Bí Thư Trùng Sinh

chương 297: lãnh đạo mở miệng bên dưới chạy mỏi chân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Lộ Dao ngồi bất động trong phòng làm việc của mình, cơ thể dựa hẳn lên lưng ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt béo núc tràn ngập nụ cười trước mặt, nhưng trong lòng lại tràn đầy đắc ý.

- Bí thư Trần, anh nói xem, tên họ Vương kia thì làm được gì? Phương án thống nhất bảng hiệu và lắp đặt thiết bị này không tốn của huyện một xu nào, lại có thể làm cho phố phường khoác lên diện mạo mới, vừa điểm tô cho vẻ đẹp của thành phố An Dịch, vừa nổi bật bộ mặt của đảng ủy chính quyền huyện Lô Bắc, đây là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện, anh ta dựa vào cái gì để can thiệp vào? Ngay cả bí thư Dương cũng đã đồng ý, anh ta còn chen vào làm gì? Ngay cả vị trí của mình cũng bày ra một cách bất chính, đúng là...

Phó chủ tịch Trần Tiến Đường dùng giọng tràn đầy phẫn nộ nói.

Trần Lộ Dao nhìn gương mặt béo núc của Trần Tiến Đường, trong lòng thầm nghĩ, anh tức giận thì đi tìm tên họ Vương kia mà phát tiết, chạy đến đây hô hào làm gì? Sau lưng thì giỏi nói những lời khó nghe, đứng trước mặt Vương Tử Quân không phải chẳng dám nói lời nào sao? Tuy hắn cảm thấy khó chịu nhưng trên mặt lại nở nụ cười như hoa, đúng là một kẻ không ra gì, chỉ có gan đến chỗ mình kêu loạn, làm gì có gan đứng trước mặt mà khiêu chiến? Bây giờ đến đây nói này nọ, muốn ông đây đứng ra châm ngòi sao? Muốn đẩy ông lên đầu sóng ngọn gió sao? Con bà nó khi ông chơi trò này thì tiểu tử như ngươi còn đang chơi đất dưới xã mà thôi.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, vẻ mặt Trần Lộ Dao vẫn công chính và bình thản như trước, hắn mỉm cười nhìn Trần Tiến Đường rồi phất tay nói:

- Chủ tịch Tiến Đường, có một số việc anh cũng không nên chỉ nhìn vào một mặt, chủ tịch Vương phản đối cũng có lý do của anh ấy, anh nói xem có đúng không? Xưa nay có câu đèn không khơi không sáng, không kiểm tra không thể nào nói rõ, chỉ cần ý tưởng của anh căn cứ vào đại cục của toàn huyện, ý nghĩ chính xác, tôi tin chắc hội nghị thường ủy nhất định sẽ căn cứ vào đại cục mà nhất trí thông qua.

- Bí thư Trần nói rất đúng, tôi cũng không phải sợ đối với những lời biện luận của người khác, thế nhưng tôi sợ có người sẽ lạm dụng chức quyền, mặt ngoài nói tập trung dân chủ thế nhưng thực chất chỉ là thỏa mãn mưu đồ của mình, diễn dịch những trò xấu xa đến cực hạn, nếu cứ như vậy không phải làm cho công tác của chúng ta rơi vào trạng thái bị động sao?

Trần Tiến Đường tuy mở miệng nói lời không mặn không nhạt nhưng ánh mắt vẫn quan sát phản ứng của Trần Lộ Dao, trong lòng thầm nghĩ, cáo già đúng là cáo già, nói thì có vẻ nhẹ nhàng linh hoạt nhưng thực lực của Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc này thì ai mà chẳng biết, những chuyện mà chủ tịch Vương đã phản đối nếu được thông qua hội nghị thường ủy thì thật sự là cực kỳ lạ đời.

Trần Tiến Đường tuy bất mãn với những lời tìm mọi cách từ chối của Trần Lộ Dao thế nhưng biểu hiện lại không dám bày tâm tình của mình ra ngoài. Nếu so sánh với Trần Lộ Dao thì thực lực và quyền uy của hắn cản bản không là thứ gì. Trần Lộ Dao bây giờ là phó bí thư nắm công tác nhân sự, là cán bộ lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong huyện, mà hắn chỉ là một phó chủ tịch không nhập vào thường ủy, lấy gì để đứng ngang hàng với người ta? Nếu như không tranh thủ sự ủng hộ của mọi người thì hắn cũng không phải là thảm nhất, hắn sẽ có thể tiếp tục bảo trì một thái độ trung lập, nhưng nếu Vương Tử Quân đứng ở phía đối lập với mình, như vậy cũng xem như đã tính sai một nước.

Lại nói tiếp, nếu như Trần Tiến Đường không vì chức vụ và sự phát triển của mình trong tương lai, sợ rằng cũng không chạy về phía Dương Quân Tài. Dù sao thì bên phía Vương Tử Quân có đủ binh hùng tướng mạnh, xu thế đã quá rõ, bây giờ lại có được lực ảnh hưởng thâm căn cố đế ở huyện Lô Bắc, nếu tiến vào thì càng có thể nói là ổn thỏa.

Nhưng Trần Tiến Đường không phải là một người an phận, hắn khnog cam lòng với cuộc sống hiện tại, dù Vương Tử Quân có thể cho ra nhiều chỗ tốt thế nhưng hắn muốn từng bước tiến lên bậc thang thì không biết phải chờ bao lâu, vì người đi theo Vương Tử Quân còn rất nhiều.

Nhưng nếu nhìn về phía Dương Quân Tài thì khác hẳn, Dương Quân Tài là một bí thư huyện ủy, bây giờ nhân lực không đủ, đang ở vào giai đoạn cấp bách chiêu binh mãi mã để tranh đấu với Vương Tử Quân. Nếu Trần Tiến Đường có thể tìm được chỗ đứng vào đúng thời điểm quan trọng này, tìm được sự tán thưởng của bí thư Dương Quân Tài, như vậy nó sẽ là một con đường tắt để hắn có thể tranh thủ một vị trí thường ủy và tiến càng thêm xa hơn.

Người ở trong thể chế thì vào đúng thời điểm mấu chốt không phải chỉ là vùi đầu kéo xe, còn muốn ngẩng đầu nhìn đường, đây là đứng thành hàng. Dù con đường đi có nguy hiểm, thế nhưng dù là anh đứng về phía nào cũng không phải quay lưng về một phía khác sao? Trần Tiến Đường nghĩ như vậy mà trong lòng an tâm hơn rất nhiều.

Hơn nữa Trần Tiến Đường tự nghĩ mình có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, có nhiều thành tích, chỉ cần có sự giúp đỡ của lãnh đạo nữa mà thôi, đồng thời tố chất bản thân cũng rất tốt và vượt qua thử thách, vào đúng thời điểm mấu chốt có thể nghênh đón khó khăn, hắn nghĩ rằng mình thật sự có tiềm chất như vậy. Lúc này Tề Chính Hồng đến huyện Lô Bắc, hắn cảm thấy đó là hy vọng của mình, vì thế mà chợt nghĩ ra một biện pháp và đưa lên cho Dương Quân Tài.

Trần Tiến Đường thật sự rất tự đắc về bản kế hoạch của mình, hơn nữa Dương Quân Tài mở miệng tán thưởng càng làm cho hắn thấy lâng lâng hưng phấn không thôi, nhưng lúc này hắn lại bị Vương Tử Quân dội một gáo nước lạnh lên đầu.

- Huyện Lô Bắc là của người dân Lô Bắc, cho dù những người kia thích không có việc gì cũng đâm chọc gây sóng gió nhưng đứng trước chính nghĩa cũng chỉ có thể ảm đạm xuống đài mà thôi, anh không nên hoài nghi đối với câu nói này.

Trần Lộ Dao sao không hiểu Trần Tiến Đường đang nói về ai, dù hắn không bày tỏ thái độ rõ ràng nhưng nghĩ đến những sự kiện đáng giận của Vương Tử Quân, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà dùng giọng hung hăng nói.

"Anh nó thì hay lắm, quan trọng là ông đây đã thấy các người nhiều lần chơi trò cao tay với người ta, thế nhưng có lần nào các người thắng được đâu?"

Trần Tiến Đường thầm cười lạnh nhưng ngoài miệng lại không dám lỗ mãng, lần này hắn tìm đến Trần Lộ Dao, chính là muốn bí thư Trần phát lực ở hội nghị thường ủy, cũng không muốn làm cho vị phó bí thư Trần này phải nổi giận.

Khi Trần Tiến Đường đang tổ chức lại ngôn từ, đang định tiến thêm một bước thuyết phục Trần Lộ Dao, đúng lúc này có tiếng đập cửa vang lên. Sau đó có người đi vào, chính là thư ký Ngô Quang của phó bí thư Trần Lộ Dao.

- Tiểu Ngô, có chuyện gì?

Trần Lộ Dao khẽ lên tiếng khi thư ký Tiểu Ngô của mình dừng lại.

- Bí thư Trần, vừa rồi nhận được thông báo của thị ủy, bí thư thị ủy Trình Vạn Thọ muốn xuống huyện chúng ta kiểm tra các công tác chuẩn bị.

Thư ký Ngô Quang thật sự không dám chậm trễ với câu hỏi của lãnh đạo.

Trần Lộ Dao khẽ gật đầu, nói rằng đã biết, sau đó phất tay cho Ngô Quang rời đi. Sau khi Ngô Quang khẽ đóng cánh cửa lại, Trần Lộ Dao mới nở nụ cười nhìn về phía Trần Tiến Đường rồi nói:

- Anh không phải sợ tiểu quỷ gây sóng gió sao? Bây giờ đại thần đã đến, anh đã cảm thấy yên tâm chưa?

- À, yên tâm, yên tâm hơn rồi. Bí thư Trần, anh quả nhiên là mưu tính sâu xa, không phải loại người cơ bắp như tôi có thể sánh kịp.

Trần Tiến Đường dù trong lòng có chút nén giận thế nhưng ngoài miệng vẫn phải dùng giọng điệu nịnh hót để nói với Trần Lộ Dao.

Nhìn bộ mặt của Trần Lộ Dao thì đã thấy rõ vấn đề, xem ra đối phương đã có dự tính từ trước, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, rõ ràng đã sớm biết được nhiều điều. Sớm biết thì nói một tiếng không được sao, cần gì phải làm cho tôi lo lắng suông nãy giờ?

- Nếu nói mưu tính sâu xa cũng không phải là tôi, đó chính là những sự chuẩn bị sẵn sang của bí thư Dương. Vương Tử Quân không phải không tình nguyện sao? Lúc này không phải là thời điểm cho hắn có thể lên tiếng. Bí thư Dương nói rất hay, trâu nếu không chịu uống nước thì chỉ có thể bị người ta ép cúi đầu uống nước, chỉ cần còn tư tưởng thì chắc chắn sẽ có thể nghĩ ra được nhiều biện pháp giải quyết khó khăn, anh nói xem có đúng không? nguồn

Trần Lộ Dao khoát tay không quan tâm, hắn cười tủm tỉm nói với Trần Tiến Đường.

- Vâng, tất nhiên rồi.

Trần Tiến Đường đưa mắt nhìn Trần Lộ Dao, sau đó cả hai cùng cười phá lên, nhưng hai người nở nụ cười lại có những ý vị cực kỳ khác nhau.

Đối với chuyện nghênh đón phó bí thư thị ủy xuống thị sát công tác, các nơi đều có những quy củ bất thành văn. Nói rõ thì là thế này, nếu là lãnh đạo đảng ủy hay chính quyền xuống các địa phương trực thuộc thì lãnh đạo địa phương phải đến tận vùng giáp ranh nghênh đón, đối với cấp phó của đảng ủy chính quyền cấp trên thì bình thường chỉ cần nghênh đón ở cổng cơ quan là được. Nhưng dù là chuyện gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như nếu tiếp đón phó bí thư nắm công tác chính trị, bình thường đều được người ta tiếp đãi giống như các vị lãnh đạo đứng đầu.

Dương Quân Tài tất nhiên sẽ tự mình quyết định quy cách nghênh đón phó bí thư Trình Vạn Thọ, đó chính là ra vùng giáp ranh để đón chào, nhưng lúc này không phải là các vị lãnh đạo của bốn bộ ban ngành, mà là các vị thường ủy huyện ủy.

Bảy giờ rưỡi sáng, từng chiếc xe hơi bóng loáng đã dừng lại trên con đường giáp ranh giữa huyện Lô Bắc và huyện hàng xóm, tuy bây giờ chuyện dùng xe ở huyện Lô Bắc vẫn khó khăn như trước, thế nhưng các vị thường ủy vẫn có xe của riêng mình.

- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ nhiệm Lưu gọi điện thoại đến, nói rằng năm phút sau xe của bí thư Trình sẽ đi đến, mong anh chuẩn bị một chút.

Tôn Hạ Châu cầm trong tay điện thoại di động của Vương Tử Quân, hắn khẽ nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn kéo cửa chiếc xe Santana, đi từ trong xe ra ngoài. Khi hắn cất bước đi ra, các vị thường ủy huyện ủy cũng đều đi ra theo.

Trong lòng Vương Tử Quân có sinh ra chút phản cảm với những chuyện mà quá trình nghênh đón này mang đến cho mình, nhưng hắn dù thế nào cũng phải thực hiện theo số đông. Dù tình thế bây giờ cũng sẽ không làm cho lãnh đạo chú ý, thế nhưng mọi người cùng đi đón, nếu mình không có mặt thì ngược lại sẽ giống như không coi lãnh đạo ra gì, tất nhiên lãnh đạo sẽ có một ý nghĩ khác lạ trong lòng.

Nếu gặp loại lãnh đạo khẳng khái sảng khoái và lòng dạ rộng rãi thì chỉ cười ha hả xem đó là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng nếu gặp phải một vị lãnh đạo lòng dạ không rộng rãi, tuy lãnh đạo khó thể nào quyết định anh có lên chức hay không, thế nhưng muốn gây khó khăn cho anh thì chỉ đơn giản là mở miệng nói vài câu mà thôi.

- Chủ tịch Vương, lần này bí thư Trình đến huyện Lô Bắc chính là cho chúng ta một ý nghĩ rõ ràng, những ngày hôm trước tôi còn có chút lo lắng bất an về chuyện nghênh đón chủ tịch Tề, thế nhưng bây giờ thì tốt, bí thư Trình chính là bộ hạ cũ của chủ tịch Tề, nhất định sẽ cho chúng ta nhiều ý kiến hay về phương pháp tiếp đãi.

Dương Quân Tài cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi dùng giọng tràn đầy vui vẻ nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Dương Quân Tài, biết rõ vì sao Trình Vạn Thọ lại đến huyện Lô Bắc vào lúc này. Nhưng hắn tuy biết rõ nhưng lúc này cũng chỉ có thể giữ trong lòng, dù sao trên quan trường chỉ cần không đến mức độ vạch mặt nhau, mọi người vẫn cố gắng tỏ ra sống hòa hợp êm ấm.

Trần Lộ Dao và đám thường ủy huyện ủy thấy bí thư và chủ tịch xuống xe thì mới cùng nhau đi ra khỏi xe, sau đó mọi người đi đến vây quanh lấy hai vị lãnh đạo. Lúc này tất cả mọi người đã thầm hiểu rõ vì sao phó bí thư Trình Vạn Thọ lại phải xuống huyện Lô Bắc, thế nhưng gương mặt ai cũng bình thường, không có chút biểu hiện nào khác biệt.

- Bí thư Dương, lần này vì tiếp đón bí thư Trình mà anh thật sự hao tâm tổn trí, lãnh đạo đi xuống chỉ cần mở miệng là chúng ta phải chạy gãy chân rồi. Dù chuyện tiếp đón chủ tịch Tề là của huyện Lô Bắc, thế nhưng huyện Lô Bắc dù thế nào cũng là một bộ phận của thành phố An Dịch, thành phố dù thế nào cũng phải giúp đỡ chúng ta được một phần tài chính có phải không?

Trần Lộ Dao vẫn giữ bộ dạng mỉm cười tủm tỉm như trước, khi hắn đi đến bên cạnh Dương Quân Tài thì nở nụ cười dùng giọng trêu chọc nói.

Dương Quân Tài khẽ cười:

- Bí thư Trình là phó bí thư nắm công tác tổ chức, cũng không phải là phó chủ tịch thường vụ nắm khối tài chính, nếu chúng ta chìa tay đòi tiền với anh ấy, sợ rằng chỉ là tự làm mất mặt mà thôi.

- Người khác mở miệng đòi tiền thì sẽ là tự làm mất mặt, thế nhưng nếu bí thư Dương muốn thì lại khác biệt hoàn toàn. Tôi cảm thấy bí thư Trình chắc sẽ không để anh phải mở miệng, dù sao thì hai bên cũng có sự khác biệt quá lớn.

Tôn Quốc Lương tiến đến bên cạnh Dương Quân Tài rồi nói tiếp.

Tiếu Tử Đông đưa mắt nhìn Tiếu Tử Đông và Tôn Quốc Lương đang kẻ xướng người họa với bộ dạng vuốt mông ngựa thì trong lòng thầm cười lạnh, nhưng lúc này hắn cũng không nói điều gì, dù sao thì tình thế lúc này có xu hướng là đối phương khá mạnh. Trước đó hắn nghĩ rằng Vương Tử Quân sẽ chiến thắng trước Dương Quân Tài ở hội nghị thường ủy về vấn đề thống nhất biển hiệu và lắp đặt thiết bị các cửa hàng ở huyện Lô Bắc, bây giờ xem ra khó có thể thực hiện được.

Trình Vạn Thọ rõ ràng là chỗ dựa cho Dương Quân Tài, nếu như hắn dùng thân phận lãnh đạo thị ủy để đồng ý với lời đề nghị của Trần Tiến Đường, đám người thường ủy huyện ủy đang còn phân vân nhất định sẽ đồng ý với Dương Quân Tài. Vì vậy xem như Dương Quân Tài giành được thắng lợi ở hội nghị thường ủy.

Tuy thật sự không cam lòng nhưng Tiếu Tử Đông xem như đã không còn cách nào khác hơn, thậm chí hắn còn loáng thoáng nhìn thấy tình huống mình và Vương Tử Quân giống như rơi vào bẫy của người ta. Dương Quân Tài ném sự kiện này ra giống như căn bản không phải vì tu sửa và chỉnh đốn bộ mặt phố phường, chẳng qua chỉ muốn đả kích uy tín của Vương Tử Quân mà thôi.

Trong lòng lóe lên nhiều ý nghĩ, Tiếu Tử Đông đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, thấy bộ dạng chủ tịch Vương vẫn cực kỳ bình tĩnh, vẫn trò chuyện với bí thư Dương Quân Tài như bình thường, căn bản giống như chưa từng có việc gì phát sinh.

Chiếc xe hơi màu đen treo biển số của thành phố An Dịch nhanh chóng chạy đến trên con đường An Lô, sau đó chiếc xe dừng lại vững vàng trước mặt Dương Quân Tài và các vị thường ủy huyện ủy Lô Bắc.

- Chào bí thư Trình, ngài có thể đích thân đến huyện Lô Bắc kiểm tra chỉ đạo công tác, tôi đây cảm thấy thật sự kích động.

Dương Quân Tài thấy Trình Vạn Thọ thì tiến lên chào đón với gương mặt tràn đầy nụ cười, tuy bình thường hắn rất tùy ý với Trình Vạn Thọ, thế nhưng đây là tình huống trước mặt mọi người, thế cho nên cũng mở miệng nói ra những lời nịnh nọt để giữ thể diện cho Trình Vạn Thọ.

Trình Vạn Thọ là người nổi tiếng ở thành phố An Dịch, nhưng cái giá của bí thư Trình sẽ biến đổi khi đối mặt với từng người khác nhau. Khi hắn đối mặt với Dương Quân Tài thì căn bản không dám làm cao, khi Dương Quân Tài vươn tay ra thì hắn cũng nhanh chóng đưa tay bắt chặt.

- Ha ha ha, bí thư Dương, đã vài ngày không gặp, anh xem ra càng có tinh thần hơn trước, xem ra cơ sở thật sự là một nơi thích hợp để người ta rèn luyện. Nhưng này Quân Tài, không phải tôi nói anh, anh đang công tác rất bận rộn sao? Không có thời gian nào đến nhà tôi à?

Trình Vạn Thọ nói ra những lời khá nồng nhiệt, nhìn thì giống như đang phê bình Dương Quân Tài, thế nhưng thực tế lại tuyên bố với đám người thường ủy huyện ủy về quan hệ của hai người với nhau.

Đám thường ủy huyện ủy tuy biết Dương Quân Tài có quan hệ với bí thư Trình Vạn Thọ, thế nhưng lúc này Trình Vạn Thọ nói ra những lời như vậy thật sự không khỏi làm cho lòng người dao động. Trên quan trường gần đây chú ý đến chuyện kiệu hoa nhiều người cùng khiêng, có quan hệ với phó bí thư nắm công tác tổ chức của một thành phố sẽ có ý nghĩa thế nào? Điều này dù là ai cũng biết rõ ràng.

- Bí thư Trình, vị này chính là chủ tịch Vương, những ngày tôi đến nhận chức ở huyện Lô Bắc đều nhận được sự quan tâm trợ giúp của anh ấy.

Dương Quân Tài mỉm cười chỉ tay về phía Vương Tử Quân, sau đó khẽ lên tiếng giới thiệu với Trình Vạn Thọ.

Vương Tử Quân nào cần Dương Quân Tài phải giới thiệu với Trình Vạn Thọ? Trước nay Trình Vạn Thọ thật sự hận không thể vung tay cho tên khốn to gan lớn mật này trực tiếp ngã ngay xuống đất, để cho hắn trọn đời khó thể thoát thân. Thế nên khi Vương Tử Quân đưa tay ra, hắn lại giả vờ nghiêng đầu nhìn Trần Lộ Dao đang đứng sau lưng Vương Tử Quân.

Những hành vi như vậy có ý nghĩa thế nào thì không cần nói cũng rõ ràng, mọi người đều có thể nhìn thấy được, đó chính là Trình Vạn Thọ tỏ ra bất mãn với Vương Tử Quân, ngay cả việc bắt tay cũng không cần. Những chuyện như thế này đối với lãnh đạo tuyến trên không tính là gì, thế nhưng đối với đám cán bộ cấp dưới, ý nghĩa của nó là lãnh đạo không tin tưởng vào mình.

Trần Lộ Dao nhìn bàn tay của bí thư Trình Vạn Thọ mà trong lòng cảm thấy vui sướng, loại cảm giác này thật sự rất tốt. Hắn thầm than bí thư Trình quả nhiên là bí thư Trình, chỉ cần một hành động nhỏ cũng đã đạp ngã thể diện của Vương Tử Quân, nếu như bí thư Trình có thể cho thêm chút lực, đạp chết luôn tên khốn Vương Tử Quân này thì càng tốt.

Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, khi Trình Vạn Thọ còn chưa hoàn toàn đi qua người mình, bàn tay của hắn đã nhanh chóng bắt chặt lấy tay của bí thư Trình, lại mỉm cười nói:

- Chào mừng bí thư Trình đến kiểm tra công tác của huyện Lô Bắc.

Vương Tử Quân vì có chút tức giận mà bàn tay dùng lực hơi lớn, Trình Vạn Thọ lớn tuổi, lại làm quan nhiều năm, dưới tình huống an nhàn sung sướng cũng thiếu rèn luyện cơ thể, hai bàn tay mềm mại như phụ nữ, được bảo dưỡng rất tốt, căn bản không có chút sức mạnh nào. Khoảnh khắc khi bị Vương Tử Quân bắt chặt lấy tay thì hắn thật sự rất muốn rút tay ra, thế nhưng bàn tay của Vương Tử Quân thật sự giống như kìm sắt, nắm chặt không buông.

Đau quá, Trình Vạn Thọ cảm thấy một cảm giác đau đớn truyền đến từ bàn tay, nhưng hắn không dám kêu lên. Dù sao thì hắn cũng là phó bí thư thị ủy, nếu như kêu lên một tiếng, như vậy sẽ coi như thất thố trước mặt mọi người, tuy Vương Tử Quân có chút thất lễ, thế nhưng phó bí thư Trình mới thật sự là người mất mặt.

- Bí thư Trình, anh đến thật sự làm cho toàn thể cán bộ huyện Lô Bắc chúng tôi cảm thấy rất vui, cực kỳ kích động. Có lẽ anh không biết, vừa nghe nói chủ tịch Tề sẽ đến thì toàn bộ cao thấp huyện Lô Bắc chúng tôi đã tiến hành chuẩn bị công tác tiếp đón cực kỳ khua chiêng gõ trống, không dám buông lỏng, nhưng chúng tôi cũng thật sự không nỡ, bây giờ anh đến thì xem như giải quyết chuyện đại sự của chúng tôi...

Vương Tử Quân vừa bắt chặt tay của Trình Vạn Thọ vừa dùng giọng cuồn cuộn không dứt để lên tiếng, bộ dạng của hắn thật sự giống như gặp mặt người thân nhất của mình vậy.

Trình Vạn Thọ cực lực muốn rút tay ra, nhưng hắn thật sự không có đủ sức lực như vậy, hơn nữa càng vùng vẫy thì đối phương càng bắt chặt, càng lúc càng đau. Tuy gương mặt hắn cực kỳ âm trầm nhưng Vương Tử Quân nói cũng không thèm nhìn mặt, vừa dùng sức nắm vừa cười tủm tỉm lên tiếng, đồng thời đại diện cho toàn thể nhân dân huyện Lô Bắc cảm ơn sự giúp đỡ không biết mệt mỏi của bí thư Trình.

- Bí thư Đỗ, chủ tịch Vương thật sự là quá nhiệt tình, anh xem, anh ấy nhiệt tình đến mức làm cho bí thư Trình run lên, tình huống cảm động như thế này thật sự đã lâu rồi chưa được gặp.

Tiếu Tử Đông đứng bên cạnh Đỗ Tự Cường, hắn dùng giọng trêu tức nói với Đỗ Tự Cường.

Đỗ Tự Cường tuy thầm nghĩ rằng Vương Tử Quân to gan lớn mật, thế nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy một chiêu của chủ tịch Vương như vậy là rất tốt. Đối với Vương Tử Quân thì dù có làm thế nào cũng chỉ là úp mặt nóng lên mông lạnh của Trình Vạn Thọ, tất nhiên càng lúc càng mất mặt, sẽ trở thành trò cười cho người khác. Nhưng bây giờ Trình Vạn Thọ đang ở trường hợp công khai, dù Vương Tử Quân có xoa nắn thế nào thì cũng không dám có phản ứng thái quá, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến chính mình.

Đỗ Tự Cường trước kia từng gặp chút thủ đoạn nhỏ thế này trong quan trường, khi đó hắn còn là một phó chủ tịch xã, hắn đi cùng với bí thư và chủ tịch xã nghênh đón lãnh đạo huyện. Lãnh đạo huyện vì bất mãn với vị bí thư đảng ủy xã mà không nói hai lời, trực tiếp bỏ qua bí thư để bắt tay chủ tịch xã, hành động như vậy thật sự làm cho địa vị của một vị bí thư xã nói một không hai trở nên bấp bênh, tràn đầy nguy cơ.

Một phút trôi qua, Vương Tử Quân vẫn còn tiếp tục nói; ba phút sau Vương Tử Quân vẫn còn nói năm phút sau, Vương Tử Quân vẫn còn đang tiếp tục lên tiếng...Thật sự giống như hắn rất kính ngưỡng bí thư Trình, lời nói giống như dòng sông Hoàng Hà cuộn chảy, căn bản liên tục không dứt.

Gương mặt Trình Vạn Thọ càng lúc càng trắng, bây giờ Dương Quân Tài đã nhìn ra vấn đề nằm ở chỗ nào, trong lòng thầm cảm khái Vương Tử Quân to gan lớn mật, đồng thời cũng cảm thấy có chút tức giận vì chút thủ đoạn của Trình Vạn Thọ. Mình đã sắp xếp ổn thỏa, anh cứ thành thật phối hợp cho xong vở kịch hay này là được, cần phải sử dụng chút thủ đoạn như vậy sao? Lúc này thì tốt, Vương Tử Quân không những không bị mất mặt, ngược lại thì kẻ khốn khổ chính là anh, con bà nó, đây không phải là trộm gà không được còn mất nắm gạo sao?

Lúc này Trình Vạn Thọ đã hối hận đến mức gương mặt tái nhợt, mình không có việc gì làm hay sao mà bày trò đùa giỡn trước mặt nhiều người như thế này? Đây không phải làm cho chính mình chịu khổ sao? Phải biết rằng người này cũng không phải hạng dễ nắn bóp, chỉ là trên đời không có thuốc hối hận, cảm giác đau đớn trên bàn tay càng lúc càng tăng mạnh.

"Chịu không nổi nữa rồi, thật sự quá mất mặt, dù thế nào thì ông cũng phải rút tay về!"

Trình Vạn Thọ có ý nghĩ như vậy, hắn muốn rút tay ra một cách quang minh chính đại, đúng lúc Vương Tử Quân quay sang chỉ Trần Lộ Dao:

- Bí thư Trình, đây là bí thư Trần Lộ Dao, là người chủ quản công tác nhân sự của huyện Lô Bắc chúng tôi, anh ấy rất kính ngưỡng anh.

Trần Lộ Dao vốn đang cảm thấy rất vui vẻ vì bí thư Trình Vạn Thọ chìa tay với mình, lại không ngờ bị Vương Tử Quân vung tay chụp lấy. Bây giờ thì tốt, vốn lãnh đạo muốn chủ động bắt tay với mình, lại biến thành bắt tay với Vương Tử Quân, sau đó Vương Tử Quân còn giới thiệu mình bắt tay cùng lãnh đạo. Nhưng trong lòng hắn cũng thầm bội phục về hành động của Vương Tử Quân, dù thế nào thì Vương Tử Quân người ta cũng yêu ghét rõ ràng, dám làm dám chịu, dù có nịnh hót cũng không thể nào trở thành minh hữu, thế cho nên cứ tùy ý phát triển.

Nhưng mình lại khác, cũng không dám bày ra bộ dạng bằng mặt không bằng lòng.

Tuy cảm thấy rất không thoải mái nhưng Trần Lộ Dao vẫn vươn tay ra, dù thế nào cũng phải nghênh đón lãnh đạo, không thể để cho lãnh đạo phải chủ động đưa tay được.

Nhưng bây giờ bí thư Trình Vạn Thọ đang cực kỳ tức giận, cảm giác đau đớn liên tục truyền đến từ bàn tay, điều này càng làm cho hắn sinh ra cảm giác sợ hãi khi tiếp tục bắt tay với người khác. Lúc Trần Lộ Dao vươn tay ra thì hắn căn bản không tiếp đón, hơn nữa còn vô thức lui lại phía sau.

Nếu như tình huống Vương Tử Quân bắt tay bí thư Trình Vạn Thọ chỉ được vài người nhìn sang, bây giờ hình ảnh phó bí thư Trình Vạn Thọ từ chối bắt tay với Trần Lộ Dao đã rơi vào trong mắt không ít người. Trần Lộ Dao nhìn thấy bí thư Trình lui về phía sau vài bước mà không khỏi sững sờ, thầm nghĩ mình theo sát Dương Quân Tài, sao bí thư Trình lại không nể tình như vậy?

Bí thư huyện ủy đã bắt tay với lãnh đạo, chủ tịch huyện dù nói thế nào cũng đã bắt tay rồi, nếu như mình không được bắt tay với lãnh đạo, đây chẳng phải làm trò cười cho đồng sự sao? Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Trần Lộ Dao chợt nghĩ đến tình huống chủ tịch Vương chủ động chào đón lãnh đạo, kết quả là bí thư Trần cũng quyết đoán ra tay, hắn duỗi tay ra, tất nhiên muốn học tập theo phương pháp của chủ tịch Vương.

Nếu như đã rơi vào tình huống này thì không bằng tranh thủ thời gian là vừa, Trần Lộ Dao nghĩ như vậy, thế là nhanh chóng tiến lên muốn chụp lấy bàn tay của phó bí thư Trình Vạn Thọ.

Phó bí thư Trình Vạn Thọ cũng không phải là một người ngã đau hai lần vào đúng một vị trí, bây giờ đối mặt với bàn tay lớn của bí thư Trần thì thật sự sợ hãi, bàn tay hắn vẫn còn đau đớn vì vừa rồi bị Vương Tử Quân bóp chặt.

Trần Lộ Dao tiến lên thật sự rất nhanh, khi bàn tay của hắn sắp chụp được tay của Trình Vạn Thọ, đúng lúc này Trình Vạn Thọ cũng nhanh chóng rụt tay lại với tốc độ nhanh không kém. Đồng thời hắn cũng dùng ánh mắt chán ghét nhìn Trần Lộ Dao, cũng nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Trần Lộ Dao xem như đã cho ra quyết tâm cao độ, nhất quyết phải bắt được tay của lãnh đạo, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn bí thư Trình Vạn Thọ quay đầu bỏ đi, bàn tay của hắn lại giơ ra giữa không trung. Lúc này hắn cảm thấy mình cực kỳ mất mặt trước mắt bao người, gương mặt đỏ đến tận mang tai.

Phó bí thư thị ủy không chịu bắt tay với mình, Trần Lộ Dao cảm thấy Vương Tử Quân căn bản không vấp phải khó khăn, chính mình lại úp mặt nóng lên mông lạnh, đây sẽ là một tin tức cực kỳ lý thú trong huyện Lô Bắc, tin chắc không bao lâu sau sẽ truyền đi khắp huyện giống như hoa bồ công anh bay trong gió. Sau đó tin tức này sẽ trở thành đề tài tiêu khiển của đám cán bộ khắp các ban ngành trong huyện, đồng thời sẽ không ai quan tâm đến nguyên nhân hậu quả của sự việc.

Sự thật không phải là như vậy, Trần Lộ Dao tuy hận không thể lớn tiếng nói với tất cả mọi người ở chỗ này, thế nhưng lúc này bí thư Trình đang đi về phía chiếc xe của chính mình, hắn nào có cơ hội để lên tiếng chữa cháy?

- Bí thư Trần, anh cũng không nên quá để ý, bí thư Trình đã lớn tuổi, cũng có chút hoa mắt. Tôi thấy không bằng thế này, lát nữa đến huyện thành, anh đi tìm một cặp kính phù hợp để đổi cho cặp kính của bí thư Trình.

Vương Tử Quân mỉm cười nói với Trần Lộ Dao đang xấu hổ rút tay về.

Trần Lộ Dao lúc này cực kỳ tức giận, thật sự hận không thể cho Vương Tử Quân một đấm. Thế nhưng tình huống lúc này quá khốn kiếp, đối phương đang mở miệng an ủi mình, dù mình có ngột ngạt thế nào cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khốn nổi đối phương an ủi với bộ dạng quá hả hê. Trần Lộ Dao không có bất kỳ biện pháp nào khác, lúc này Trình Vạn Thọ đã vào trong xe, dù hắn có không thoải mái thế nào cũng chỉ có thể leo lên xe của mình.

Vương Tử Quân leo lên xe, Thái Thần Bân đã sớm nổ máy sẵn, chiếc xe nhanh chóng chạy theo xe biển số của lãnh đạo.

Một đường không nói lời nào, khi về đến ủy ban huyện Lô Bắc thì đám nhân viên công tác đã chuẩn bị rất tốt, đoàn người nhanh chóng tháp tùng lãnh đạo về phía phòng họp huyện ủy.

Trình Vạn Thọ lúc này đã khôi phục lại như thường, hắn được Dương Quân Tài, Vương Tử Quân và đám thường ủy huyện ủy vây kín chung quanh, tiến vào phòng họp với xu thế sao vây quanh trăng. Nhưng một vài tên nhân viên công tác có ánh mắt tốt lại phát hiện bí thư Trình ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía phòng họp, thế nhưng bàn tay lại nắm chặt và giữ khư khư bên người như bị phong hàn.

"Nhìn lầm, mình nhất định là nhìn lầm!"

- Thưa các đồng chí, chủ tịch Tề đến huyện chúng ta nghiên cứu kiểm tra công tác, đó là sự khẳng định và coi trọng với công tác của huyện Lô Bắc chúng ta, nó không những là chuyện đại sự đối với huyện Lô Bắc, còn là chuyện đại sự có liên quan đến thành phố An Dịch. Tôi cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực rất lớn.

Tài ăn nói của Dương Quân Tài là không tệ, sau khi khiêm tốn nói hai câu với Trình Vạn Thọ thì hắn dùng giọng điệu cực kỳ vui vẻ nói với mọi người.

- Thị ủy chính quyền coi trọng sự kiện lần này, bí thư Trịnh đã ba lần gọi điện thoại đến yêu cầu chúng ta phải chuẩn bị sao cho tốt, chủ tịch Hào cũng càng bật đèn xanh cho công tác của huyện Lô Bắc. Hôm nay bí thư Trình lại bớt chút thời gian bận rộn của mình đại biểu cho thị ủy chính quyền đến tự mình kiểm tra, điều này làm cho tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực của mình tăng lên gấp bội. Thưa các đồng chí, chúng ta hãy dùng những tràng pháo tay rộn rã nhất để cảm tạ sự giúp đỡ chân thành và hoan nghênh lãnh đạo đến huyện chúng ta thị sát công tác.

Trình Vạn Thọ lúc này đã khôi phục lại phong thái của một vị phó bí thư thị ủy, hắn khẽ phất phất tay với mọi người. Sau khi tiếng vỗ tay lắng dịu thì hắn mới cười lên tiếng:

- Tuy tôi không nhiều lần đến huyện Lô Bắc, thế nhưng tôi lại hiểu rõ về công tác và thành tích của các vị. Trong khoảng thời gian này dưới sự lãnh đạo của huyện ủy chính quyền, huyện Lô Bắc đã làm rất tốt các công tác, cực kỳ nhiệt tình, mọi người cùng nhau cố gắng tạo ra trạng thái tốt nhất, điều này tổ chức và lãnh đạo đều thấy rõ ràng, cũng cho ra những lời khẳng định tốt đẹp nhất. Đối với sự kiện nghênh đón chủ tịch tỉnh đến huyện kiểm tra công tác, bản thân tôi cảm thấy đảng ủy và chính quyền huyện Lô Bắc cần phải có lòng tin mạnh mẽ hơn.

- Tôi nói thế này cũng là có căn cứ, vì ban ngành huyện Lô Bắc thật sự rất có sức chiến đấu, vào mỗi thời điểm đều hoàn thành công tác, đội ngũ có năng lực mạnh, từng người đều có thể đối diện với khiêu chiến, khả năng chiến thắng cũng rất cao. Vì thế hôm nay tôi đến, hy vọng mọi người nói ra ý nghĩ chân thật của mình, chúng ta sẽ cùng nhau đồng tâm hiệp lực, sẽ chứng thực nhiệm vụ tiếp đãi, đảm bảo tất cả mọi hạng mục đều được cẩn thận sắp xếp, làm sao cho huyện Lô Bắc được biểu hiện những mặt mạnh của mình. Mọi người có lòng tin không?

- Có!

Ngay sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Trình Vạn Thọ là một phó bí thư thị ủy, tất nhiên nói chuyện sẽ rất khách quan, rất có trình độ, sau khi nói vài lời mở đầu thì lại tiếp tục lên tiếng về công tác tiếp đãi phải có trọng điểm và trật tự rõ ràng. Tuy tuyến dưới đã có chuẩn bị sẵn, thế nhưng những lời này cũng chứng tỏ bí thư Trình không phải là một người cố ý bịa đặt.

Vương Tử Quân lẳng lặng ghi chép lại những gì Trình Vạn Thọ đã nói, hắn xem như đồng ý với đại bộ phận các quan điểm của bí thư Trình, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, những thứ này còn chưa phải là trọng điểm.

- Thưa các đồng chí, một thành phố cần phải chú trọng diện mạo của mình, nó đại biểu cho thể diện của một thành phố. Tôi có tìm hiểu được vài thông tin từ những nhân viên công tác bên cạnh chủ tịch Tề, biết được rằng chủ tịch Tề rất quan tâm đến diện mạo phố phường. Câu nói đầu tiên của anh ấy thường là, trong thời gian ngắn các anh cũng không thể nào đẩy mạnh phát triển, trong vài tháng cũng không thể nào tìm được vài trăm triệu tiền đầu tư, nếu cứ nhìn chằm chằm vào đó sẽ không khác nào làm khó các anh. Nhưng diện mạo của đô thị thì lại khác, các anh có thể làm cho phố phường sạch đẹp hơn, chút chuyện nhỏ như vậy chắc chắn các anh phải làm được chứ?

Dương Quân Tài ngồi bên cạnh Trình Vạn Thọ, trên mặt là nụ cười hiểu ý. Dù hắn không rất hài lòng với những biểu hiện của Trình Vạn Thọ ở lúc tiếp đón nơi vùng giáp ranh, thế nhưng ít nhất lời nói của bí thư Trình vào lúc này cũng đúng trọng điểm, thế là tâm tình trở nên vui sướng.

Có hai vị lãnh đạo là Tề Chính Hồng và Trình Vạn Thọ đè nặng ở bên trên thì các vị thường ủy có quan hệ tốt với Vương Tử Quân cũng không dám đứng ra ngáng chân, bọn họ chỉ tạm thời là những minh hữu chính trị, cũng không ngu ngốc đến mức gây khó khăn cho lời nói của lãnh đạo vào lúc này.

Nếu quan điểm của hội nghị này được thông qua, như vậy tuyến dưới hoàn toàn có thể áp dụng ý nghĩ của mình, dù không tạo nên đả kích lớn cho Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất cũng đại biểu là mình và đối phương có sự bình hòa.

- Vừa rồi tôi đi xe đã nhìn qua bộ mặt của phố phường huyện Lô Bắc, có thể nói là rất tốt, rõ ràng các đồng chí đã bỏ ra khá nhiều tâm tư, lúc này tôi đại biểu cho thị ủy khen ngợi sự cố gắng của các đồng chí.

Trình Vạn Thọ hớp một ngụm nước, hắn khẽ đặt ly trà xuống, sau đó nói tiếp:

- Nhưng tôi cung phải nói thêm hai câu, thưa các đồng chí, bí thư Dương có lẽ đã nói rõ rồi, lần này chủ tịch Tề đến huyện Lô Bắc chúng ta kiểm tra công tác, không chỉ đại biểu cho huyện Lô Bắc, càng đại biểu cho cả thành phố An Dịch. Vì vậy mà chúng ta không những phải chuẩn bị tốt, còn phải làm sao cho nó thêm tốt đẹp hơn, cần phải đề cao yêu cầu, đẩy mạnh tiêu chuẩn, tranh thủ biểu hiện.

- Đặc biệt là ở phương diện bộ mặt phố phường, bí thư Dương có lẽ cũng bày ra chút tâm tư, đặt ra yêu cầu cao. Nếu trong thời gian ngắn ngủi mà muốn kêu gọi vài mối đầu tư thì căn bản là không thực tế, thế cho nên chúng ta phải bắt tay vào những việc nhỏ, chúng ta có thể làm tốt những chuyện nhỏ như vậy, thế mới là hoàn mỹ vô khuyết, mới là thành tích. Cái gì gọi là không đơn giản? Có thể làm tốt những chuyện nhỏ mới là không đơn giản.

Trình Vạn Thọ lên tiếng rất dõng dạc, rất tiêu chuẩn, nhưng đám người Trần Lộ Dao và Tả Minh Phương đang ngồi đều hiểu rõ Trình Vạn Thọ có ý gì, rõ ràng đang đi đường vòng để hậu thuẫn cho Dương Quân Tài, đốc xúc các vị thường ủy huyện ủy thống nhất thông qua quyết nghị.

Vô tình vẻ mặt đám người tham gia hội nghị đều biến đổi, trong lòng nhiều người cũng bùng lên một loại cảm giác, chính là sự việc này xem ra là phải làm theo ý lãnh đạo, dù thế nào cũng không thể ngăn cản được.

Bây giờ phương pháp cho ra quyết nghị nhanh nhất rõ ràng chính là Dương Quân Tài báo cáo cho bí thư Trình, chỉ cần bí thư Trình vỗ bàn quyết định thì sự kiện lần này xem như đã xong. Vương Tử Quân dù cũng có chút đả kích nhưng lại không tạo thành tổn thất gì lớn. Dù sao đây cũng là quyết đoán của phó bí thư thị ủy, dù Vương Tử Quân có không tình nguyện thì sẽ là thế nào?

- Bí thư Trình cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng chứng thực chỉ thị của anh, sẽ đề cao yêu cầu, nắm thật chặt, sẽ đem sự kiện chủ tịch Tề xuống kiểm tra thị sát thành nhiệm vụ chính trị quan trọng hàng đầu. Chúng tôi sẽ xuất toàn lực của huyện, sẽ tiếp thu ý kiến của quần chúng, sẽ làm tốt mọi công tác, chứng thực đầy đủ, tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của anh và lãnh đạo thị ủy.

Dương Quân Tài là người đầu tiên tỏ thái độ sau lời nói của bí thư Trình Vạn Thọ.

Trình Vạn Thọ cười tủm tỉm gật đầu nói:

- Bí thư Dương đã quyết tâm như vậy thì tôi cũng an tâm, nhưng nếu chỉ quyết tâm không là không được, tôi còn phải nhìn vào hiệu quả. Trước khi chủ tịch Tề xuông kiểm tra thị sát thì tôi sẽ xuống huyện một lần nữa, hy vọng khi đó các anh cho tôi một niềm vui.

Trình Vạn Thọ vừa nói vừa nhìn về phía Vương Tử Quân, lại nói:

- Chủ tịch Vương, bí thư Dương đến huyện Lô Bắc chưa lâu, anh là đồng chí lão thành ở huyện Lô Bắc, vào đúng thời điểm cũng nên chủ động xông lên. Mọi người nên đồng tâm hiệp lực, cùng nhau xếp đặt bàn cờ ở huyện Lô Bắc, thị ủy chính quyền đang nhìn vào những biểu hiện của anh.

Vương Tử Quân giống như căn bản không hiểu những lời của Trình Vạn Thọ giống như vòng kim cô siết chặt đầu mình, hắn khẽ buông bút, sau đó trầm giọng nói:

- Mong bí thư Trình cứ yên tâm, huyện Lô Bắc chúng tôi sẽ không làm nhục sứ mạng, nhất định sẽ làm tốt các công tác, sẽ bày ra trước mắt các vị lãnh đạo.

Trình Vạn Thọ nhìn bộ dạng đứng yên bất động của tên thanh niên trước mắt mà không khỏi hận đến mức ngứa răng, nếu như không phải kiêng kỵ vì huyện Lô Bắc mới nhập vào thành phố An Dịch, ban ngành thường ủy thị ủy đã ra quyết định trong vòng hai năm không được động đến ban ngành huyện Lô Bắc, hắn đã sớm cho tên khốn không biết điều này một bài học nhớ đời rồi.

Những lời nói tiếp theo của Trình Vạn Thọ cũng không có quá nhiều nội dung, nhưng hắn lại tiếp tục vài lần nhắc về bộ mặt thành phố, biểu đạt rõ ràng ý nghĩa chuyến đi của mình xuống huyện Lô Bắc.

Đặc biệt là lúc chuẩn bị đi nghiên cứu kiểm tra thì Trình Vạn Thọ lại đến bắt tay với Trần Tiến Đường, khen Trần Tiến Đường có sự sáng tạo, có ý nghĩ tốt, khẳng định những thành tích của Trần Tiến Đường khi công tác ở xã Hoa Sơn. Sau đó hắn yêu cầu Dương Quân Tài nhất định phải trọng điểm bồi dưỡng những cán bộ có chí tiến thủ như vậy, nói đây mới thật sự là nhân tài, làm sao tận dụng nhân tài vào trong công tác, đặt lên vị trí phù hợp mới có lợi cho sự phát triển.

Thời gian một ngày dần trôi qua, đến chiều thì nhóm người Vương Tử Quân đi tiễn chân bí thư Trình Vạn Thọ. Khi xe của Trình Vạn Thọ chạy đi như bay thì Dương Quân Tài cười nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó thản nhiên nói:

- Chủ tịch Vương, bí thư Trình đã tỏ ra rất coi trọng sự kiện này, như vậy chúng ta cũng không nên mãi chậm chân. Tôi thấy hôm nay mọi người đã mệt mỏi, cũng không cần mở hội nghị thường ủy, ngày mai chúng ta mở hội nghị thường ủy mở rộng, tụ tập mọi người, coi như phổ biến công tác.

Dương Quân Tài nói rất đường hoàng, nhưng dù là ai cũng có thể nghe và hiểu rõ ý nghĩa lời nói, rõ ràng là bí thư Dương không cam lòng chỉ công kích Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy, hắn còn muốn mở một hội nghị mở rộng để cho những người quyền thế trong huyện Lô Bắc thấy được mình quyền uy như thế nào, địa vị của mình có lực lượng ra sao.

Tất nhiên Dương Quân Tài tiến lên một bước thì đồng thời cũng giẫm đạp lên quyền uy của Vương Tử Quân.

- Bí thư, tôi hoàn toàn ủng hộ với đề nghị của anh, mọi người hôm nay đã mệt mỏi, nên nghỉ ngơi cho khỏe.

Trần Lộ Dao cũng không chờ Vương Tử Quân mở miệng mà chớp thời cơ lên tiếng.

Dương Quân Tài và Trần Lộ Dao kẻ xướng người họa làm cho nhiều người cảm nhận được áp lực rất mạnh, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Truyền Pháp cũng theo sát hai vị lãnh đạo:

- Dựa theo sắp xếp của bí thư Dương thì bây giờ nhà khách huyện ủy đã chuẩn bị tốt thức ăn, hôm nay các đồng chí cũng đừng quay về, mọi người mau đến nhà khách dùng bữa.

- Bí thư Dương đã sắp xếp sẵn, tôi thấy chúng ta nên cùng đi với nhau.

Khi Tiếu Tử Đông và Đỗ Tự Cường đang chuẩn bị mở miệng thì Vương Tử Quân đã dùng giọng nước chảy mây trôi nói. Lúc này trên mặt hắn là nụ cười nhạt, giống như chuyện trước mắt hoàn toàn không liên quan gì đến mình.

Dương Quân Tài chỉ khẽ cười, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay, thế là dẫn đầu mọi người ngồi vào xe của mình, Vương Tử Quân cũng bình tĩnh theo sau. Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương nói đùa hai câu rồi cất bước, các vị thường ủy khác cũng tốp năm tốp ba đi theo.

Truyện convert hay : Siêu Cấp Hào Tế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio