- Tạm biệt chủ tịch Vương! Văn Thành Đồ khoát tay áo về phía Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Khi Vương Tử Quân đi chưa được bao xa thì Sầm Vật Cương chậm rãi chạy đến, khi thấy Văn Thành Đồ thì mỉm cười chào hỏi: - Bí thư Văn, từ xa đã nghe thấy tiếng cười của anh, có gì mà anh vui vẻ như vậy? Nói ra cùng chia xẻ một chút.
- Vừa rồi tôi gặp chủ tịch Vương, có nói vài câu với anh ấy. Văn Thành Đồ nhìn thấy Sầm Vật Cương thì có chút xấu hổ, giống như bị đối phương nhìn thấy tình huống vừa rồi mình nịnh hót Vương Tử Quân.
Sầm Vật Cương cười cười, lão vừa chạy về phía trước vừa cười nói: - Dạo này chuyện thoải mái làm cho người ta cười lớn căn bản là còn rất ít.
Văn Thành Đồ có chút quẫn bách, Sầm Vật Cương nói như vậy là có ý nghĩa rõ ràng. Nếu bí thư đã nói dạo này căn bản không có nhiều chuyện làm cho người ta vui vẻ, như vậy vừa rồi mình cười lớn trò chuyện với Vương Tử Quân là vì sao? Phỏng đoán như vậy không khỏi làm cho Văn Thành Đồ cảm thấy nên nói rõ ràng với Sầm Vật Cương, nếu không nhất định sẽ bị hiểu lầm. Dù chút việc nhỏ này chỉ là vẽ rắn thâm chân, thế nhưng dù sao cũng phải làm sáng tỏ những hiểu lầm như vậy.
- Không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm qua con gái của tôi thấy chủ tịch Vương đi đến diễn thuyết ở trường đại học Rừng Mật, nó nói có không ít thanh niên xem chủ tịch Vương là thần tượng. Sau đó Văn Thành Đồ vừa chạy vừa dùng giọng không quan tâm nói: - Tôi nói chuyện thanh niên sùng bái chủ tịch Vương cho anh ấy biết.
Sầm Vật Cương cười cười nói: - Chủ tịch Vương là người cực kỳ có trình độ diễn thuyết, thế cho nên thanh niên không thể không phục được.
- Bí thư Sầm, ngài đúng là không có chút già lão, anh xem tôi mới chạy được một lúc thì đã thở hồng hộc, còn không bằng phản ứng của ngài. Văn Thành Đồ cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc vừa cười vừa nói.
Sầm Vật Cương dùng giọng cảm khái nói: - Vậy sao? Bí thư Văn nên tăng cường rèn luyện thêm.
Văn Thành Đồ nhìn Sầm Vật Cương chậm rãi chạy đi mà gương mặt có vài phần âm hiểm. Sầm Vật Cương yêu cầu mình tăng cường rèn luyện, câu nói này phải chăng có nhiều ý nghĩa?
Có nhiều thứ tuy không thể nào gây ra phản ứng kịch liệt tức thời, thế nhưng nếu tích lũy nhiều ngày nhiều tháng nhiều năm thì sẽ vô tình làm cho người ta hình thành trạng thái tâm lý căng cứng. Hơn nữa mình cũng không trợ giúp đặng nho giai ta, ngay cả Sầm Vật Cương cũng ném mình vào trong cùng một nồi với người ta sao?
Văn Thành Đồ về nhà nhìn gương mặt giận dỗi xinh xắn nhỏ nhắn của Văn Ngư Nhi, hắn mỉm cười trêu chọc: - Tiểu Ngư Nhi, còn đang tức giận sao? Vừa rồi bố mới gặp chủ tịch Vương, có nói con gái của bố muốn được phỏng vấn anh ấy.
- Thật vậy sao? Văn Ngư Nhi không khỏi nở nụ cười hỏi.
Con đường lồi lõm làm cho chiếc xe Toyota Coaster có chút xóc nảy, Vương Tử Quân ngồi trên xe nhìn ra bên ngoài vẫn rất hào hứng. Hắn chỉ vào con đường bên ngoài rồi cười nói với Phùng Vũ Trách ở bên cạnh: - Bí thư Vũ Trách, hai năm sau tôi sẽ đến đây, khi đó cũng không mong tiếp tục đi trên con đường này.
Phùng Vũ Trách đưa Vương Tử Quân đi trên con đường này mà cảm thấy có chút bất an, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Điều kiện của thành phố bọn họ là như vậy, hơn nữa phương diện xây dựng một con đường cũng không phải là một hai ngày là hoàn thành.
Hôm nay tâm tình của chủ tịch Vương rất tốt, hào hứng rất cao, thế cho nên cũng không có chút ý nghĩ phê bình.
- Chủ tịch Vương yên tâm, thành phố Thanh Chuyên nhất định sẽ không phụ lòng sáng tạo điều kiện của ngài. Hai năm sau chúng tôi nhất định sẽ thông xe con đường này. Phùng Vũ Trách nói lời đảm bảo làm cho Vương Tử Quân gật đầu vui sướng. Hôm nay hắn đến thành phố Thanh Chuyên kiểm tra thị sát, tuy đường đi xóc nảy, thế nhưng tâm tình lại rất không tệ.
Đề nghị liên hợp cùng tỉnh Sơn Nam của Mật Đông căn bản được lãnh đạo thượng cấp thông qua, nói cách khác đường cao tốc nối thành phố Rừng Mật và An Dịch đã được đưa lên bàn nghị sự.
Tuy từ lúc trù bị đến xây dựng còn cách một thời gian ngắn, thế nhưng cũng là một bước phát triển rất mạnh mẽ. Vương Tử Quân nói về phương diện xây dựng đường với Tần Hoài Chung ngồi bên cạnh mình, sau đó cười nói: - Tuy đường cao tốc chính là trọng điểm của thành phố Thanh Chuyên trong thời gian hai năm tới, thế nhưng trong thời gian hai năm này các anh cũng không nên trì hoãn. Bây giờ xã hội biến chuyển từng ngày, có thể nói là đi chậm một bước sẽ rất không hay.
- Chủ tịch, chúng tôi vẫn chưa quên tầm quan trọng của phương diện phát triển kinh tế, bây giờ chúng tôi đang đẩy mạnh kêu gọi đầu tư, thừa dịp xây dựng đường cao tốc mà mở hội nghị đầu tư lớn. Tần Hoài Chung nhìn Vương Tử Quân, hắn do dự giây lát rồi mở miệng giới thiệu.
"Tiến hành kêu gọi đầu tư lớn?" Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Mục tiêu các anh kêu gọi đầu tư là gì?
"Mục tiêu?" Tần Hoài Chung đưa mắt nhìn Phùng Vũ Trách, hắn là chủ tịch thành phố, thế nên là người chủ động giới thiệu: - Chủ tịch Vương, chúng tôi nghĩ như thế này: Trong năm nay phải tiến cử được hơn mười xí nghiệp đến đầu tư, tổng lượng đầu tư phải vượt qua con số một tỷ...
Tuy đây là lần đầu tiên Tần Hoài Chung làm chủ tịch thành phố, thế nhưng phương diện báo cáo vẫn là trật tự rõ ràng. Chỉ là hắn chưa nói xong thì Vương Tử Quân khoát tay nói: - Tôi không phải muốn nghe điều này, bây giờ tôi căn bản nghe nhiều báo cáo về phương diện kêu gọi đầu tư, tôi chỉ muốn nghe hai điểm: Một là các anh phải có định vị chính xác sự phát triển của địa phương; hai là các anh phải phát huy ưu thế của mình, cần phải biết đâu là công tác trọng điểm.
Vương Tử Quân nói làm cho nụ cười của Tần Hoài Chung chợt ngưng tụ, sau đó hắn nhìn sang Phùng Vũ Trách.
Sau khi Tần Hoài Chung đến thành phố Thanh Chuyên nhìn qua thì có vẻ rất hòa hợp êm ấm, thế nhưng thực tế thì trong lòng lại có chướng ngại. Điều này cũng liên quan đến tâm tình của hắn, vì bình thường cán bộ từ tuyến trên đi xuống đều không tự giác được có chút ưu thế tâm lý. Ít nhất thì bọn họ cũng cho rằng mình có quan hệ thượng tầng, có tài nguyên quan hệ mạnh mẽ, vào bất kỳ lúc nào cũng có thể kéo ra sử dụng.
Khốn nỗi cán bộ địa phương lại căn bản không mặn không nhạt với Tần Hoài Chung. Trước nay hắn luôn cố gắng, phải trải qua bao nhiêu mưa gió tang thương mới đến vị trí hiện tại. Thế nhưng hắn là cán bộ từ bên trên đi xuống, cả ngày cao cao tại thượng ở trong phòng, chủ yếu viết vài bài cực kỳ kiểu cách, cho dù đi xuống bên dưới kiểm tra cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa; đám người bên dưới căn bản là bưng trà rót nước và nói vài lời nịnh hót, lãnh đạo cười tươi ban thưởng, một vị trí như vậy thì anh có bản lĩnh gì mà không biết trời cao đất rộng?
Cũng may tâm tình của Tần Hoài Chung cảm thấy không thích ứng thế nhưng vẫn luôn biểu hiện hòa hợp êm thấm. Sau khi hai người gặp mặt thì đã làm xong phân công, đó là nếu có câu hỏi gì khó thì trước hết để cho Tần Hoài Chung trả lời qua loa, như vậy không những chừa không gian cho Phùng Vũ Trách suy xét lại, đồng thời khi Vương Tử Quân không hài lòng thì bọn họ còn có dư âm quay về. Nhìn từ phương diện này thì thấy Tần Hoài Chung và Phùng Vũ Trách cũng có chút hòa hợp.
Truyện convert hay : Tới Cửa Long Tế