hành định giá công trình theo đung trình tự pháp luật, còn có cả phản ứng của trưởng phòng Lý, hắn căn bản khẳng định suy đoán của mình.
Tuy trưởng phòng Lý nhận chức trong tỉnh, lại có lực ảnh hưởng lớn của người cha, làm việc căn bản không kiêng nể gì, thế nhưng lúc này có lẽ trưởng phòng Lý đã đá phải khối thép rồi.
Khương Tuyết Bách thầm cảm thấy sảng khoái, hắn không khỏi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, cảm thấy chủ tịch Vương nhìn trưởng phòng Lý bằng ánh mắt rất bình thường, căn bản không quan tâm đến người này là một thái tử cực phẩm. Biểu hiện của Vương Tử Quân làm cho Khương Tuyết Bách đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình có chút buồn cười, chủ tịch Vương là hạng người gì, cần gì phải chấp nhất hạng người này?
Dù không chấp nhất thì chủ tịch Vương cũng phải lôi bố của Lý Cảnh Lôi ra, với cấp bậc của Lý Cảnh Lôi thì căn bản còn chưa đủ.
Lần này Lý Cảnh Lôi đến chính là ép Khương Tuyết Bách phải van cầu mình, để mình chứng minh thân phận, lại trêu chọc được Khương Tuyết Bách, làm cho đối phương uất ức nhưng không làm gì được. Tuy Khương Tuyết Bách sẽ có ý nghĩ riêng, thế nhưng cũng chỉ nuốt răng xuống bụng mà thôi.
Nhưng Lý Cảnh Lôi căn bản không ngờ đồn trưởng Tôn căn bản không mở miệng, hắn có chút thất vọng, thế là không khỏi cười hì hì nói: - Tôi không biết đây là ai, tôi đi trước đây.
Vương Tử Quân không lên tiếng, những người khác cũng không ngăn đón Lý Cảnh Lôi. Khi Lý Cảnh Lôi mở cửa phòng, lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Trương Tề Bảo sốt ruột chạy từ bên ngoài vào. Sau khi nhận được điện thoại của Vương Tử Quân thì Trương Tề Bảo biết có chuyện xảy ra, hắn là thư ký trưởng của chủ tịch Vương, hắn căn bản không dám chậm trễ ở sự kiện này, thế nên dù hắn đang dùng cơm với người cũng phải nhanh chóng đi đến.
Truyện convert hay : Người Ở Rể Giữa Đường