- Nhưng chúng ta cũng không nên buồn lo vô cớ, chủ tịch Vương là người một mình đến Mật Đông thế nhưng vẫn có thể tạo dựng nên tình thế lạc quan lúc hiện tại. Tần Hoài Chung nói một câu khuyên nhủ Phùng Vũ Trách, thế nhưng sau khi nói ra hắn lại cảm thấy điều này là đương nhiên.
Phùng Vũ Trách cười ha hả nói: - Đúng vậy, có lẽ là chúng ta quá lo lắng rồi.
Phùng Vũ Trách cười tuy cởi mở, thế nhưng lời nói của Tần Hoài Chung lại làm hắn cảm thấy không thoải mái. Bổ nhiệm vừa mới được đưa xuống, anh còn chưa đi nhận chức, còn chưa tiến vào nhân vật, thế nhưng anh đã đứng trên góc độ của thư ký trưởng để an ủi tôi rồi sao? Anh nghĩ rằng tương lai mình sẽ là lãnh đạo của tôi sao?
Phùng Vũ Trách nghĩ như vậy mà có chút không vui. Cùng ngày ban ngành thành phố Thanh Chuyên được Phùng Vũ Trách dẫn dắt tiến hành tiễn đưa Tần Hoài Chung, mặc dù đã nói không nên uống nhiều, thế nhưng Tần Hoài Chung vẫn bị ép say mèm.
Khi đi đến thành phố Rừng Mật thì Tần Hoài Chung cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng. Hắn đi đến một khu vực dành cho người đi bộ, tìm một quán đậu hũ nóng chính tông, ăn vài bát đậu hũ mới cảm thấy tinh thần tốt hơn.
- Chủ tịch, chúng ta về nhà sao? Lái xe dùng ánh mắt chú ý nhìn Tần Hoài Chung rồi cung kính hỏi.
"Về nhà?" Tần Hoài Chung trầm ngâm giây lát, hắn lấy điện thoại ra bấm số, chủ nhân của số điện thoại kia sau khi nghe nói đó là Tần Hoài Chung thì tỏ ra cực kỳ hưng phấn, ồn ào ép Tần Hoài Chung phải mở tiệc đón gió tẩy trần.
Tần Hoài Chung cũng rất khách khí với chủ nhân của số điện thoại kia, hắn nói vài câu khách sáo, sau đó hỏi vài vấn đề liên quan.
Hơn mười phút sau Tần Hoài Chung đi đến một con đường ở ngoại ô thành phố Rừng Mật, con đường này không lớn lại vào mùa đông nên không có vài người đi lại, cảm giác khá lạnh và yên tĩnh.
Trước khi xe của Tần Hoài Chung đi đến, nơi này đã có một chiếc xe dừng lại sẵn. Tần Hoài Chung bước xuống xe đi về phía căn nhà ba gian phía bên kia.
- Chào chủ tịch Hà. Khi thấy Hà Kiến Chương đang uống rượu nơi đó thì Tần Hoài Chung lớn tiếng chào hỏi.
Hà Kiến Chương thấy Tần Hoài Chung thì cũng nở nụ cười: - Hoài Chung, chúc mừng cậu.
- Cũng phải cảm tạ lãnh đạo đề cử. Tần Hoài Chung ngồi xuống đối diện với Hà Kiến Chương rồi cười nịnh nọt nói.
Hà Kiến Chương khoát tay áo nói: - Cậu sở dĩ có thể tiến lên vị trí này là vì chủ tịch Vương cảm thấy cậu đủ khả năng đảm nhiệm, căn bản không có liên quan gì đến tôi.
Hà Kiến Chương nói rồi lại khẽ lên tiếng: - Hoài Chung, hôm nay cậu về tỉnh, tôi cũng không có gì nói với cậu, chỉ mời cậu ăn bữa cá. Tôi là người chịu trách nhiệm với chủ tịch Vương, hy vọng sau này cậu cũng phải chịu trách nhiệm với chủ tịch Vương.
Thật ra dù Hà Kiến Chương không phải là người kể công tự kiêu ngạo thì Tần Hoài Chung cũng hiểu rõ vấn đề. Vì Hà Kiến Chương chính là một trong những người có độ nặng lớn trước mặt chủ tịch Vương, hơn nữa Hà Kiến Chương luôn khăng khăng một mực ở bên cạnh chủ tịch Vương, căn bản là một thành viên có khả năng hiếm có.
Tần Hoài Chung nhìn bộ dạng cười ha hả của Hà Kiến Chương, hắn không khỏi cảm thấy cảm động. Món cá được dâng lên rất nhanh, có lẽ là vì có sự chuẩn bị sẵn, hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Sau khi nói vài câu chuyện nhà thì Hà Kiến Chương lên tiếng: - Lần này Trương Tề Bảo nhận chức phó chủ tịch tỉnh, chủ tịch Vương nhanh chóng cho tôi quyền quyết định quản gia của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
- Mặc dù cậu là người thích hợp nhất, thế nhưng tôi cũng không muốn chọn cậu. Hà Kiến Chương nói làm cho Tần Hoài Chung chấn động.
Tần Hoài Chung không hỏi vì sao Hà Kiến Chương không chọn mình, dù sao thì mình cũng có quan hệ tốt với Hà Kiến Chương, nhưng Hà Kiến Chương cũng có quan hệ tốt với Vương Tử Quân, thế nhưng sự việc này nên lảng tránh thì phải lảng tránh.
Hà Kiến Chương thấy Tần Hoài Chung trầm mặc không nói, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Chung rồi nói tiếp: - Cậu biết ai đề cử cậu tiến lên không?
Tần Hoài Chung đã không muốn suy nghĩ về tình cảnh vài năm trước của thành phố Thanh Chuyên, thế nhưng hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đó là trước kia hắn từ tuyến tỉnh xuống cơ sở công tác, khi đó hắn còn chưa có được sự tán thưởng của Vương Tử Quân. Vì vậy mà Tần Hoài Chung hắn không có đủ lực, thế nên cố gắng cho ra thành tích ở Thanh Chuyên. Nhìn từ góc độ này thì quá trình đi xuống thành phố Thanh Chuyên tiếp nhận công tác chính là hành trình nằm gai nếm mật của hắn.
Lúc này nghe Hà Kiến Chương đề cập đến phương diện người đề cử mình, hắn không khỏi cảm thấy cơn đau trong lòng bùng phát, vô tình tâm tình có vài phần nặng nề.
Tần Hoài Chung hiểu rõ vị trí của mình hiện tại nếu không có được cái gật đầu của Vương Tử Quân thì không thể nào.
- Đó là chủ tịch Vương đề cử cậu, vài năm sau tôi sẽ lui ra, cậu nên nắm chắc cơ hội lần này. Hà Kiến Chương nói đến đây thì có vài phần dặn dò.
- Lão lãnh đạo, tôi cảm thấy mình vẫn là Tần Hoài Chung. Tần Hoài Chung nói căn bản là khó giải thích, thế nhưng nụ cười trên mặt Hà Kiến Chương lại càng thêm sáng lạn: - Ý nghĩ này cậu nên giữ trong lòng là được.
Sau khi ăn hết nửa món cá, Tần Hoài Chung lại hỏi một vấn đề khác: - Chủ tịch Hà, tôi nghe nói bí thư Sầm sắp tiến lên có phải không?
- À, hầu như đã được đưa lên mặt bàn. Hà Kiến Chương nói rồi đặt đũa xuống: - Bí thư Sầm đã đủ lý lịch, hơn nữa biểu hiện những năm qua là không tầm thường, tỉnh Mật Đông lại phát triển không kém ai.
- Thành phố Linh Long bây giờ lại càng là một hiện tượng siêu quần xuất chúng.
Tần Hoài Chung suy nghĩ về lời nói của Hà Kiến Chương, chỉ vài câu ngắn ngủi thì hắn cảm nhận được sự không phục của Hà Kiến Chương. Đặc biệt là phương diện liên quan đến thành phố Linh Long, Hà Kiến Chương càng có cái nhìn không tốt.
- Chủ tịch Hà, nếu như bí thư Sầm tiến lên, như vậy cũng là cơ hội với chủ tịch Vương. Tần Hoài Chung do dự giây lát rồi nói ra ý nghĩ của mình.
Hà Kiến Chương gắp một miếng cá rồi chậm rãi nhai nuốt, sau đó mới nói: - Những chuyện này khó ai nói cho đúng được, bí thư Sầm là người quật cường, thích đứng lên ở nơi mình vấp ngã, hơn nữa chủ tịch Vương còn quá trẻ cũng chưa hẳn là điều tốt.
Hà Kiến Chương nói ra câu này căn bản là cực kỳ ẩn giấu, thế nhưng Tần Hoài Chung lại hiểu rõ ý nghĩa của nó. Với tuổi thọ của chủ tịch Vương thì sẽ làm cho người ta hoàn toàn khó yên tâm, dù sao thì bây giờ chủ tịch Vương còn chưa đến bốn mươi. Một người chưa đến bốn mươi mà nắm cả một tỉnh, điều này làm cho đám cán bộ lão thành cảm thấy không ổn, vì quá trẻ tuổi cũng không hay.
Hơn nữa Sầm Vật Cương càng tiến lên một bước, cũng không biết bí thư Sầm sẽ cho ra nhận định gì.
Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Thiên Đế