- Nuôi mèo nhưng không bắt được chuột, như vậy anh còn được sử dụng nữa sao? Làm một bí thư thị ủy, những chuyện thế này lại hiện ra trước mặt anh ta, tôi cũng không biết anh ta công tác như thế nào. Miêu Dược Hổ cả ngày đang làm gì? Ngay cả chất lượng công trình cũng không xem xét được, đây là loại người mang mệnh quan của mình ra làm trò đùa sao? Đúng là không ra gì. Sầm Vật Cương cầm vào văn kiên trên tay rồi nổi giận trong phòng làm việc của mình.
Sầm Vật Cương nổi giận làm cho thư ký đứng bên cạnh không biết làm sao cho phải, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ cũng không lên tiếng, chỉ thành thật đứng nơi đó. Hắn tin tưởng sau khi nổi nóng xong thì Sầm Vật Cương có thể khôi phục lại bình xinh.
Quả nhiên sau khi Sầm Vật Cương nổi nóng xong thì trầm giọng nói với Phương Anh Hồ: - Anh để cho bí thư Khang đến gặp tôi, nhất định phải điều tra đến cùng ở sự kiện ở thành phố Linh Long, dù liên lụy đến bất kỳ ai trong số hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ thì cũng không thể tha thứ.
- Bí thư, chuyện này liên quan đến phương diện giám sát bất lực của Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, thế nhưng tôi hiểu hai đồng chí này, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện phát rồ. Vì vậy tôi đề nghị chúng ta nên tin tưởng những vị đồng chí chịu trách nhiệm chủ yếu ở phía thành phố Linh Long. Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Sầm Vật Cương không nói gì, chỉ ngồi nặng nề lên chiếc ghế của mình, sau đó lắc đầu dùng giọng trầm trầm nói: - Chuyện lớn như thế này mà quần chúng không có phản ứng, đám người bọn họ lại không biết, nếu như nói ra thì có ai tin?
Phương Anh Hồ do dự giây lát rồi nói tiếp: - Bí thư Sầm, chuyện này đã phát sinh, tôi cho rằng ngoài phương diện truy cứu trách nhiệm, chúng ta cũng không thể để cho những người có mưu đồ xấu thực hiện được ý nghĩ của mình.
- Không, anh nói sai rồi, chuyện này mặc kệ là xuất hiện từ mục đích gì, Sầm Vật Cương tôi cũng phải cảm ơn người ta. Anh ấy có thể điều tra ra sự việc này, rõ ràng là làm ra một chuyện tốt cho quần chúng. Tôi là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, tôi ngửa mặt không hổ với trời, cúi đầu không thẹn với đất, nếu không được như vậy thì tôi căn bản là phụ lòng vài chục triệu người ở tinh Mật Đông. Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ, thái độ hầu như là chém đinh chặt săt.
Phương Anh Hồ cảm thấy nóng mặt, thầm mắng mình thật sự không có ánh mắt, lại nói ra vấn đề này. Tuy đó là những lời nói có ý nghĩ suy xét lâu dài cho Đồ Phấn Đấu, thế nhưng cũng là kế để Sầm Vật Cương có thể tiếp tục khống chế Mật Đông, chẳng qua bí thư Sầm bây giờ đang nổi nóng căn bản không hiểu ý nghĩ tốt của hắn. Hơn nữa dựa theo tính cách của bí thư Sầm, cũng không bao giờ làm ra những chuyện gây nguy hại đến quần chúng nhân dân.
Khi Phương Anh Hồ đang thăm dò ý nghĩ của Sầm Vật Cương, lúc này chợt nghe Sầm Vật Cương nói: - Chuyện này để cho Khang Tắc Chính thoải mái đi điều tra, trước tiên tôi cũng xin tỏ thái độ, dù sự việc liên quan đến ai, chỉ cần điều tra có được chứng cứ để chứng minh có liên quan, nhất định phải nghiêm trị không tha.
Phương Anh Hồ đồng ý một tiếng, sau đó mới nói: - Bí thư Sầm, về phương diện hội nghị xây dựng đô thị của chủ tịch Vương ở thành phố Linh Long thì phía phòng tuyên truyền có gọi điện thoại đến hỏi xem ngài có chỉ thị gì không?
Sầm Vật Cương chợt trầm mặc, điều này làm cho bầu không khí trong phòng cực kỳ bị đè nén. Sau khi đi lại vài vòng trong phòng, Sầm Vật Cương mới lên tiếng dặn dò: - Chuyện này không thể lảng tránh, tôi cũng không có chỉ thị gì, cứ để cho phòng tuyên truyền đưa tin cực kỳ cầu thị là được.
- Nếu nói như vậy chỉ sợ chuyện của Đồ Phấn Đấu sẽ... Phương Anh Hồ nói nửa lời mà không nói gì thêm, hắn tin tưởng chỉ cần nhắc nhở như vậy thì bí thư đã hiểu rồi.
Sầm Vật Cương nghĩ đến phương diện mình khổ sở giúp Đồ Phấn Đấu tranh thủ được cơ hội này, thế nhưng tất cả lại trở về con số không, lão không khỏi sinh ra cảm giác cực kỳ thất bại. Đối với Đồ Phấn Đấu thì vượt qua một cấp căn bản không chỉ là có ý nghĩa cực kỳ lớn với người có khát vọng chính trị, hơn nữa còn là kết quả của mưu tính sâu xa trong lòng Sầm Vật Cương. Thế nhưng sự việc phát triển đến mức này, Sầm Vật Cương có thể làm gì được nữa? Còn nói cái gì được nữa? Lão không thể đẩy những cán bộ như vậy đi lên khi có vấn đề được.
- Cơ chế sử dụng cán bộ của đảng xưa nay đều có quy củ, nếu như không làm tốt công tác của mình thì đừng nói đến những thứ khác làm gì. Sầm Vật Cương tuy nói bằng giọng điệu lạnh như băng, thế nhưng sau khi nghe vào tai Phương Anh Hồ thì lại có một tư vị khác thường. Hắn đi theo bí thư Sầm thời gian dài, hắn biết rõ bí thư là một người cực kỳ kiêu ngạo, chuyện này chỉ sợ sẽ làm cho bí thư cực kỳ bất đắc dĩ.
Phương Anh Hồ rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương mà cảm thấy mặt mình nóng lên. Hắn lạnh lùng không quan tâm đến những nhân viên công tác chào hỏi mình, điều này làm cho một số người có ý nghĩ tiếp cận trò chuyện phải lui ra sau.
Phương Anh Hồ quay về phòng làm việc của mình chưa được vài phút thì có tiếng gõ cửa, hắn bây giờ cần sự yên tĩnh thế nên rất mất kiên nhẫn, cuối cùng vẫn trầm giọng nói: - Vào đi.
Người đi vào làm cho Phương Anh Hồ dù có nổi giận cũng khó thể làm gì hơn được. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Cố Tắc Viêm, thế là không khỏi đứng lên nói: - Chủ tịch Cố, ngài sao lại tự mình đến đây?
- Hì hì, tôi đến báo cáo công tác với thư ký trưởng, không phải có việc sao? Cố Tắc Viêm ngồi xuống trước mặt Phương Anh Hồ rồi cười ha hả nói.
Phương Anh Hồ vừa rót trà cho Cố Tắc Viêm vừa cười nói: - Chủ tịch Cố phê bình làm tôi xấu hổ vô cùng, sau này nếu có thời gian tôi nhất định sẽ đến báo cáo công tác với chủ tịch ngài.
Cố Tắc Viêm tiếp nhận ly trà uống một ngụm rồi cười nói: - Anh Phương, hai người chúng ta cũng không phải người ngoài, cũng đừng khách sáo như vậy. Nếu như anh nói như vậy, anh không cảm thấy có vấn đề, thế nhưng tôi lại thấy có vấn đề.
Phương Anh Hồ cười hì hì, hắn lấy ra một gói thuốc trong hộc bàn công tác rồi nói: - Chủ tịch Cố, đây là thuốc tôi mua được từ tỉnh hàng xóm khi cùng đi công tác với bí thư Sầm, tuy không phải đắt giá nhưng có hương vị khá đặc biệt.
Cố Tắc Viêm nhận thuốc châm lửa rồi hít vào một hơi, sau đó cười nói: - Rất đậm, nhưng tôi thích hương vị này.
- Hôm nay có phải bí thư Sầm nổi nóng hay không? Cố Tắc Viêm mặc dù hỏi thế nhưng trong giọng nói lại tràn đầy ý nghĩa khẳng định. Cảm giác này làm cho Phương Anh Hồ căn bản không thoải mái. Dù thế nào thì hắn cũng là thư ký trưởng phục vụ cho bí thư Sầm, nhiệm vụ của hắn là làm cho ông chủ của mình vui vẻ. Sau khi nghe Cố Tắc Viêm nói như vậy, không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác như người này đang dùng ánh mắt hả hê nhìn mình.
Dù Phương Anh Hồ có chút bực bội thế nhưng vẫn dùng giọng chi tiết đáp: - Bí thư Sầm thật sự rất mất hứng.
- Thủ đoạn của người kia thật sự quá mức, có lẽ anh ta đã sớm biết có vấn đề tồn tại trong công tác xây dựng đô thị của thành phố Linh Long, thế nhưng anh ta cực kỳ có tài khống chế, mãi đến khi bí thư Sầm đẩy Đồ Phấn Đấu tiến vào hàng ngũ thường ủy tỉnh ủy mới ra tay hung hăng như vậy. Điều này có nghĩa là gì? Đây gọi là cực kỳ có tài khống chế, người này căn bản là mưu đồ âm hiểm. Cố Tắc Viêm gạt tàn thuốc rồi mở miệng bình luận: - Thật sự làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Truyện convert hay : Đệ Nhất Người Thừa Kế