Văn Ngư Nhi tuy là lần đầu tiên làm thư ký thế nhưng vẫn nghe và hiểu vài quy củ cần tuân theo. Sau khi nghe Vương Tử Quân phân phó thì căn bản nhanh chóng rót trà cho Miêu Dược Hổ, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, vị này chính là thiên kim tiểu thư của nhà bí thư Văn sao? Miêu Dược Hổ căn bản từng nghe nói đến chuyện Văn Ngư Nhi con gái của Văn Thành Đồ đến nhận công tác mới ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng vẫn chưa từng được gặp, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì có chút bất ngờ.
- Còn không phải sao? Hôm nay Cổ Dương xin nghỉ, không hiểu sao thư ký trưởng Trương Tề Bảo lại phái đến một người như vậy đến làm thư ký tạm thời cho tôi. Anh cũng thấy rồi đấy, cô gái này đúng là không làm gì được, ha ha...Căn bản giống như con nít vậy. Vương Tử Quân tuy có nhiều chuyện căn bản là không hợp với Miêu Dược Hổ, thế nhưng khi nói đến những sự việc xa lạ thì căn bản không chút đố kỵ.
- Chủ tịch, có lẽ là thư ký trưởng cảm thấy công tác của ngài quá căng thẳng, các cô gái công tác tinh tế hơn rất nhiều, thế nên muốn phái cô ấy đến thu dọn một chút. Miêu Dược Hổ nói xong thì cười hì hì.
Vương Tử Quân cũng cười cười, sau đó nói với Miêu Dược Hổ: - Chủ tịch Miêu mỗi ngày bận rộn công tác, chỉ mong sao đẩy mạnh thành phố Linh Long phát triển như hỏa tiễn, hôm nay sao lại có thời gian đến gặp tôi thế này?
- Chủ tịch Vương, tôi nghe người của ủy ban cải cách nói hạng mục Phát Ly Cung của thành phố chúng tôi bị mắc cạn có phải không? Miêu Dược Hổ cũng không đi đường vòng với Vương Tử Quân, hắn biết thân phận của mình kém Vương Tử Quân quá xa, căn bản không có tư cách đi đường vòng với Vương Tử Quân. Nếu như đi đường vòng để rồi bị ăn đòn, không bằng thành thật nói rõ ràng với chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân nhìn Miêu Dược Hổ rồi khẽ gật đầu nói: - Đúng vậy, hạng mục Phát Ly Cung của các anh có đầu tư quá cao, nguy hiểm quá lớn, tôi cảm thấy phải nên cẩn thận suy xét.
- Chủ tịch Vương, hạng mục Phát Ly Cung của chúng tôi đã được chuyên gia khoa học cho ra luận chứng đầy đủ, hơn nữa còn trưng cầu ý kiến khắp nơi; mặc khác chúng tôi đã có ngăn ngừa chu đáo với phương diện đầu tư, đã tìm được tài chính cho mnhf. Nếu như trong tỉnh không ủng hộ công tác này của chúng tôi, như vậy ngì nói xem, chúng tôi cũng không biết phải nói làm sao với các nhà đầu tư. Miêu Dược Hổ xoa xoa bàn tay rồi cẩn thận nói: - Chủ tịch Vương, năm nay tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Linh Long chúng tôi đã vượt qua thành phố Rừng Mật, hội đồng nhân dân thành phố chúng tôi tổ chức hội nghị và nhiều đại biểu đề xuất thành phố Linh Long vừa chú trọng phát triển kinh tế cũng vừa phải sửa cũ thành mới, tiến thêm một bước đẩy mạnh danh tiếng thành phố.
- Hạng mục Phát Ly Cung chính là một trong những hành động nhằm đánh bóng tên tuổi của Linh Long, chúng tôi muốn thông qua Phát Ly Cung để cho toàn bộ thế giơi biết Linh Long cũng là một thành phố có nội tình lịch sử thâm hậu.
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe lý do của Miêu Dược Hổ, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Dược Hổ, thành phố các anh phát triển kinh tế rất khả quan, thế nhưng tôi thật sự rất lo lắng với sự phát triển của các anh. Tốc độ phát triển và tốc độ mở rộng quy mô của thành phố các anh là rất mạnh mẽ, nhưng tình huống lại làm co người ta lo lắng.
- Các anh nhìn mà xem, kinh tế thành phố Linh Long phát triển mạnh mẽ, mặc dù nói khách du lịch sẽ không thiếu, thế nhưng tỉ trọng của nó là quá nhỏ. Kinh tế các anh chỉ phụ thuộc vào bất động sản và năng lượng, nếu như thị trường quốc tế có biến động, anh có suy xét hậu quả hay không?
Miêu Dược Hổ căn bản có cảm giác không cho là đúng với ý kiến của vương tử quân. Hắn là một người làm chủ thành phố Linh Long, hắn cảm thấy lúc này thành phố Linh Long phát triển cho ra trạng thái cực kỳ tốt, dần dà tiến lên cao, bày ra tình thế tốt, vì sao đến chỗ của chủ tịch Vương ngài lại hóa thành nước sôi lửa bỏng? Chẳng lẽ chúng tôi phát triển nhanh sẽ là bom nổ chậm, còn khó chịu hơn cả bão tố sao? Cần phải làm theo từng bước, đi theo khuôn khổ, làm trâu kéo xe chạy chậm, như vậy mới an toàn, mới tốt sao?
Tuy Miêu Dược Hổ cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân là không đúng, thế nhưng hắn không dám không bày ra biểu hiện chăm chú lắng nghe.
- Chủ tịch Vương, tôi quay về nhất định sẽ để cho các chuyên gia thảo luận về lời khuyển bảo của ngài, nhanh chóng cho ra phương án đối phó.
Vương Tử Quân nghe những lời cực kỳ quy củ của Miêu Dược Hổ, hắn không khỏi thở dài một hơi. Hắn biết rõ Miêu Dược Hổ không nghe lọt tai những lời nói của mình. Nếu như đây là đại biểu cho Miêu Dược Hổ, tất nhiên sẽ là rất dễ nói, nhưng thái độ của Miêu Dược Hổ chính là đại biểu cho thái độ của nhiều người ở Linh Long, thậm chí là cả thái độ của bí thư Sầm trong tỉnh Mật Đông.
Sầm Vật Cương căn bản cực kỳ quan tâm đến phương diện phát triển Linh Long, điều này quyết định mình không thể nào cho ra quyết sách với sự phát triển của Linh Long, chỉ có thể cho ra lời đề nghị mà thôi. Nhưng càng là như vậy thì Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh càng không muốn thành phố Linh Long xảy ra vấn đề, hắn chỉ chỉ lên bàn nói: - Chủ tịch Dược Hổ, anh là người phụ trách chủ yếu ở Linh Long, đặc biệt là ở phương diện kinh tế, anh cần phải chú trọng phương diện cho ra các suy xét tổng hợp.
- Chủ tịch tỉnh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiên cứu kỹ càng chuyện này. Miêu Dược Hổ nói ra lời đảm bảo, sau đó lại nở nụ cười: - Chủ tịch, điều này...Lại nói về hạng mục Phát Ly Cung, đây là một trong những động tác điều chỉnh sản nghiệp của thành phố chúng tôi, chúng tôi tin tưởng thông qua xây dựng Phát Ly Cung thì có thể kéo khách du lịch đến tạo nên một vòng phát triển mới.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Dược Hổ, mặc dù anh nói ba hoa chích chòe, thế nhưng tôi cảm thấy hạng mục này nên tạm hoãn lại.
Miêu Dược Hổ thấy mình không thuyết phục được Vương Tử Quân, điều này cũng khó tránh được. Hắn là ái tướng của Sầm Vật Cương, có đôi khi lời nói trước mặt những người khác thì có trọng lượng, vì dù sao cũng có bí thư Sầm ở sau lưng, người ta cũn không làm gì được mình. Nhưng đối mặt với Vương Tử Quân thì hắn không có lá gan như vậy.
- Chủ tịch Vương, phía thành phố Linh Long đang tổ chức hội nghị trù bị, đây chính là hội nghị cấp quốc gia, mong ngài nhất định đến tham gia.
Vương Tử Quân căn bản trầm ngâm giây lát rồi gật đầu đồng ý: - Được, tôi nhớ kỹ rồi, khi đó sẽ nói sau.
Miêu Dược Hổ làm việc không thuận lợi, cũng không còn tâm tư muốn nói nhiều, hắn nói hai câu rồi chào cáo từ Vương Tử Quân.
Khi hắn ra khỏi cửa thì dừng lại nói: - Chủ tịch, hai ngày trước có nhận được điện thoại đến từ văn phòng của Chân lão, nói là chúng tôi hỗ trợ thông báo vài người thân của Chân lão, có lẽ Chân lão muốn gặp mặt người thân của mình.
Chân lão muốn gặp mặt người thân, Vương Tử Quân khẽ gật đầu, căn bản có thể hiểu điều này. Dù sao thì người đã già, về quê cũng không quên được năm xưa, thế nên phải gặp cố nhân là đương nhiên.
- Các anh sắp xếp cho thật kỹ, cố gắng làm cho ông cụ thỏa mãn. Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi dùng giọng thản nhiên nói.
- Mong chủ tịch Vương yên tâm, tôi sẽ đi ngay. Miêu Dược Hổ nhìn Vương Tử Quân rồi cười cười rời đi.
Sau khi đóng cửa lại thì Vương Tử Quân bắt đầu suy tư về những lời mà Miêu Dược Hổ nói với mình. Mặc dù mình không thấy hạng mục Phát Ly Cung có gì là tốt, thế nhưng bộ dạng của Miêu Dược Hổ chứng tỏ Linh Long không chịu buông tay.
Thành phố Linh Long, Vương Tử Quân nghĩ đến bốn chữ này mà không khỏi có chút không thoải mái. Tuy hắn là chủ tịch tỉnh thế nhưng thành phố Linh Long lại là cọc tiêu công tác của Sầm Vật Cương, bây giờ hắn đã tạo nên thế cục cân đối với Sầm Vật Cương, hắn không muốn tạo sóng, hắn muốn thả lỏng một chút.
Vương Tử Quân hạ quyết tâm và định gọi người thu dọn trà cụ, thế nhưng khi vừa đặt tay lên điện thoại, hắn tự mình đứng lên thu dọn. Khi hắn chuẩn bị dùng nước rửa ly, Trương Tề Bảo đẩy cửa đi vào, khi thấy Vương Tử Quân đang rửa ly trà thì nhanh chóng chạy đến: - Chủ tịch Vương, ngài để đó cho tôi.
- Thôi khỏi, tôi rửa xong rồi, cũng không cần rửa lại. Vương Tử Quân cười nói.
Nhưng Trương Tề Bảo không quan tâm, hắn nhanh chóng đưa tay nhận lấy dụng cụ pha trà trong tay của Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, nếu tôi đứng nhìn ngài rửa ly trà, tôi sẽ bị phê bình.
Trương Tề Bảo nói rồi rửa sạch các dụng cụ pha trà.
- Chủ tịch Vương, Tiểu Ngư Nhi kia... Trương Tề Bảo còn chưa nói dứt lời thì Vương Tử Quân đã hiểu vấn đề.
Trương Tề Bảo đang hỏi vì sao lại không cho Văn Ngư Nhi thu dọn, thế nhưng Vương Tử Quân nói với Trương Tề Bảo: - Anh đấy, cũng không suy nghĩ một chút, tôi sao dám sai bảo con gái bảo bối của bí thư Văn?
Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư