Sắp xếp gì khác là một câu hỏi rất rộng, Trình Nghiêu Quảng không phải quá thân quen với Triệu Hiểu Bạch, thế nên chỉ dám cho ra những câu thăm hỏi như vậy mà thôi.
Triệu Hiểu Bạch căn bản là nhiều lần trải qua tình huống này, tuy hắn căn bản là không quá thân cận với Trình Nghiêu Quảng, thế nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với vị cục trưởng có thực quyền này, hắn cười nói: - Chủ tịch đang xem văn kiện trong phòng, tâm tình rất tốt.
Trình Nghiêu Quảng xiết chặt tay, hắn nhanh chóng bắt tay Triệu Hiểu Bạch rồi nở nụ cười nói: - Cậu Hiểu Bạch, cám ơn cậu đã giúp đỡ công tác của cục thủy lợi, ngày nào cậu rảnh thì hoàn nghênh đến cục thủy lợi tham quan kiểm tra công tác. Tuy cục thủy lợi không phải là đơn vị lớn, thế nhưng có một số phương diện mà các đơn vị khác khó bì kịp được.
Triệu Hiểu Bạch mỉm cười vui vẻ tiếp nhận lời mời của Trình Nghiêu Quảng.
Sau khi Trình Nghiêu Quảng đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn đưa mắt lên người Vương Tử Quân, thấy Vương Tử Quân đang ghi chép gì đó. Khi thấy Trình Nghiêu Quảng đi vào thì Vương Tử Quân cười nói: - Cục trưởng Trình đến đấy à, mời anh ngồi.
Trình Nghiêu Quảng căn bản đã lớn tuổi thế nhưng khi đối diện với vị chủ tịch trẻ tuổi vẫn phải tỏ ra cực kỳ khiêm tốn. Hắn biết rõ vị chủ tịch tỉnh này cực kỳ cường thế, bây giờ có ai trong Mật Đông không biết chủ tịch Vương và bí thư Sầm có địa vị ngang nhau?
Trình Nghiêu Quảng cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, hắn chuẩn bị nói vài lời, chợt nghe Vương Tử Quân trầm giọng nói: - Cục thủy lợi là đơn vị phụ trách công tác phòng lụt ở sông Thanh Lãng, bây giờ dòng sông Thanh Lãng bị chắn một nửa dòng chảy để xây dựng khu an dưỡng, cục thủy lợi các anh có cho ra ý kiến xử lý gì không?
Vương Tử Quân mở miệng nói thẳng làm cho Trình Nghiêu Quảng cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn, những ngày qua vì sự kiện này mà hắn cảm thấy mái tóc của mình bạc đi vài phần.
Trước kia vì hơn hai mươi năm mà sông Thanh Lãng chưa từng xảy ra lũ lụt, hơn nữa vì nể mặt Lôi Hợp Tuấn mà Trình Nghiêu Quảng căn bản không thể nào không đồng ý hạng mục xây dựng khu biệt thự an dưỡng. Nhưng mãi đến lúc này hắn mới biết khi đó mình hồ đồ như thế nào, chính mình làm cho Lôi Hợp Tuấn rơi vào tình cảnh khốn khổ, mà chính mình càng khốn khổ hơn.
Khi đó nếu như mình kiên trì nguyên tắc, không có tâm lý may mắn, chuyện này sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước, cũng không đến mức độ khó chịu hiện tại, không làm cho hai vị lãnh đạo càng thêm bất đồng ý kiến làm cho người bên dưới không dám thở mạnh. Bây giờ thì quá tốt, việc này náo loạn quá lớn, chính mình cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Trình Nghiêu Quảng thầm nghĩ như vậy nhưng vẫn dùng giọng thành thật nói: - Chủ tịch Vương, cục thủy lợi chúng tôi đã mở hội thảo nghiên cứu về đề tài này, sở dĩ có hiện tượng này chủ yếu là do chúng tôi không làm tốt công tác kiểm tra giám sát, hội nghị quyết định sẽ xử lý nghiêm những người có liên quan.
Vương Tử Quân mỉm cười mà không lên tiếng, hắn nhìn Trình Nghiêu Quảng, hắn muốn xem Trình Nghiêu Quảng xử lý kéo dãn sự việc này như thế nào.
Vương Tử Quân cười mà không nói càng làm cho Trình Nghiêu Quảng không còn kế sách nào khác, cuối cùng cũng không gánh được áp lực, hắn cắn răng nói: - Chủ tịch Vương, chúng tôi quyết định cho ra thông báo phá bỏ hạng mục xây dựng trái pháp luật kia, thế nhưng phương diện phá bỏ cần có sự phối hợp của phía thành phố Đồng Lục.
- À, chấp pháp cần phải nghiêm, cần phải truy cứu những việc làm trái pháp luật, đặc biệt là những việc có liên quan đến an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân, lúc này càng không nên có tâm lý may mắn, lơ là sơ suất. Các anh cứ can đảm đi làm theo đúng trình tự, khi nào cần thì cấp ủy chính quyền tỉnh sẽ hậu thuẫn cho các anh, sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Trình Nghiêu Quảng nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ ngài chỉ cần nói đến ủy ban nhân dân tỉnh là được, phía tỉnh ủy bên kia còn chưa đến lượt phải quan tâm.
Sau khi tiễn chân Trình Nghiêu Quảng thì Vương Tử Quân đi lại hai ba bước trong phòng, sau đó hắn gọi điện thoại cho Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng Tề Bảo, anh sắp xếp một chút để cho cục thủy lợi bên kia tiến hành xử lý vụ việc ở sông Thanh Lãng, các đơn vị khác phối hợp cho tốt.
- Chủ tịch, phía thành phố Đồng Lục... Trương Tề Bảo biết rõ Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm, hắn tuy hiểu chủ tịch Vương nghiêm khắc thái quá, thế nhưng hắn làm thư ký trưởng, hắn căn bản phải trăm phần trăm giúp đỡ công tác của chủ tịch tỉnh.
Vương Tử Quân phất phất tay nói: - Đốc xúc thành phố Đồng Lục phối hợp.
Trong một gian phòng ở khách sạn Thịnh Thế, Bạch Hoa Niệp đang tiếp đón giám đốc chi nhánh của tập đoàn Thần Khí ở tỉnh Mật Đông. Bạch Hoa Niệp có độ tuổi tương đồng với người này, năm xưa hắn làm giám đốc chi nhánh ở tỉnh có quan hệ bạn bè với người này, thế nên bây giờ gặp mặt sinh ra cảm giác rất tự nhiên.
- Anh Vương, đã nửa năm trôi qua rồi, vì sao công trình còn tiến triển chậm chạp bất động như vậy? Tôi nhắc nhở anh một chút, có nhiều người dõi mắt nhìn vào khu biệt thự an dưỡng của chúng ta, tôi là tổng giám đốc tập đoàn thế nhưng cũng không thể nào cứ mãi vung roi bắt làm việc mà không cho người ta an dưỡng được.
Anh Vương tuy trong lòng không vui vì ánh mắt nghiêm khắc của Bạch Hoa Niệp, thế nhưng hắn vẫn hiểu câu nói quan cao hơn một cấp ép chết người, hắn không khỏi cười ha hả nói: - Tổng giám đốc Bạch, anh một lòng suy nghĩ vì các nhân viên trong tập đoàn, tất cả mọi người đều hiểu rõ điều này. Ngài nóng lòng vì chuyện này, tôi còn nóng lòng hơn cả, tôi căn bản là không có thể diện để gặp ngài.
Giám đốc Vương nói những lời như vậy làm cho Bạch Hoa Niệp cảm thấy rất hưởng thụ, nhưng hắn chỉ mỉm cười nhìn giám đốc Vương, chờ người này nói tiếp.
Giám đốc Vương cũng là hạng người giỏi nhìn mặt nói chuyện, tuy hắn mãi không được điều động nhưng bây giờ cũng hiểu vận mệnh của mình kéo đến, cũng không phải là hắn không đủ năng lực. Hắn thấy tổng giám đốc Bạch đắc ý vì mình hạ thấp tư thái, thế là biết mình gãi đúng chỗ ngứa của lãnh đạo, hắn càng mở miệng không thèm che đậy miệng: - Tổng giám đốc Bạch, bây giờ cấp tỉnh hay thành phố đều cho ra thông báo, đặc biệt là cục thủy lợi cho ra thông báo phá dỡ toàn bộ công trình của chúng ta, dưới tình huống này...
- Thế nào, anh chuẩn bị không làm gì cả sao? Gương mặt của Bạch Hoa Niệp chợt trầm xuống.
- Không phải, tổng giám đốc Bạch, tuy tôi kiên trì xây dựng, thế nhưng...Bọn họ giám sát hai bốn trên hai bốn, làm cho công trình chậm tiến độ, tôi cũng không còn cách nào ra tay. Giám đốc Vương nhìn về phía Bạch Hoa Niệp rồi dùng giọng buồn rầu nói.
Bạch Hoa Niệp biết rõ chuyện này không thể trách giám đốc Vương, dù sao thì mấu chốt sự việc là ở Vương Tử Quân, nếu như không thu phục được Vương Tử Quân, như vậy cục diện bị động này sẽ khó tránh khỏi
Truyện convert hay : Trọng Sinh Làm Đoàn Sủng Tiểu Phúc Bảo