khoảng thời gian gần đây Cố Tắc Viêm bị Vương Tử Quân áp chế quá mạnh thế nhưng dư uy vẫn còn. Tuy không phải là không còn người nào trong số các vị phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng bàn về uy vọng và thủ đoạn thì không có ai vượt qua Hà Kiến Chương.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Trương Tề Bảo: - Tề Bảo, anh cảm thấy nếu để cho Cố Tắc Viêm tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hà, sau đó anh tiếp nhận vị trí của Cố Tắc Viêm thì thế nào?
Trương Tề Bảo cảm thấy kích động, nếu như mình có thể tiếp nhận vị trí của Cố Tắc Viêm, như vậy có nghĩa là sẽ tiến vào trong danh sách thường ủy tỉnh ủy. Mặc dù cấp bậc không được đề cao, thế nhưng dù thế nào cũng là bước tiến quá lớn.
Vì khi đó mình là thường ủy tỉnh ủy.
- Chủ tịch, tôi cảm thấy việc cấp bách của ngài bây giờ là trấn an cảm xúc của các vị lãnh đạo khác. Trương Tề Bảo trầm ngâm giây lát, hắn cố gắng khắc chế kích động, sau đó dùng giọng đại nghĩa nói.
Trương Tề Bảo có biểu hiện làm cho Vương Tử Quân rất hài lòng. Hắn biết rõ Trương Tề Bảo cũng không phải không có tâm tư cầu tiến, vì người nào trong quan trường mà không muốn vượt sóng tiến lên? Người này có thể nhịn được việc của mình mà nghĩ về đại cục, điều này rất khó có được.
Lúc này Vương Tử Quân dù là người nhất ngôn cửu đỉnh trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng hắn cũng nên quan tâm đến ý nghĩ của các thành viên khác. Dù sao bây giờ tình thế hỗn loạn, hắn cần có được sự giúp đỡ của nhiều người.
- Tề Bảo, tôi phải cảm ơn anh. Vương Tử Quân vỗ vỗ lên vai Trương Tề Bảo rồi nói.
Vương Tử Quân nói lời này làm cho Trương Tề Bảo cảm thấy vui mừng, đồng thời còn có chút thất lạc. Lúc này hắn chủ động bỏ qua ý nghĩ tiến lên, rõ ràng là nói lời tạm biệt với vị trí mà hắn thiết tha mộng tưởng.
Hắn cam lòng bỏ qua vị trí kia sao?
Sau khi tiễn chân Trương Tề Bảo thì Vương Tử Quân rời vào trầm ngâm. Một lát sau cửa mở, Lôi Yên Hồng và Nghiêm Khâm Binh đi vào trong phòng. Tuy đám người này chủ yếu cảm khái sự việc của Hà Kiến Chương, thế nhưng nhìn vào biểu hiện của bọn họ, Vương Tử Quân biết bọn họ đến tìm mình là vì cái gì.
Vương Tử Quân mặc dù có chút bực mình thế nhưng vẫn phải đối mặt. Hà Kiến Chương đã bị bệnh, không còn thích hợp ở lại cương vị, những người khác nhìn vào vị trí của Hà Kiến Chương cũng là bình thường. Vương Tử Quân không phải là thánh nhân, sao có thể yêu cầu người ta không màng danh lợi được?
Vì vậy Vương Tử Quân trò chuyện cùng Lôi Yên Hồng và Nghiêm Khâm Binh rất ôn hòa, hắn cảm khái bệnh tình của Hà Kiến Chương, cũng quan sát trợ thủ của mình, để xem bọn họ cho ra biểu hiện thế nào.
Khi trời tối thì Vương Tử Quân kết thúc trò chuyện với hai người Lôi Yên Hồng và Nghiêm Khâm Binh, hắn đi lại trên hành lang trống trải, cảm thấy cực kỳ cảm khái.
- Ha ha ha, hôm nay có chút không thích hợp, bí thư Sầm tìm tôi có việc, ngày mai rồi nói sau. Giọng nói của Cố Tắc Viêm xuyên thấu qua hành lang truyền vào trong tai Vương Tử Quân.
Cố Tắc Viêm cúp điện thoại, Vương Tử Quân nhìn về phía Cố Tắc Viêm, lúc này Cố Tắc Viêm cũng nhìn thấy Vương Tử Quân, khóe miệng hắn không khỏi vểnh lên. Cố Tắc Viêm đi về phía Vương Tử Quân rồi nói: - Chào chủ tịch Vương, ngài còn chưa về nhà sao?
- À, tôi chuẩn bị về nhà, chủ tịch Cố không phải còn chưa đi sao? Vương Tử Quân nhìn Cố Tắc Viêm rồi vừa cười vừa nói.
- Có vài công tác còn chưa xử lý xong, trước kia khi còn chủ tịch Hà thì tôi không thấy có vấn đề, nhưng bây giờ chủ tịch Hà bị bệnh, tôi cảm thấy áp lực của mình là quá lớn. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì không khỏi cảm khái: - Không ngờ chủ tịch Hà cực kỳ tinh thần và khỏe mạnh lại đổ bệnh như vậy.
- Cũng may không phải là bệnh nặng. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Cố Tắc Viêm rồi thản nhiên nói.
Vương Tử Quân nói xong thì đi xuống lầu, Cố Tắc Viêm đi theo bên cạnh, hai người cùng sóng vai với nhau. Cổ Dương đi theo sau lưng Vương Tử Quân thấy rõ tình cảnh như vậy thì có chút không thoải mái. Mặc dù không có quy định rõ ràng, thế nhưng cấp phó đi với cấp chính thì phải chậm hơn một bước để bày tỏ sự tôn trọng, nhưng lúc này Cố Tắc Viêm lại không có tư thái như vậy.
Trước kia Cố Tắc Viêm là người luôn chú trọng lễ tiết, hôm nay làm sao vậy?
Khi Cổ Dương đang buồn bực thì chợt nghe Cố Tắc Viêm nói: - Chủ tịch Vương, bí thư Sầm còn có việc, tôi phải đi trước.
Buổi tối Vương Tử Quân về nhà thì gặp Văn Ngư Nhi lạnh mặt đi ra, hôm nay hắn bề bộn cả ngày, bây giờ nghĩ đến sự kiện trò chuyện với Văn Ngư Nhi trước đó, thế là không khỏi phất tay định bắt chuyện.
Văn Ngư Nhi đối mặt với nụ cười của Vương Tử Quân thì quay đầu đi về phía bên kia.
Vương Tử Quân đối mặt với tính nết của Văn Ngư Nhi cũng không quan tâm, hắn lắc đầu cười rồi sải bước vào nhà.
- Tử Quân, Tiểu Ngư Nhi làm sao vậy? Hôm nay đến nhà không nói lời nào mà chỉ khóc thôi. Mạc Tiểu Bắc chờ Vương Tử Quân đi vào nhà rồi dùng giọng kỳ quái nói.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Một đứa bé mà thôi, không cần quan tâm nhiều như vậy, chỉ là công tác có chút điều chỉnh, chính cô ấy không vui, nhưng qua một thời gian ngắn thì sẽ tốt lên.
- À, chủ tịch Hà đã khá hơn chưa? Mạc Tiểu Bắc trầm ngâm giây lát rồi hỏi.
- Đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đến bây giờ còn chưa tỉnh lại. Vương Tử Quân đứng lên cầm ly trà được Mạc Tiểu Bắc rót sẵn uống vài ngụm, sau đó dùng giọng kỳ quái hỏi: - Tin tức này em biết được từ đâu vậy?
- Tin này đã truyền khắp văn phòng thư viện tỉnh chúng em. Mạc Tiểu Bắc bình tĩnh trả lời Vương Tử Quân.
Mạc Tiểu Bắc công tác ở thư viện tỉnh, đây là một địa phương không mấy quan tâm đến chính trị. Dù sao thì công nhân viên của thư viện tỉnh cũng không nghĩ xem sau này mình phát triển như thế nào, có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh với công danh lợi lộc.
Không có tâm tư cầu tiến tất nhiên không quan tâm đến việc thay đổi nhân sự trên tỉnh. Nhưng bây giờ ngay cả thư viện tỉnh cũng biết thông tin này, chỉ sợ cả tỉnh đều đã biết cả rồi.
Hiện nay những chuyện thế này được truyền bá quá nhanh.
Vương Tử Quân thầm cảm khái một câu mà không nói gì thêm.
- Em còn nghe nói lần này chủ tịch Hà bị bệnh căn bản không thể nào tiếp tục công tác được nữa. Mạc Tiểu Bắc hiểu rõ tác dụng của Hà Kiến Chương với Vương Tử Quân, thế nên nói với gương mặt có chút lo lắng.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Mạc Tiểu Bắc thì cười nói: - Chỉ cần anh ấy có thể giữ được tính mạng thì xem như may mắn lớn rồi, còn việc công tác thì sau này hẵng nói.
Mạc Tiểu Bắc nhìn gương mặt bình tĩnh thoải mái của Vương Tử Quân, nàng cảm thấy trong lòng hắn cũng không phải là nghĩ như vậy. Chỉ là người đàn ông này tình nguyện làm trụ cột cho nàng và Tiểu Bảo Nhi, không muốn cho mình lo lắng mà thôi.
- Tử Quân, em cảm thấy tất cả sẽ khá hơn.
Mười giờ tối tin tức tốt truyền đến, Hà Kiến Chương đã tỉnh lại.
Vương Tử Quân thật sự rất vui mừng, ngày hôm sau đi làm xử lý vài công tác khẩn cấp rồi nhanh chóng đến bệnh viện.
Hà Kiến Chương đã thay quần áo bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, nhìn qua có vẻ rất tiều tụy. Nếu như không phải biết rõ thân phận của Hà Kiến Chương, dù là ai cũng không liên hệ một người uể oải không phấn chấn này với vị phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương uy phong lẫm liệt của tỉnh Mật Đông.
Hà Kiến Chương thấy Vương Tử Quân thì nở nụ cười, vợ của Hà Kiến Chương nhanh chóng rót nước cho Vương Tử Quân.
Truyện convert hay : Đô Thị Tiên Tôn