Văn Thành Đồ nó làm cho Lưu Kiếm Cương chợt ngây cả người, hắn không biết vì sao bí thư Văn lại hỏi đến giáo sư Trần. Văn Thành Đồ làm phó bí thư tỉnh ủy, căn bản kiêm nhiệm cả vị trí hiệu trưởng trường đảng tỉnh ủy. Hắn là thư ký của bí thư Văn Thành Đồ, tất nhiên là một vị trí chạm ta có thể phỏng của các vị lãnh đạo trường đảng tỉnh ủy.
Lưu Kiếm Cương từng gặp mặt vị giáo sư Trần được bí thư Văn Thành Đồ nhắc đến trong một bữa tiệc rượu, biết đây là người có dã tâm. Giáo sư Trần là người có danh tiếng ở Mật Đông, khi uống rượu với mình thì bày ra gương mặt cực kỳ nịnh hót.
Vì người cúi đầu thấp hơn thì căn bản sẽ có việc cần cầu cạnh, người kia khách khí đối với mình như vậy, tuyệt đối không phải là vì mình làm cho giáo sư Trần nể phục, căn bản là người ta động lòng vì mình là thư ký của bí thư Văn Thành Đồ.
Khi đó Lưu Kiếm Cương cũng không quan tâm đến giáo sư Trần. Vì hắn cũng là người có dã tâm, thế nhưng người có dã tâm căn bản không muốn liên hệ với những người không có trợ giúp gì với mình. Nhưng không ngờ hôm nay bí thư Văn lại đặc biệt gọi điện thoại cho mình vì giáo sư Trần này.
"Bí thư Văn sao biết được giáo sư Trần?" Trong đầu Lưu Kiếm Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn do dự giây lát rồi khẽ nói: - Tôi đã từng dùng cơm một lần với giáo sư Trần, hai bên trò chuyện rất hợp ý.
Lưu Kiếm Cương vốn không muốn nói nhiều như vậy, thế nhưng khi thấy bí thư Văn Thành Đồ nghe mình nói đến chuyện đã dùng cơm một lần thì hai hàng chân mày khẽ chớp, hắn không khỏi chêm thêm một câu sau.
Lưu Kiếm Cương căn bản có thể hiểu thói quen của bí thư Văn, những người được bí thư Văn hỏi bằng giọng trịnh trọng, tuyệt đối là có chuyện không tầm thường.
Xem ra giáo sư Trần xui xẻo kia đã được Văn Thành Đồ coi trọng.
- Giáo sư Trần căn bản là nhân tài, cậu nhìn qua mà xem, anh ấy viết bài này rất hay. Văn Thành Đồ nói rồi lấy ra một phần sách báo trong chồng văn kiện, bên trên có một bài viết với chữ ký là Trần Tự Lôi.
Lưu Kiếm Cương căn bản chưa từng đọc qua bài viết này, thế nhưng hắn đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải xem giáo sư Trần Tự Lôi là một người mình cần tới lui. Dù sao thì những người được lọt vào mắt xanh của bí thư Văn Thành Đồ cũng không nên bỏ qua.
- Bí thư, ngài có vấn đề gì cần trao đổi với giám đốc Trần hay không? Ngày mai tôi sẽ đưa anh ấy đến gặp ngài. Lưu Kiếm Cương là người thông minh lanh trí, hắn biết rõ Văn Thành Đồ sẽ không vì một bài viết tốt mà gọi Trần Tự Lôi đến gặp mặt, nhất định là có chuyện cần Trần Tự Lôi xử lý.
Văn Thành Đồ khẽ gật đầu, khi Lưu Kiếm Cương chuẩn bị sắp xếp chuyện này thì chợt nghe Văn Thành Đồ nói: - Tối nay cậu sắp xếp một chút, tôi muốn uống chút rượu với giáo sư Trần, sau đó bàn chút việc.
Lưu Kiếm Cương có chút kinh hãi, hắn không ngờ bí thư Văn lại sắp xếp gấp gáp như thế. Nhưng hắn là thư ký, hắn không dám cho ra nghi vấn với Văn Thành Đồ, hắn đồng ý một tiếng rồi nhanh chóng đi sắp xếp.
Khi màn đêm buông xuống thì Lưu Kiếm Cương đã cùng Văn Thành Đồ đi đến khách sạn Kim Khổng Tước cách khu văn phòng tỉnh ủy không quá xa. Tuy Lưu Kiếm Cương căn bản đã cố gắng sắp xếp thế nhưng trong đầu vẫn luôn suy tư xem bí thư tìm Trần Tự Lôi để làm gì? Chẳng lẽ vì quan điểm của Trần Tự Lôi được bí thư xem trọng sao?
- Bí thư Văn. Khi hai người Văn Thành Đồ và Lưu Kiếm Cương đi đến cổng khách sạn, lúc này Trần Tự Lôi đã đứng chờ sẵn, hắn thấy hai người thì nhanh chóng tiến lên chào đón.
Trần Tự Lôi hơn bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính khung đen làm cho người ta sinh ra cảm giác ôn hòa nhã nhặn. Nhưng Lưu Kiếm Cương có tiếp xúc với Trần Tự Lôi biết rõ đối phương là hạng người gì.
Tuy Lưu Kiếm Cương có chút khinh thường với Trần Tự Lôi, thế nhưng khi nghĩ đến phương diện Văn Thành Đồ tự mình đến gặp mặt người này, thế là hắn không dám chậm trễ mà nhanh chóng giới thiệu cho Văn Thành Đồ: - Bí thư Văn, vị này chính là giáo sư Trần của trường đảng tỉnh ủy.
- Chào giáo sư Trần, hôm nay gặp mặt anh tôi mới ngẫm ra câu nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt lại càng cảm thấy khắc sâu. Văn Thành Đồ nở nụ cười vui vẻ, hắn vươn tay chủ động bắt tay Trần Tự Lôi, cũng không quên dùng giọng tủm tỉm nói.
Trần Tự Lôi thật không ngờ Văn Thành Đồ lại cho mình sự thừa nhận lớn như vậy, thế là không khỏi cúi người xuống thấp hơn, hai tay xiết chặt tay của Văn Thành Đồ, trong miệng lại dùng giọng kích động không thôi nói: - Bí thư Văn, cực kỳ cảm tạ sự coi trọng của ngài, tôi xấu hổ không dám nhận, thật sự là xấu hổ không dám nhận.
- Ôi, giáo sư Trần anh không nên quá khiêm tốn, hai chúng ta cũng là đồng sự, khách khí quá lại giống người ngoài. Văn Thành Đồ nói rồi chỉ vào bên trong: - Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong từ từ nói sau.
Lưu Kiếm Cương nhìn hai người Văn Thành Đồ và Trần Tự Lôi nói chuyện với nhau mà không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Hắn căn bản biết rõ Văn Thành Đồ là hạng người gì. Đừng nhìn vào biểu hiện khiêm tốn hiền hòa của Văn Thành Đồ mà lầm, thực tế đây là một người cực kỳ cao ngạo. Bây giờ Văn Thành Đồ dùng lễ đối đãi với Trần Tự Lôi, hơn nữa lại có thái độ cực kỳ tốt, thật sự làm cho hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Chẳng lẽ đây là thái độ của Văn Thành Đồ với người tài? Lưu Kiếm Cương chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế nhưng cuối cùng vẫn theo sát tiến độ của hai người Văn Thành Đồ để đi vào trong khách sạn.
Văn Thành Đồ đi nhanh về phía trước, Trần Tự Lôi rớt lại phía sau nửa bước. Hai bên đi vào trong phòng càng trò chuyện vui vẻ. Lưu Kiếm Cương là thư ký, hắn biết rõ quy củ, sau khi đưa Văn Thành Đồ vào trong phòng thì tìm cớ đi ra ngoài.
Lưu Kiếm Cương tùy ý tìm một chỗ ngồi bên ngoài khách sạn, gọi một chai bia, lẳng lặng suy tư về những hiểu hiện bất ngờ của bí thư Văn Thành Đồ vào ngày hôm nay. Hắn thấy nếu Trần Tự Lôi là giáo sư nổi tiếng của trường đảng tỉnh ủy thì cũng không đến mức được Văn Thành Đồ coi trọng như vậy, hơn nữa danh tiếng của giáo sư Trần này chỉ là bình thường mà thôi.
Không phải bí thư Văn có tính toán của mình đấy chứ?
Khi Lưu Kiếm Cương đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe nói người lớn tiếng chào hỏi hắn: - Đây không phải là cậu Lưu sao? Hôm nay sao lại có nhiều thời gian nhàn nhã ngồi nơi đây thế này?
Lưu Kiếm Cương nghe thấy có người nói như vậy thì không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy người đứng trước mặt mình là chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long. Tuy bây giờ hắn có vị trí quan trọng ở bên cạnh Văn Thành Đồ, thế nhưng khi đối mặt với chư hầu một phương như Miêu Dược Hổ, hắn căn bản không có bất kỳ cái gì để lên mặt.
- Chào chủ tịch Miêu, ngài đến đây khi nào thế này? Giữ bí mật hành tung cho lãnh đạo chính là tố chất cơ bản của thư ký, Lưu Kiếm Cương và Miêu Dược Hổ căn bản không có giao tình gì quá sâu, thế cho nên Lưu Kiếm Cương cũng không nói rõ ràng làm gì.
Truyện convert hay : Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha