Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân không khỏi làm cho Trình Nghiêu Quảng thở dài một hơi, dù sao thì chủ tịch Vương đã cười xem như khá thỏa mãn. Hắn cũng không muốn phát sinh vấn đề ở lần đầu tiên báo cáo công tác với chủ tịch Vương.
- Chủ tịch Vương, sông Thiên Sa không có vấn đề gì, thế nhưng sông Thanh Lãng cần phải chú ý trọng điểm. Nếu như năm nay mưa quá lớn, nước về mạnh, như vậy sông Thanh Sa sẽ phát sinh vấn đề. Ngưu Thanh Quế lên tiếng với giọng điệu rất nghiêm túc, điều này không khỏi làm cho Trình Nghiêu Quảng vừa thở dài một hơi lại cảm thấy trái tim treo lên cao. Nếu như chủ tịch Vương nổi giận thì chính mình khó chịu được trách nhiệm.
Lúc này Vương Tử Quân cũng không nổi giận, hắn mỉm cười nói với Ngưu Thanh Quế: - Cục trưởng Ngưu, hôm nay tôi đến là muốn tìm hiểu rõ ràng tình huống, cũng không phải yêu cầu anh tốt khoe xấu che, có vấn đề gì thì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.
- Chủ tịch Vương, sông Thanh Lãng chủ yếu chảy qua thành phố Đồng Lục, năm ngoái thành phố Đồng Lục có xây dựng một khu biệt thự ven sông, đã làm cho phát sinh không ít tai họa ngầm cho dòng sông Thanh Lãng. Nếu như là bình thường thì sẽ không có vấn đề, chẳng qua nếu mùa mưa lũ năm nay có nước lớn, chỉ sợ là tổn thất khó thể nào dự đoán được.
Vương Tử Quân cau mày, xây biệt thự ven sông, đúng là chỉ đám người kia mới nghĩ ra được.
Khi Vương Tử Quân trầm mặt xuống thì gương mặt Trình Nghiêu Quảng cũng trở nên khó coi. Hắn thầm nghĩ: "Ngưu Thanh Quế, anh chỉ biết gây phiền toái cho tôi, bây giờ có ai không biết bí thư thị ủy Lôi Hợp Tuấn của thành phố Đồng Lục luôn theo sát tiến độ của chủ tịch Vương? Bây giờ anh đứng trước mặt nhiều người tố cáo Lôi Hợp Tuấn, đây không phải là làm cho chủ tịch Vương không xuống đài được sao?"
Trình Nghiêu Quảng thật sự cảm thấy lo lắng, hắn chăm chú nhìn vào mặt Vương Tử Quân, càng nhìn càng thấy lo lắng.
- Chuyện này các anh có liên hệ với phía thành phố Đồng Lục hay không? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng trầm thấp hỏi.
- Chuyện này chúng tôi đã thông báo cho phía thành phố Đồng Lục, thế nhưng mãi đến bây giờ phía thành phố Đồng Lục còn chưa chịu dở bỏ đi những gì đang xây dựng dở dang.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt bình tĩnh của Ngưu Thanh Quế, hắn chậm rãi nói: - Những sự kiện thế này căn bản không thể nào không xem trọng, tôi cho các anh thời gian một ngày để xem xét các tình huống cụ thể, ngày mai đưa báo cáo đến phòng làm việc của tôi.
Vương Tử Quân sắp xếp xong thì bầu không khí trong phòng họp trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều không biết nói sao cho phải. Trình Nghiêu Quảng là cục trưởng cục thủy lợi, hắn cần phải phá vỡ cục diện không hay này. Hắn tranh thủ thời gian nở nụ cười nói với Vương Tử Quân: - Cám ơn chủ tịch Vương đã giúp đỡ công tác của cục thủy lợi, chúng tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để làm ra báo cáo.
Vương Tử Quân gật đầu với Trình Nghiêu Quảng rồi nói: - Tốt, tôi chờ báo cáo của các anh.
Nửa giờ sau Vương Tử Quân đi ra khỏi cục thủy lợi, mãi đến khi Vương Tử Quân lên xe thì chạy đi xa thì gương mặt của Trình Nghiêu Quảng mới trở nên âm trầm.
Đám thành viên ban ngành đứng chung quanh đều là người thông minh, bọn họ nhìn thấy vẻ mặt Trình Nghiêu Quảng không hay, cả đám đều yên lặng, không muốn gây phiền toái cho mình. Thế là bầu không khí có chút trầm mặc.
- Cục trưởng Ngưu, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến. Trình Nghiêu Quảng nhìn qua Ngưu Thanh Quế rồi trầm giọng nói.
Ngưu Thanh Quế khẽ gật đầu với ánh mắt của Trình Nghiêu Quảng, sau đó cùng đi đến phòng làm việc của Trình Nghiêu Quảng.
Thư ký của Trình Nghiêu Quảng thấy hai vị lãnh đạo đi vào phòng, hắn nhanh chóng chuẩn bị châm trà, thế nhưng lại bị Trình Nghiêu Quảng phất tay đuổi ra: - Được rồi, cục trưởng Ngưu cũng không phải người ngoài, vừa rồi đã uống khá nhiều nước, cũng không nên bày vẽ ra làm gì.
Thư ký có chút mất mặt mà không khỏi có vài phần hậm hực. Vừa rồi hắn có tham gia công tác tiếp đãi chủ tịch Vương, hắn biết rõ lúc này lãnh đạo nổi nóng cũng không phải là vì công tác của mình, thế nên hắn miễn cưỡng rời khỏi phòng làm việc của Trình Nghiêu Quảng.
Sau khi đóng cửa lại thì Trình Nghiêu Quảng dùng giọng trịnh trọng nói với Ngưu Thanh Quế: - Cục trưởng Ngưu, khoảng thời gian gần đây tôi không quan tâm đến anh sao?
- Không, cục trưởng rất quan tâm đến tôi. Ngưu Thanh Quế do dự giây lát rồi dùng giọng chăm chú nói.
- Phải không? Trình Nghiêu Quảng lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi trầm giọng nói: - Anh Ngưu, tôi biết rõ con người của tôi có nhiều bệnh tật, có đôi khi lời nói và việc làm không đi đôi với nhau, anh có ý kiến với tôi cũng là bình thường. Thế nhưng này anh Ngưu, từ khi tôi đến cục thủy lợi đến nay vẫn cố gắng đưa ban ngành tiến lên, tôi tự nhận mình cũng không có gì đắc tội với anh, anh có ý kiến gì thì cứ nói, cần gì phải chọc vào chủ tịch Vương như vậy?
Ngưu Thanh Quế cũng châm một điếu thuốc, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Cục trưởng Trình, vừa rồi sở dĩ tôi phản ánh với chủ tịch Vương, cũng không phải là tôi có ý kiến với anh, chủ yếu là khu biệt thự kia căn bản không phù hợp. Nếu như xuất hiện lũ lớn, chỉ sợ thành phố Đồng Lục bên kia sẽ ngập trong nước, như vậy trách nhiệm của chúng ta là khó thể nào gánh vác được.
- Anh Ngưu, tôi biết mình không có xuất thân chính quy, đến cục thủy lợi cũng chỉ là thay đổi giữa chừng, nhưng anh không nên nắm những chuyện thế này làm khó tôi được không? Tôi hiểu rõ ràng tình huống bên kia, cái gì mà lũ lớn lũ nhỏ, hai mươi năm rồi chưa từng xuất hiện. Giám đốc của tập đoàn Thần Khí chỉ là nước bẩn thôi sao? Bọn họ bỏ ra nhiều công phu để xây dựng một khu biệt thự an dưỡng, chẳng lẽ chủ yếu để nước lũ cuốn trôi đi sao? Trình Nghiêu Quảng nói rồi không khỏi vỗ bàn.
Lúc này gương mặt Ngưu Thanh Quế không khỏi đỏ bừng, hắn nhiều năm chưa từng nghe ai phê bình mình như vậy, hắn cố gắng áp chế cơn giận rồi mới nói: - Cục trưởng, ngài nói hai mươi năm rồi chưa xuất hiện lũ lụt, thế nhưng không sợ chuyện thường xuyên xảy ra, chỉ sợ chuyện bất ngờ xảy ra. Ai có thể đảm bảo năm nay không có vấn đề? Nếu thật sự xảy ra vấn đề, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chỉ sợ cũng không phải là vấn đề gánh trách nhiệm, đến khi đó dù có dở bỏ côn trình ra cũng không còn kịp nữa rồi.
Trình Nghiêu Quảng cười lạnh hai tiếng, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng lạnh như băng nói: - Anh Ngưu, tôi và anh đã cùng gồng gánh công tác với nhau trong đơn vị một thời gian, anh nghĩ cái gì tôi không hiểu rõ sao? Anh cảm thấy nếu như không phải tôi đến cướp đi cái ghế cục trưởng, không phải là vị trí này sẽ là của anh sao? Anh đang giận tôi tu hú chiếm tổ có phải không?
- Anh cảm thấy tôi thiếu nghiệp vụ, thiếu lý lịch, thế nên có ý kiến với tôi có phải không?
- Vì vậy nên anh ra chiêu thức này, cố ý làm cho chủ tịch Vương không hài lòng với tôi. Anh hiểu rõ thành phố Đồng Lục có quan hệ gì với chủ tịch Vương, anh rõ ràng muốn mượn tay chủ tịch Vương để xử lý tôi.
Ngưu Thanh Quế tức giận nhưng không nói nên lời, hắn chợt đứng lên khỏi ghế sa lông rồi dùng giọng khí phách nói: - Cục trưởng Trình, tôi có thể cam đoan với anh, tôi báo cáo việc này với chủ tịch Vương hoàn toàn là công tâm, nếu như anh nói tôi như vậy, căn bản là nghĩ tôi quá hẹp hòi...
- Được rồi, tôi hiểu rõ ý nghĩ của anh, không cần phải giải thích. Trình Nghiêu Quảng nói rồi khoát tay áo: - Anh Ngưu, anh cảm thấy chuyện này thế nào? Nhưng theo tôi được biết, chúng ta làm sao cũng không có kết cục tốt.
Ngưu Thanh Quế mặc dù được xưng là người thành thật trong cục thủy lợi, thế nhưng người thành thật cũng có tính tình của mình, hắn tiến lên dùng giọng tức giận nói: - Cục trưởng Trình, anh nói như vậy thì tôi cũng không còn biện pháp nào giải thích với anh...
Truyện convert hay : Tuyệt Thế Thần Trộm: Phế Sài Thất Tiểu Thư