Cổ Dương ngồi trong phòng làm việc mà ngây cả người, mặc dù người ngoài nhìn vào sẽ thấy hắn đang xem tư liệu, thế nhưng thực tế thì cũng không có ai đi vào phòng.
Cổ Dương đã công tác gần một tháng ở nơi đây, trong mắt người khác có thể nó là cực kỳ hào quang, thế nhưng hắn là người tự biết chuyện của mình, hắn cảm thấy mình thiếu đi một sự ăn ý với chủ tịch Vương. Loại cảm giác ăn ý này có mối liên quan cực kỳ mật thiết đến phương diện hắn có thể ở lại công tác bên cạnh Vương Tử Quân hay không.
Nếu như chủ tịch Vương thật sự tán thưởng mình, như vậy thì vị trí trưởng ban tổng hợp số một phải là của mình từ sớm rồi.
Cổ Dương nghĩ đến vị trí trưởng ban tổng hợp số hai, hắn thật sự cảm thấy hữu tâm vô lực.
- Vì sao mới có thể tìm được niềm vui cho chủ tịch Vương? Làm sao để đảm bảo cho tương lai phát triển của mình? Cổ Dương lẩm bẩm vài câu như vậy, hắn không khỏi nhớ đến Triệu Hiểu Bạch.
Cổ Dương căn bản có chút không phục Triệu Hiểu Bạch, mặc dù hắn là người thức thời cực kỳ phối hợp công tác với Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng thật lòng thì hắn cũng không cho rằng Triệu Hiểu Bạch thích hợp là lãnh đạo của mình.
Không phải người kia có một ông dượng tốt sao? Nếu như tôi có một ông dượng tốt như vậy, hì hì, chỉ sợ tôi đã sớm là cán bộ cấp phó sở rồi.
Đây là ý nghĩ của Cổ Dương lúc trước, thế nhưng khi mà Triệu Hiểu Bạch rời đi, hắn mới phát hiện Triệu Hiểu Bạch căn bản mạnh hơn mình ở phương diện này. Ít nhất thì Triệu Hiểu Bạch là người có thể tìm được niềm vui cho chủ tịch Vương hơn so với mình.
Cổ Dương trầm ngâm giây lát rồi quyết định gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch. Thứ nhất là hắn muốn bày tỏ sự kính cẩn nghe lời lãnh đạo của chính mình, thứ hai cũng có thể tìm hiểu vài thông tin về chủ tịch Vương từ Triệu Hiểu Bạch, để xem mình làm gì không tốt để có thể nắm chặt sửa đổi.
Cổ Dương là một người thuộc tuýp thích hành động, thế nên sau khi quyết định thì nhanh chóng bấm số điện thoại của Triệu Hiểu Bạch.
- Chào anh, tôi là Trần Thái Trung, xin hỏi ngài là... Điện thoại vừa nối thông thì một giọng nói tràn đầy kính cẩn vang lên.
"Trần Thái Trung? Là ai vậy?" Cổ Dương xác định là chính mình không gọi sai số, thế là hắn cười nói: - Tôi là Cổ Dương của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, xin hỏi bí thư Triệu có ở đó không?
- Chào trưởng ban Cổ, bí thư Triệu đang họp, bây giờ tôi sẽ nhanh chóng đi báo cáo cho bí thư Triệu. Trần Thái Trung biết Cổ Dương là ai, hắn tỏ ra cực kỳ khách khí.
Cổ Dương căn cứ vào lời nói của Trần Thái Trung để biết được thân phận của người này, rõ ràng là thư ký của Triệu Hiểu Bạch. Hắn nghĩ đến một Triệu Hiểu Bạch có độ tuổi tương đồng với mình đã được phân phối thư ký, thế là không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Chính mình căn bản cũng không kém hơn Triệu Hiểu Bạch quá nhiều, nếu như mình được chủ tịch Vương sử dụng hai năm, biết đâu sau này mình còn hướng phát triển mạnh mẽ hơn cả Triệu Hiểu Bạch?
Cổ Dương đặt điện thoại xuống mà cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy trong lòng, khi hắn nâng ly nước lên uống để trấn định tâm thần, lúc này Tiểu Ngư Nhi xinh đẹp đi đến.
Cổ Dương biết rõ thân phận của Văn Ngư Nhi, khi đối mặt với viên cán bộ này thì hắn không dám chủ quan, hắn vội vàng đứng lên nói: - Ngư Nhi, có chuyện gì không?
- Không có chuyện gì lớn, chỉ là có phần văn kiện cần chủ tịch Vương ký tên. Chủ tịch Vương có trong phòng không? Văn Ngư Nhi cũng không đưa văn kiện cho Cổ Dương mà lệch đầu hỏi.
Người bình thường nếu như đưa văn kiện đến không thông qua mình, Cổ Dương nhất định sẽ coi đó là hành vi khiêu khích. Nhưng hôm nay người phá hoại quy củ của hắn là Văn Ngư Nhi, hắn cảm thấy nó rất bình thường, vì Văn Ngư Nhi không phải là người thường, hắn không nên chọc vào cô gái này.
Dựa theo kinh nghiệm của hắn, hắn cảm thấy Văn Ngư Nhi này có gì đó là lạ với chủ tịch Vương, mặc dù điều tra không cho ra chứng cứ, thế nhưng cảm giác này vì sao lại mãnh liệt như vậy? Bí thư Văn và chủ tịch Vương căn bản là bằng mặt không bằng lòng, nếu như biết con gái mình yêu mến chủ tịch Vương, không biết có phải sẽ sinh ra cảm giác tức ói máu hay không?
Cổ Dương không dám suy nghĩ nhiều về phương diện này, hắn nhìn cô gái xinh đẹp duyên dáng ở trước mặt mình, thế là không khỏi nuốt nước miếng dùng giọng khó khăn nói: - Chủ tịch Vương đang bàn luận với chủ tịch Hà, à, cô có thể chờ một lát được không?
Cổ Dương muốn nói Văn Ngư Nhi đặt văn kiện lại, thế nhưng hắn nghĩ đến phương diện Văn Ngư Nhi không có việc gì làm đều mơ tưởng đến gặp chủ tịch Vương, chính mình cản lại thì người này sẽ mang hận với mình, thế nên nuốt câu định nói vào bụng.
Sau khi rót nước cho Văn Ngư Nhi thì Cổ Dương bắt đầu suy nghĩ về chuyện của mình. Văn Ngư Nhi đợi được hai phút thì mất kiên nhẫn nói với Cổ Dương: - Trưởng ban Cổ, gần đây tâm tình của chủ tịch Vương như thế nào?
- Rất tốt. Cổ Dương ngẩng đầu nhìn Văn Ngư Nhi rồi trầm giọng nói.
- Hừ, anh nói dối. Văn Ngư Nhi cũng không quan tâm thân phận của Cổ Dương, nàng trầm giọng nói: - Tôi nghe nói có người ép chủ tịch Trương phải nhường vị trí phó chủ tịch tỉnh, anh nói xem chủ tịch Vương có vui vẻ được không?
Cổ Dương cũng nghe qua những lời này, nhưng hắn căn bản chưa từng nghe Vương Tử Quân đề cập đến. Lúc này sau khi nghe Văn Ngư Nhi nói như vậy, hắn không biết nên nói sao cho phải.
Khi hắn cảm thấy nhức đầu thì chợt nghe Văn Ngư Nhi dùng giọng oán hận không thôi nói: - Sở Hồng Đạo này thật sự đáng hận, hắn đã phạm vào nhiều chuyện thế nhưng vẫn muốn làm phó chủ tịch tỉnh.
- Điều này...Lãnh đạo làm việc gì thì có suy xét của mình. Ngư Nhi, những chuyện gì cô không nên quản, cô cũng đừng nên nói lung tung. Cổ Dương thật sự hoảng sợ, Văn Ngư Nhi nói như thế nào dù bị người ta nói thì cũng không là vấn đề gì, thế nhưng hắn thì lại là khác. Hắn không có chỗ dựa, nếu chọc vào người khó chịu, chỉ sợ bước tiếp theo là hắn bị ép cho sống không được chết không xong.
Văn Ngư Nhi căn bản không cảm thấy lời nói của Cổ Dương có gì là đúng đắn, nàng ghét nhất là loại người khúm núm bên cạnh lãnh đạo, loại người này sao có thể xứng làm thư ký của chủ tịch Vương? Đúng lúc này Hà Kiến Chương rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, nàng nhanh chóng cầm văn kiện trong tay đi vào trong phòng.
Cổ Dương muốn đi theo nhưng cuối cùng lại ngừng lại, hắn ngồi trên ghế mà không khỏi suy tư về những gì Văn Ngư Nhi vừa nói. Hắn đã nghe qua không ít tin tức, biết rõ dù chủ tịch Vương không muốn thế nhưng thật sự không ngăn căn.
"Ôi, đến cấp bậc như của chủ tịch Vương, cũng không phải thích làm gì thì làm!"
- Tút tút tútt. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cổ Dương giật mình rồi nghe máy: - Chào anh, tôi là Cổ Dương.
- Trưởng ban Cổ, có phải là chủ tịch Vương gọi điện thoại tìm tôi không? Giọng nói của Triệu Hiểu Bạch truyền đến, căn cứ vào giọng điệu này thì Cổ Dương cảm thấy Triệu Hiểu Bạch bên kia có vẻ cực kỳ mệt mỏi. Hắn thầm nghĩ, Triệu Hiểu Bạch làm sao vậy? Vì sao lại có biểu hiện như thế?
Nhưng Cổ Dương vẫn phải cười nói: - Chào lãnh đạo, chủ tịch không tìm ngài, thế nhưng tôi có việc cần thỉnh giáo ngài.
- À, Cổ Dương, anh có chuyện gì thì cứ nói, tôi bây giờ thật sự rất bận rộn. Triệu Hiểu Bạch mặc dù có chút không thoải mái vì Cổ Dương quấy rầy mình, thế nhưng hắn biêt lực ảnh hưởng của vị trí Cổ Dương vào lúc này, hắn không khỏi cười ha hả nói.
Truyện convert hay : Một Bào Tam Thai, Tổng Tài Cha Siêu Bá Đạo