- Anh Lưu, sau này kính mong anh thường về quê làm khách, để nhìn quê hương thay đổi từng ngày, cũng như góp nhiều ý kiến quý giá để chúng tôi có thể ngày càng đẩy nhanh phát triển hơn. Sầm Vật Cương nhìn anh Lưu rồi cười hì hì nói.
Anh Lưu tuy đã ngoài bảy mươi thế nhưng căn bản là mắt sáng tai thính, lão nhanh chóng dùng giọng khá lớn đáp lời Sầm Vật Cương: - Cám ơn bí thư Sầm đã coi trọng tôi, tuy tôi là một ông lão già cả lẩm cẩm, thế nhưng cũng sẽ cố gắng hết sức vì sự phát triển của quê hương.
- Bí thư Sầm, Mật Đông chúng ta mỗi năm lại có biến hóa, hơn nữa biến đổi là không nhỏ, tôi nhớ năm trước tôi đến thành phố Linh Long, nơi này vẫn là một vùng ngoại ô vắng vẻ, bây giờ đã là một khu thương mại nhà cao tầng san sát rồi.
Đồ Phấn Đấu đứng bên cạnh Sầm Vật Cương, hắn nghe anh Lưu khen không dứt miệng về tình hình phát triển của thành phố Linh Long, thỉnh thoảng còn dùng tay lau mắt kính, tâm tình cũng có chút kích động. Hắn là bí thư thị ủy Linh Long, tất nhiên anh Lưu tán thưởng sự phát triển của Linh Long chính là tán thưởng công tác của mình.
Hơn nữa với thân phận cao vời của anh Lưu, như vậy mình càng thêm có vinh dự với bí thư Sầm, điều này không khỏi làm cho bí thư Sầm vui vẻ.
Giống như suy nghĩ của Đồ Phấn Đấu, lúc này nụ cười trên mặt bí thư Sầm càng thêm sáng lạn: - Anh Lưu, thành phố Linh Long có được thành tích phát triển không nhỏ thế nhưng cũng có nhiều phương diện căn bản còn tồn tại vấn đề, thế nên cũng mong ngài chỉ bảo nhiều hơn.
- Ngài là người đứng cao thấy xa, thế nên cũng cho ra nhiều lời phê bình với bọn họ, còn phương diện khen ngợi thì nên giảm đi, cũng không nên để cho bọn họ vểnh đuôi lên, đây chính là dấu hiệu cần ăn đòn.
Anh Lưu lắc đầu nói: - Bí thư Sầm, tôi đây cũng không phải là cố ý khen ngợi bọn họ, năm nay tôi về tỉnh thì thật sự cảm thấy vui vẻ và bừng bừng phấn chấn. Trước kia tôi về Mật Đông căn bản cũng thấy có biến hóa lớn, nhưng không còn được nhìn thấy núi xanh nước sạch, lần này quay về thì nghe nói tỉnh Mật Đông đang đẩy mạnh công tác tu sửa hoàn cảnh môi trường, ngày hôm qua tôi thật sự đi lòng vòng vài nơi, cảm thấy đúng là danh bất hư truyền.
- Bí thư Sầm, dưới sự cố gắng thúc đẩy công tác bảo đảm môi trường của ngài, bây giờ có thành tích không nhỏ, hơn nữa đây là công lớn có lợi ích thiên thu. Bây giờ quan viên khắp nơi đều chú trọng thành tích kinh tế mà không quan tâm đến môi trường, việc thiện lần này của ngài căn bản làm cho nhân dân Mật Đông được hưởng phúc. Sau khi đi vào Mật Đông thì anh Lưu nói cái gì cũng làm chung quanh vang lên âm thanh phụ họa, thế nhưng bây giờ anh Lưu lên tiếng lại làm cho không gian chung quanh thêm yên tĩnh. Văn Thành Đồ ngồi bên cạnh tuy vẫn nở nụ cười nưng ánh mắt có vài phần mê ly sâu xa, giống như căn bản từ chối nghe những lời vừa rồi của anh Lưu.
Phương Anh Hồ là thư ký trưởng cũng chỉ cười cười, còn những người khác thì cố gắng bày ra biểu hiện cực kỳ nghiêm túc.
Lúc này bầu không khí trong phòng có chút quỷ dị, điều này làm cho anh Lưu cảm thấy khó hiểu, thế là không khỏi nhìn thoáng qua Sầm Vật Cương. Lúc này Sầm Vật Cương cố ý tỏ ra vui vẻ, lão mở miệng nói: - Anh Lưu quá khen rồi, nhưng tôi cũng nói thật, thông qua những công tác những năm vừa rồi của tỉnh, bây giờ hoàn cảnh môi trường của Mật Đông được cải thiện rất lớn. Lúc này Mật Đông càng giống như một địa phương xanh sạch đẹp, căn bản là hoan nghênh anh Lưu về thăm nhà.
Anh Lưu nở nụ cười thoải mái, đám người Đồ Phấn Đấu càng thở dài một hơi. Bọn họ đều hiểu rõ Vương Tử Quân là người cố gắng phổ biến công tác trưng phạt các xí nghiệp làm ô nhiễm môi trường, bí thư Sầm căn bản là người cho ra ý kiến phản đối.
Bây giờ người ta khích lệ công tác này làm cho bí thư Sầm mất mặt, may mà anh Lưu là người mở miệng, nếu là người khác thì không biết bí thư Sầm sẽ cho ra hành động gì khác.
Cũng may bầu không khí xấu hổ này cũng nhanh chóng tiêu tán, chỉ sau vài phút thì bầu không khí trong phòng càng thêm vui vẻ. Khi Sầm Vật Cương vui vẻ ngồi nói chuyện với những vị khách quy trong phòng, lúc này Miêu Dược Hổ khẽ đi đến bên người Đồ Phấn Đấu.
- Bí thư Đồ, bên kia chỉ có một mình Hà Kiến Chương mà thôi. Miêu Dược Hổ nói bằng giọng có vài phần đắc ý.
Đồ Phấn Đấu cũng cười nói: - Bí thư Sầm đến đây thì tất nhiên những người khác cũng phải đến theo.
- Bây giờ mời các vị khách quý đi đến hội trường được chưa? Miêu Dược Hổ nhìn thoáng qua Sầm Vật Cương rồi dùng giọng chú ý hỏi.
Đồ Phấn Đấu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay của mình rồi trầm giọng nói: - Mười phút nữa đã, cứ chờ một chút, chờ khi nào thành phố Rừng Mật bên kia có động tác thì chúng ta bắt đầu. Chúng ta dù sao cũng chỉ là hội trường phụ, bên phía Rừng Mật mới là chính.
- Đúng vậy, thế nhưng chỉ sợ có một số người không thể cười được. Miêu Dược Hổ nở nụ cười xấu xa rồi khẽ nói: - Bây giờ tôi cũng rất muốn đi đến thành phố Rừng Mật xem náo nhiệt.
- Được rồi, những điều này chúng ta cũng không cần quan tâm, anh xem không phải còn có các vị lãnh đạo khác đến sao? Anh nên nhanh chóng tiếp nhận là được. Đồ Phấn Đấu nhìn thoáng qua bốn phía rồi trầm giọng nói với Miêu Dược Hổ: - Chủ tịch Trương bên kia căn bản có hy vọng không quá lớn, thế nhưng bí thư Lý của ủy ban tư pháp thì có khả năng không nhỏ.
Miêu Dược Hổ gật đầu nói: - Chủ tịch Nghiêm vừa mới đến, có lẽ các vị chủ tịch Vân cũng sắp đến. Hì hì, các vị lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh đến bên kia cũng không nhiều.
Khi hai người Miêu Dược Hổ và Đồ Phấn Đấu trò chuyện với nhau thì có người khẽ đi đến, Miêu Dược Hổ nhìn người kia, ánh mắt có vài phần nghiêm túc.
Người kia thật sự hoảng sợ vì ánh mắt của Miêu Dược Hổ, hắn không khỏi thành thật nói: - Chủ tịch Miêu, vừa nhận được tin tức, chủ tịch Trương đi sang bên kia.
Miêu Dược Hổ gật đầu rồi thản nhiên nói: - Đây cũng là nằm trong dự đoán, không có gì ngạc nhiên.
Người kia không dám nói gì thêm, chỉ có thể thành thật đứng một bên. Đồ Phấn Đấu cực kỳ đồng ý lời nói của Miêu Dược Hổ, hắn thấy đây cũng không có vấn đề gì, Trương Bản Tiến đi sang Rừng Mật cũng căn bản là nằm trong dự đoán mà thôi.
Dù sao Trương Bản Tiến cũng nhờ Vương Tử Quân ủng hộ mới có thể tiến lên làm chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông, Trương Bản Tiến căn bản không có lựa chọn nào khác ở sự kiện này. Thử nghĩ mà xem trong quan trường anh không theo sát tiến độ của người tán thưởng giúp đỡ mình, như vậy không phải là tự tìm phiền toái sao? Đồ Phấn Đấu nghĩ đến Trương Bản Tiến, hắn cảm thấy nếu như Vương Tử Quân không phải là người cản trở, chỉ sợ bây giờ Đồ Phấn Đấu mình không cần phải ở đây nghênh đón khách, mà phải dùng thân phận của lãnh đạo tỉnh ủy để tổ chức điển lễ hôm nay rồi.
Đồ Phấn Đấu nhìn đám người Văn Thành Đồ ngồi trong phòng mà không khỏi có vài phần ghen ghét. Mặc dù hắn là bí thư thị ủy Linh Long cũng là kẻ cực kỳ uy phong, người ta đều phải nể tình, thế nhưng dù sao cũng không dễ nghe hơn danh xưng thường ủy tỉnh ủy.
Truyện convert hay : Thần Đều Mãnh Hổ