Uông Thanh Minh trước nay không ưa thích gì Văn Thành Đồ, cũng giống như Văn Thành Đồ cũng không ưa thích gì Uông Thanh Minh. Sau khi đi vào Mật Đông dù Văn Thành Đồ không có động tác gì thế nhưng vẫn cho rằng mình đang nghỉ ngơi dưỡng sức, súc tích lực lượng, sớm muộn gì cũng có ngày phát lực.
Văn Thành Đồ thấy bây giờ trong Mật Đông đã có người bắt đầu dựa vào mình, chỉ là những người kia lại chỉ có vài người được hắn xem trọng, tất nhiên Uông Thanh Minh này chính là người mà hắn sinh ra lòng chán ghét.
Uông Thanh Minh bình thường ít nói thế nhưng căn bản là hạng âm hiểm, không đặt tâm tư ở phương diện công tác, chỉ lo nghĩ xu nịnh, lợi dụng quan hệ với bí thư tỉnh ủy để bò lên, lại có thái độ ôn hòa như gần như xa với Văn Thành Đồ.
Người ta thường nói xe nhân sự có ba con ngựa, chính mình là phó bí thư chuyên trách thế nhưng lại bị Sầm Vật Cương và Uông Thanh Minh làm cho mất quyền lực. Nhiệm kỳ mới lần này làm cho Văn Thành Đồ cảm thấy cực kỳ đau nhức, giống như mình bị đá văng ra khỏi sân khấu. Người ta thì hào hứng bừng bừng nhưng chính mình chỉ có thể đứng bên cạnh đưa mắt nhìn ánh đèn trên sân khấu mà thôi.
Anh nói mà xem, một vị trưởng phòng tổ chức như vậy thì tôi có thể ưa thích được sao?
Văn Thành Đồ quan sát phản ứng của Uông Thanh Minh, khi thấy vẻ mặt của Uông Thanh Minh nằm trong dự đoán của mình, thế là không khỏi cười nói: - Gần đây công tác của phòng tổ chức khá vất vả, những cán bộ phòng tổ chức cũng là những người nổi tiếng. Tôi thấy chúng ta nên đề cử một số cán bộ cần bồi dưỡng đến địa phương công tác, đầy cao kinh nghiệm nhận chức dưới cơ sở, như vậy mới có thể tạo điều kiện cho bọn họ tiến bước trong tương lai.
Văn Thành Đồ nói đến đây thì cười cười nói: - Như thế này cũng dễ dàng cho phòng tổ chức xúc tiến thay máu, trưởng phòng Uông thấy có đúng không?
Uông Thanh Minh cười cười nói: - Bí thư nói rất đúng.
Lúc này đầu óc Uông Thanh Minh liên tục xoay chuyển, hắn không biết Văn Thành Đồ đang nhắm vào ai, thế nhưng có một điều có thể khẳng định chính là Văn Thành Đồ dám nói ra như vậy, như vậy rõ ràng không phải chỉ là cán bộ bình thường, ít nhất cũng là cấp bậc phó phòng.
Nếu như phó phòng thủ hạ của mình xuống thành phố bên dưới làm bí thư thị ủy thì Uông Thanh Minh căn bản là ủng hộ, còn những cấp bậc hay vị trí gì khác thì phải xem xét lại.
- Trưởng phòng Uông, có đôi khi chúng ta cần phải chú trọng vòng tuần hoàn bên trong, càng phải gia tăng những dòng máu mới vào đơn vị. Công tác nhân sự là cực kỳ quan trọng, chúng ta không những cổ vũ cán bộ đi ra ngoài, còn phải đề cử những cán bộ có năng lực, như vậy mới tạo nên cơ chế có lợi, cải thiện tình hình. Chỉ có như vậy thì đội ngũ cán bộ của chúng ta mới tràn đầy sức chiến đấu, mới có thể cho ra thành tích tốt trong công tác.
"Tiến cử có nghĩa là gì? Mục đích của Văn Thành Đồ đặt ở nơi nào?" Uông Thanh Minh hiểu rõ ràng điều này, hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt bình tỉnh ôn hòa của Văn Thành Đồ rồi cắn răng nói: - Bí thư, chỉ thị của ngài thật sự mạnh như thác đổ làm cho tôi sinh ra cảm giác xé toạc màn đêm thấy ánh hào quang rực rỡ. Sau này kính mong bí thư chỉ điểm nhiều hơn, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của bí thư, công tác nhân sự của tỉnh Mật Đông nhất định sẽ tiến lên bậc thang mới.
- Ha ha ha, trưởng phòng Uông, anh cũng đừng nói quá như vậy, tôi chỉ là một người nói ra ý kiến mà thôi, nếu so sánh với một người là chuyên gia như anh thì vẫn có khoảng cách rất lớn. Mặc dù bây giờ tiếng hô đổi mới là rất lớn, thế nhưng nếu nói tôi có thể hoàn toàn thay đổi cơ chế nhân sự thì căn bản là không dám. Văn Thành Đồ vô cùng bình thản, gương mặt khiêm tốn cẩn thận làm cho Uông Thanh Minh ở bên cạnh hận đến mức ngứa răng. Là giường của mình thì có ai thích cho người khác ngủ say? Hơn nữa mọi người tham gia đánh cờ đều chỉ nghĩ đến phương diện có lợi cho mình, phải tránh cục diện gì, tất nhiên là thua cuộc. Trong một thế cờ đã được bày ra sẵn, mình không thể lấy tướng đi đối chiến, cao thủ so một là phải dùng những quân nhỏ, tổn hại ít nhất nhưng ép cho đối phương phải chịu thua; hai là dùng những quân bài trung bình của mình để chiến thắng, căn bản không nên lãng phí.
Nhưng Văn Thành Đồ bây giờ muốn ra chiêu thế nào? Hình như người này cũng có ý nghĩ rất rõ ràng, Uông Thanh Minh cần sự ủng hộ của Văn Thành Đồ, dù là Sầm Vật Cương cũng cần sự ủng hộ của Văn Thành Đồ trong sự kiện này, nếu như không có sự giúp đỡ của người này thì thế cục của Sầm Vật Cương cũng không quá tốt.
Trước tiên cứ để cho anh vui vẻ vài ngày, sau sự kiện này tôi xem anh còn gì để mà vui vẻ nữa.
Vì trước đó hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, thế nên trong thời gian bàn bạc sau đó bầu không khí giữa hai bên rất hài hòa, chỉ mất hai mươi phút thì một phương án được cho ra lò.
- Trưởng phòng Uông, bây giờ bí thư Sầm đang ở trong phòng, chúng ta nên nắm chặt thời gian đến phòng làm việc của bí thư Sầm để báo cáo chuyện này với anh ấy. Không biết có phải là vì Văn Thành Đồ gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái hay không, khi Uông Thanh Minh chuẩn bị đứng lên cáo từ thì hắn cười ha hả nói.
Uông Thanh Minh thật sự có vài phần chán ghét một Văn Thành Đồ mà chính mình khó thể nào hiểu nổi đang nghĩ gì như thế này, nhưng bây giờ hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Sau khi do dự một lát thì hắn không thể không tiếp nhận đề nghị của Văn Thành Đồ, hai người cất bước đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Sau khi thư ký đưa hai người vào phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương đang tươi cười trò chuyện với Cố Tắc Viêm. Khi thấy hai người Văn Thành Đồ và Uông Thanh Minh đi vào, Sầm Vật Cương chợt cười khoát tay áo nói: - Bí thư Văn, trưởng phòng Uông, hai anh ngồi đi.
Sầm Vật Cương có thể đứng lên thì đã là đãi ngộ không nhỏ, Uông Thanh Minh hiểu rõ đãi ngộ này chủ yếu là dành cho Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ mỉm cười, hắn thoải mái ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương. Uông Thanh Minh bên kia cũng ngồi xuống, hắn nhìn thoáng qua Cố Tắc Viêm mà không nói lời nào.
Cố Tắc Viêm biết rõ nhóm người này đang chuẩn bị bàn bạc về vấn đề gì, tuy hắn rất muốn ở lại, hoặc là bí thư Sầm giữ hắn ở lại thì tốt, thế nhưng hắn biết rõ với cấp bậc của mình thì hiện tại không nên ở lại chỗ này.
Hơn nữa vừa rồi hai bên trò chuyện vui vẻ với nhau, bí thư Sầm chủ yếu nói cười với Uông Thanh Minh và Văn Thành Đồ, cũng không nhìn đến Cố Tắc Viêm hắn. Cố Tắc Viêm thấy thế thì không khỏi nở nụ cười xấu hổ, sau đó dùng giọng thức thời nói: - Mọi người cứ trò chuyện với nhau, bí thư Sầm, bên kia tôi còn có chút việc, tôi đi trước.
Sau khi Cố Tắc Viêm rời đi thì Uông Thanh Minh mới đưa vật trong tay mình cho Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, đây là phương án mới của phòng tổ chức trong nhiệm kỳ mới, vừa rồi bí thư Văn đã xem qua, mời anh xem xét.
Sầm Vật Cương cũng không nhìn ngay mà đưa mắt nhìn Văn Thành Đồ: - Bí thư Văn, anh cảm thấy phương án của phòng tổ chức như thế nào?
- Rất nghiêm cẩn, căn bản là không có vấn đề gì lớn. Văn Thành Đồ nâng ly nước lên uống một ngụm rồi thản nhiên nói.
"Hừ, không có vấn đề lớn có nghĩa là có vấn đề nhỏ! Người này sao lại có tính tình giống với Vương Tử Quân như vậy? Đúng là không ra thể thống gì!" Uông Thanh Minh thầm mắng như vậy, thế nhưng nụ cười trên mặt hắn lại càng thêm sáng lạn.
- Không có vấn đề gì là tốt! Thế này đi, ngày mai gọi chủ tịch Vương đến, chúng ta thương lượng cho kỹ càng, nếu không có vấn đề gì thì cho ra quyết định. Sầm Vật Cương vung tay lên dùng giọng cực kỳ khí thế lên tiếng.
Truyện convert hay : Một Đêm Nguy Tình: Hào Môn Giá Trên Trời Vợ Trước