Nếu so sánh với chúng bạn cùng lứa tuổi thì cuộc sống của Tông Hiểu Bội thật sự là tràn đầy ánh sáng, trong nhà được cha mẹ chiều chuộng, trong đơn vị thì dù là ai cũng đối xử tốt với nàng. Chỉ cần là chuyện tốt, người ta tranh nhau đầu rơi máu chảy, còn nàng thì không cần qun tâm, chỉ cần ngồi không cũng có việc tốt đến tay, nếu có việc lớn trời sập, chỉ cần nàng mở miệng là sẽ êm thấm ngay. Dù là các vị lãnh đạo cục điện lực nói năng cực kỳ thận trọng, khi thấy mặt nàng cũng phải nở nụ cười tủm tỉm.
Có thể thấy tất cả tuy có liên quan đến phương diện xinh đẹp khả ái của Tông Hiểu Bội, thế nhưng đó chỉ là nguyên nhân nằm ở vỏ bề ngoài, bên trong còn có một nguyên nhân bản chất, đó chính là cậu của nàng, đồng chí Tiếu Tử Đông đang là phó chủ tịch thường vụ huyện Lô Bắc.
Tiếu Tử Đông còn trẻ, có năng lực, theo lời của bố Tông Hiểu Bội thì con đường làm quan sẽ thênh thang vô hạn, có không gian rộng lớn để tiến lên. Chỉ cần cậu còn công tác, Tông Hiểu Bội cảm thấy mình có nhiều năm hưởng thụ cuộc sống không chút ưu phiền. Nhưng khi cô gái này cảm thấy vui vẻ hưởng thụ cuộc sống thanh xuân, một cơn ác mông chợt kéo đến, tất cả nhanh chong thay đổi.
Những đồng sự trước kia thường tìm Tông Hiểu Bội nói đủ mọi thứ chuyện bây gời bắt đầu tỏ ra bất hòa vô ý thức, sau lưng còn chỉ trỏ với nàng. Những vị lãnh đạo trước kia không có việc gì thường đến nói vài câu vui đùa không ảnh hưởng gì, bây giờ thấy nàng thì trốn tránh như gặp ôn thần, chỉ cần thấy nàng xuất hiện là lẩn đi rất xa. Ngay cả vị cục trưởng Ngụy Sinh Tân trước kia gặp mặt thường gọi nàng là Bội Bội, bây giờ thấy nàng giống như sợ bị nhiễm bệnh, nhiều lần nàng tiến lên đón đầu nhưng cục trưởng lại ngoặt vào trong nhà vệ sinh.
Tông Hiểu Bội lúc đầu không hiểu về những biến đổi trong cơ quan của mình, nhưng sau khi nàng được một cô đồng sự thân thiết nói cho hay tin tức cậu vì chuyện mình có được công tác mà bị người ta cáo trạng với chủ tịch tỉnh, nàng đột nhiên cảm thấy bầu trời của mình như sụp đổ.
Trong mắt Tông Hiểu Bội thì cậu Thái Thần Bân luôn là một người cười tươi vui vẻ, là một chiếc ô lớn che gió che mưa cho mình. Không ngờ lúc này vì chuyện công tác của mình mà mang đến cho cậu phiền toái lớn, lúc này mình nên làm gì bây giờ? Điều này làm cho nàng cảm thấy cực kỳ áy náy.
Hèn gì cục trưởng Ngụy mới có những hành vi như vậy với mình, lúc này trong lòng Tông Hiểu Bội chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, người nàng muốn gặp nhất vào lúc này chính là cậu mình. Tuy nàng biết mình không thể nào làm gì cho cậu, thế nhưng nàng vẫn rất muốn gặp một lần để nói vài câu.
Tông Hiểu Bội cũng không có gì oán hận người tố cáo, khác biệt là nàng rất đồng tình với cô gái hiền lành bị ép kia. Nàng vẫn nhớ rõ ràng đối với tình huống mình được nhận công tác, nàng tốt nghiệp trung học khôgn thi lên đại học, khi còn đang do dự nên học trường nào thì cục trưởng Ngụy tự đến nhà mình, nói rằng cục điện lực còn thiếu người, hy vọng mình có thể đến công tác.
Sau khi Tông Hiểu Bội nhận công tác mới nói cho cậu, thế cho nên nàng không tin cậu mình là một người chiếm chỉ tiêu của con gái một người tàn tật.
Tông Hiểu Bội luôn cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái gì gọi là một ngày bằng mười năm. Vất vả lắm mới nhịn được đến lúc tan việc, nàng nóng lòng đến nhà cậu mình.
Trước kia nhà cậu của Tông Hiểu Bội luôn đông vui như hội, điều này làm cho mợ của nàng rất phiền phức, nhưng bây giờ thì căn nhà lớn không có người nào, không có khách lạ, chỉ có mợ và vài đứa em họ ở trong nhà.
- Hiểu Bội đến đấy à? Ngồi đi.
Mợ của Tông Hiểu Bội là một giáo viên trung học, nàng vẫn rất ôn hòa, nhưng càng là như vậy thì Tông Hiểu Bội càng thêm áy náy, nàng cảm thấy chuyện này là chính mình hại cậu.
- Mợ, cậu đâu rồi?
Tông Hiểu Bội cũng bất chấp ngồi xuống, câu đầu tiên của nàng là như vậy.
- Đi hỗ trợ điều tra rồi.
Vợ của Tiếu Tử Đông tên là Lý Xuân Hy, nàng biết rõ tâm tư của cháu mình, thế cho nên khẽ dựa người lên ghế sa lông rồi dùng giọng mất hết sức lực nói. Nàng nói xong thì đưa con vào trong phòng làm bài tập.
Hỗ trợ điều tra, những chữ này rơi vào trong tai của Tông Hiểu Bội giống như sấm sét giữa trời quang. Tuy nàng tham gia công tác chưa lâu, thế nhưng nàng vẫn hiểu được ý nghĩa của những từ trên. Sau khoảnh khắc kinh hoàng, nàng nhìn vẻ mặt đầy ưu sầu của mợ mình, dù biết lúc này không nên hỏi, thế nhưng vẫn không nhịn được nói:
- Chuyện của cậu là thế nào?
Tuy Tông Hiểu Bội đặt câu hỏi không đầu không đuôi thế nhưng Lý Xuân Hy lại hiểu rõ ý nghĩa, nàng dùng tay quệt nước mắt rồi nói:
- Nghe nói cậu của cháu lần này khó vượt qua kiểm tra, có người muốn ép cậu của cháu đổ ngã lần này.
- Mợ, chuyện công tác của cháu đều do một mình cục trưởng Ngụy sắp xếp, lúc đầu cậu căn bản không biết. cháu đi giải thích rõ ràng với bọn họ, dù họ có không cho cháu tiếp tục công tác cũng được, cũng đừng để bọn họ làm khó cậu.
Tông Hiểu Bội cố gắng nén nước mắt, nàng dùng giọng kích động lớn tiếng nói.
Lý Xuân Hy nhìn Tông Hiểu Bội mà trong lòng có chút ấm áp, nàng vươn tay ôm cô gái có chút đơn thuần này vào lòng, sau đó trầm giọng nói:
- Cháu à, cháu không nghe mợ nói sao? Bây giờ có kẻ muốn sửa trị cậu cháu, chuyện này chẳng qua là thủ đoạn của người ta mà thôi.
- Không có biện pháp nào cứu cậu ra sao?
Tông Hiểu Bội bình tĩnh trở lại, nàng dùng giọng thương tâm nói. nguồn
Lý Xuân Hy nở nụ cười bất đắc dĩ nói:
- Còn có thể làm sao nữa? Chúng ta chỉ có thể chờ đợi mà thôi, cùng lắm thì không làm phó chủ tịch huyện nữa.
Không làm phó chủ tịch huyện, điều này càng làm cho Tông Hiểu Bội cảm thấy khó chịu, trong lòng nàng lúc này đang nghĩ đến bộ dạng vui vẻ phấn khích của cậu mình khi được đề bạt làm phó chủ tịch thường vụ. Nếu cậu không còn được tại vị, như vậy sẽ là một đả kích trí mạng với một người trước nay quen làm lãnh đạo như cậu mình.
Không, mình nhất định phải làm gì đó cho cậu mình. Lúc này trong lòng của Tông Hiểu Bội rất kích động, nàng nói vài lời với Lý Xuân Hy, sau đó rời khỏi nhà của Tiếu Tử Đông.
Tuy Tông Hiểu Bội lấy cớ buổi trưa được nghỉ, thế nhưng lúc này nàng thậm chí còn có tâm tư bỏ việc, nàng chỉ muốn làm chút gì đó cho cậu mình.
Đi đến tổ điều tra, có lẽ sẽ càng làm cho sự việc thêm rối loạn, nhưng nếu mình không đến tổ điều tra, chính mình sẽ làm được gì đây? Lúc này trong lòng Tông Hiểu Bội chỉ có một ý nghĩ, đó chính là vì cậu mà mình có thể làm tất cả.
Trong đầu liên tục có nhiều ý nghĩ, Tông Hiểu Bội vô tình vấp vào một cục đá, nàng chợt nhớ đến tình huống trước đó không lâu các đồng sự thần bí bàn luận với nhau, nói rằng trong huyện chia làm hai phe cánh, cậu Tiếu Tử Đông của nàng là binh sĩ thuộc về trận địa của chủ tịch Vương Tử Quân.
- Đừng nghĩ rằng làm bí thư huyện ủy là có thể vênh váo, nếu so với chủ tịch Vương Tử Quân thì còn kém xa. Trong huyện Lô Bắc nếu như không phải chủ tịch Vương Tử Quân thiếu chút lý lịch, nào đến lượt Dương Quân Tài đến đây làm bí thư huyện ủy.
Những lời nói của đồng sự giống như những lời ma chú liên tục xuất hiện trong lòng Tông Hiểu Bội, nếu cậu là người của chủ tịch huyện, bây giờ cậu có chuyện xảy ra, vị chủ tịch huyện thủ đoạn thông thiên kia có phải sẽ ra tay tương trợ hay không?
- Có thể, nhất định là có thể!
Tông Hiểu Bội có chút do dự, sau đó nàng len tiếng tự khẳng định. Đây cũng không phải là nàng có lòng tin với vị chủ tịch Vương Tử Quân kia, mà lúc này trong lòng nàng chỉ có một hy vọng bức thiết, đó chính là cậu mình được bình an vô sự.
Tìm chủ tịch huyện tất nhiên phải đến ủy ban huyện, trước kia Tông Hiểu Bội cố gắng ít đi đến cơ quan quyền lực cao nhất của khối chính quyền huyện, để đỡ cho người ta nói mình dựa vào địa vị của cậu. Bây giờ nàng lại rất muốn bước chân vào khu vực này.
Dù trong huyện có rất nhiều người quen biết nàng, thế nhưng khi đi vào trong cổng khối chính quyền huyện, nàng vẫn cảm thấy có người đang nhìn mình, trái tim của nàng chợt gia tốc, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau khi đi vào trong khu văn phòng khối chính quyền huyện, Tông Hiểu Bội lúc này mới ý thức được một vấn đề, đó là nàng căn bản không biết phòng làm việc của chủ tịch Vương ở chỗ nào. Mà những nhân viên công tác đi tới đi lui lại làm cho nàng kinh hoảng như nai con lạc lối, chỉ biết dùng ánh mắt vô tội nhìn khắp chung quanh.
May mà tính cảnh giới của đám nhân viên công tác vào thời điểm này cũng không quá cao, cũng không kiểm tra quá nghiêm với những nhân viên công tác thường đến chơi, hơn nữa Tông Hiểu Bội lại là một cô gái đáng yêu khôn khéo, tất nhiên sẽ không có người nghĩ sang phương diện khác.
Sau khi đi ba vòng ở khu văn phòng, Tông Hiểu Bội cuối cùng dựa theo những gì mình biết về phòng làm việc của Tiếu Tử Đông để đi đến. Nhưng lúc này bên ngoài phòng làm việc có nhiều người đang đợi, vì muốn nói vấn đề của mình, thế là một cô gái với tâm tình không yên cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Thời gian dần trôi qua, Tông Hiểu Bội đứng một góc dùng ánh mắt lo lắng nhìn đám người liên tục đi vào trong, trong lòng càng thêm nôn nóng bất an. Nhiều lần nàng cắn răng muốn đi vào, thế nhưng cuối cùng cũng lui trở về.
Mặt trời vô tình di chuyển dần về phía tây, lúc này các nhân viên công tác đang tốp năm tốp ba rời khỏi khu văn phòng. Nhưng đối với Tông Hiểu Bội thì đó không phải chuyện đáng mừng, điều đáng mừng nhất chính là cửa phòng làm việc kia đang mở rộng mà đám người chờ bên ngoài cuối cùng cũng tản đi.
Sau khi xác định không còn bất kỳ ai, Tông Hiểu Bội ưỡn ngực cất bước đi đến. Vì khá kích động nên nàng cũng bất chấp gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Khi đưa tay đẩy cánh cửa tượng trưng cho quyền lực này thì Tiền Học Bân chợt nghĩ đến điều gì đó, nhưng lúc này nàng đã đẩy cửa đi vào, nếu gõ cửa thì cũng không thực tế.
Khoảnh khắc khi cửa mở ra, Tông Hiểu Bội chợt có chút hiếu kỳ, nàng hiếu kỳ không biết văn phòng của chủ tịch huyện sẽ là như thế nào? Nàng hiếu kỳ vì không biết vị chủ tịch huyện trong truyền thuyết sẽ có bộ dạng thế nào?
Chủ tịch Vương là một người rất trẻ, những lời này Tông Hiểu Bội đã được nghe nói rất nhiều, nhưng trong ấn tượng của nàng thì có lẽ chỉ là trẻ tương đối mà thôi, dù sao thì các vị lãnh đạo cũng muốn được người ta nói mình đang còn trẻ.
Phòng làm việc rất trang nghiêm, mặt đất sạch sẽ, trong phòng có một bộ ghế sa lông, trước bàn làm việc là một chồng văn kiện. Cách sắp xếp trong phòng làm việc này thật sự quá khác biệt so với sức tưởng tượng của Tông Hiểu Bội, nếu so sánh với phòng làm việc của Ngụy Sinh Tân ở cục điện lực, chỉ có thể nói là không cùng cấp bậc.
Nhưng đó cũng không phải là vấn đề làm cho Tông Hiểu Bội thất vọng, điều làm cho nàng thất vọng chính là trên mặt ghế quyền lực kia không có người ngồi, mà ở vị trí cách đó không xa có một tên thanh niên với độ tuổi không hơn kém mình bao nhiêu đang đổ ly trà thừa trong tay vào một thùng trà lớn.
Chủ tịch huyện không có mặt ở chỗ này, nghĩ đến tình huống mình chờ đợi khá lâu mà không được gặp mặt chủ tịch thì Tông Hiểu Bội chợt sinh ra cảm giác ê ẩm muốn khóc. Nhưng bây giờ dù có khóc cũng không làm được gì, điều nàng cầm làm nhất bây giờ chính là được gặp chủ tịch huyện Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đã xử lý xong công tác của cả một ngày, hắn chợt quay đầu nhìn cô gái trẻ tự nhiên xâm nhập vào phòng làm việc của mình, thế là không khỏi ngây cả người. Cô gái này dù không đẹp đến mức làm cho người ta động tâm ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế nhưng bộ dạng lại rấ thanh khiết thánh thiện, làm cho người ta nhìn vào mà cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Vương Tử Quân nhìn thấy bộ dạng muốn khóc của cô gái kia thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ cô gái này có phải có uất ức gì đó rất lớn hay không? Lúc này thấy mình thì đã có biểu cảm quá mức như vậy?
Tuy lúc này tâm tình của chủ tịch Vương thật sự không quá tốt, thế nhưng hắn vẫn phải có tâm tư duy trì chuyện chính nghĩa cho một cô gái trẻ thánh thiện như vậy. Khi hắn chuẩn bị dùng giọng ôn hòa hỏi xem đối phương đến vì vấn đề gì, chợt nghe cô gái kia khẽ ngập ngừng nói:
- Thật xin lỗi, tôi muốn hỏi khi nào thì chủ tịch Vương sẽ về?
Vương Tử Quân nghe thấy cô gái hỏi như vậy thì không khỏi ngây người, sau đó lại khẽ lắc đầu, thầm tự giễu cợt chính mình, anh cho rằng mình là ai, tưởng rằng ai cũng biết đến mình sao?
- Cô tìm chủ tịch Vương có chuyện gì sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giống như sắp khóc đến nơi của cô gái, thế là không khỏi khẽ cười hỏi.
Tông Hiểu Bội nhìn nụ cười sáng lạn của người thanh niên trước mắt, nàng chợt sinh ra một cảm giác rất tốt. Tuy nàng thấy không thể dùng những từ như vậy để miêu tả một người đàn ông, thế nhưng lúc này đàn ông lại mang đến cho nàng một cảm giác khó thể diễn tả được.
- Hiểu Bội, trong khối chính quyền có không ít cán bộ vĩ đại, không bằng cậu giới thiệu cho cháu một người nhé?
Không biết thế nào mà bây giờ Tông Hiểu Bội lại nghĩ đến câu nói của cậu mình trước kia, khi đó chính nàng còn lớn tiếng không chịu, bây giờ nhìn thấy vị cán bộ trẻ tuổi này thì có chút hối hận. Nếu như biết rõ cậu sẽ giới thiệu người này cho mình, mình sẽ đến xem xét một chút. Trong đầu chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, thế là gương mặt của nàng không khỏi có hơi đỏ lên.
Các cô gái thường có ý nghĩ ôm ấy tình cảm như vậy, dfu Vương Tử Quân rất tán thành với câu nói này, thế nhưng lúc này hắn đối diện với gương mặt liên tục biến đổi của cô gái trước mắt, trong lòng chợt sinh ra cảm giác không biết phải làm sao cho phải.
- Cô tìm chủ tịch Vương có chuyện gì sao?
Vương Tử Quân lúc này thả lỏng một chút, hắn khẽ hỏi Tông Hiểu Bội, đồng thời cũng rót cho nàng một ly trà nồng đậm.
Tông Hiểu Bội nói một tiếng cảm ơn, ánh mắt chợt trợn trừng, vì nàng thấy tên thanh niên kia ngồi xuống chiếc ghế của chủ tịch huyện. Nàng nhìn vẻ mặt thản thiên tự đắc của đối phương mà hảo cảm trong lòng giảm đi vài phần. Trong cục điện lực của nàng cũng từng phát sinh sự kiện như vậy, một nhân viên thông tin quét dọn phòng cho cục trưởng Ngụy, nhân dịp cục trưởng không có mặt để ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo hưởng thụ một chút. Nhưng Ngụy Sinh Tân phát hiện ra, người kia không những bị phê bình một phen, hơn nữa còn trực tiếp bị điều động công tác.
Người này sao lại cũng có hành vi như vậy? Đây chính là ấn tượng thứ hai của Tông Hiểu Bội với chủ tịch Vương, nhưng lúc này dù ấn tượng của nàng có không tốt thì dù sao đối phương cũng là người bên cạnh chủ tịch Vương, nàng đợi cả buổi trưa cũng chưa được gặp chủ tịch Vương, vì vậy nói với người này cũng xem như có chút hy vọng.
Chủ tịch Vương cũng không biết mình chỉ khẽ ngồi xuống ghế, chỉ một hành động nhỏ như vậy lại biến mình thành một kẻ không đáng tin trước mặt cô gái kia. Hắn sở dĩ ngồi trên vị trí này chính là lo lắng đến vấn đề toàn diện, dù sao thì cô nam quả nữ ở trong một phòng làm việc đã không tốt, nếu như hai bên lại ngồi gần nhau, như vậy sẽ càng thêm khó nói.
- Tôi tìm chủ tịch Vương là vì chuyện của cậu tôi, anh có thể nói cho tôi biết khi nào thì chủ tịch Vương quay về được không?
Tiền Học Bân mở lớn hai con mắt to vô tội, hai tròng mắt đầy vẻ khẩn cầu.
- Cậu của cô là ai?
Vương Tử Quân khẽ nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói.
- Cậu của tôi là Tiếu Tử Đông.
Người này đúng thật là lớn gan, không những ngồi trên ghế làm việc của lãnh đạo, hơn nữa còn ngông nghênh uống trà của lãnh đạo. Nếu như chủ tịch Vương biết được chuyện này, chỉ sợ anh sẽ còn khốn khổ hơn so với nhân viên ở cục điện lực của chúng tôi.
Trong lòng Tiền Học Bân thì Vương Tử Quân có biểu hiện ngày càng quá mức, ngày càng đáng chán, mà lúc này Vương Tử Quân lại sinh ra chút cảm giác khác lạ.
Tông Hiểu Bội là cháu của Tiếu Tử Đông, cũng chính là cô gái đã cướp đi chỉ tiêu của cô con gái người đàn ông tàn tật kia. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tông Hiểu Bội, hắn chợt cảm thấy Tiếu Tử Đông có một cháu gái rất tốt.
- Cô là Tông Hiểu Bội sao?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vào mắt Tông Hiểu Bội, sau đó mới trầm giọng nói.
Ấn tượng về Vương Tử Quân trong lòng Tông Hiểu Bội càng thêm tệ hại, chút cảm giác đáng tiếc vì mình không đến gặp mặt người này đã tan thành mây khói, bây giờ chỉ còn lại cảm giác may mắn tột độ.
May mà mình không gặp anh ta, vì kẻ này căn bản là bề ngoài tô son nhưng trong lòng thối nát, nếu như mình gặp hắn, còn không biết bị gạt bao nhiêu lâu nữa. Trong lòng có ý nghĩ như vậy, Tông Hiểu Bội càng cảm thấy vui mừng vì quyết định anh minh của mình trước kia.
- Tôi chính là Tông Hiểu Bội, tôi đến vì chuyện của cậu mình, anh xem có thể cho tôi gặp mặt chủ tịch Vương không, tôi có lời muốn nói với chủ tịch Vương.
Nha đầu này xem ra quá hồ đồ, có lẽ chưa từng xem qua bản tin thời sự của huyện. Vương Tử Quân thầm sinh ra cảm giác buồn cười, cũng không muốn biểu hiện thân phận của mình trước mặt cô gái này, nói chúng hắn đã đoán được nàng đến đây làm gì, thế là cười ha hả nói:
- Hiểu Bội, nếu như cô vì chuyện của chủ tịch Tiếu mà đến tìm chủ tịch Vương, tôi cảm thấy cô không cần gặp chủ tịch Vương, vì chủ tịch Tiếu sẽ không có việc gì. Khi tan việc thì chủ tịch Vương có dặn tôi chờ một lát rồi đại biểu anh ấy đến nhà của chủ tịch Tiếu một chuyến, nói rõ tình huống.
- Thật sao?
Tông Hiểu Bội nghe được một tin tức vui sướng như vậy thì thật sự giống như không tin vào lỗ tai của mình, nàng mạnh mẽ đứng lên khỏi ghế sa lông, sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, dùng ánh mắt trong veo như nước nhìn Vương Tử Quân, giống như sợ hắn nói dối mình.
Tuy lúc này đã là cuối thu nhưng các cô gái lúc này vẫn mặc áo đơn, thế cho nên đối với Vương Tử Quân thì lúc này cũng có chút áp lực. Hắn lúc này đang ngồi trên ghế, trước mặt hắn là Tông Hiểu Bội đang dùng hai tay đè lên bàn, trước ngực khá đầy đặn, đang liên tục run run theo sự kích động của tâm tình.
Với ánh mắt của Vương Tử Quân, lúc này bộ ngực run rẩy của Tông Hiểu Bội thật sự rất thu hút ánh mắt, làm cho loại người tâm thần kiên định như hắn cảm thấy áp lực như núi. Lúc này sợ rằng có bất kỳ thứ gì xảy ra ở bên cạnh thì hắn cũng khó dứt được dòng suy nghĩ như thế.
- Thật, tất nhiên là thật, mười phần là thật.
Vương Tử Quân cảm thấy miệng lưỡi có chút khô đắng, lời nói cũng có hơi biến đổi. Lúc này Tông Hiểu Bội giống như phát hiện ra được cái gì đó, nàng chợt lui ra phía sau một bước thật mạnh, sau đó dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân, nói một câu coi như xong, sau đó cơ thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Mất hết hình tượng anh minh của mình, Vương Tử Quân nhìn thiếu nữ chạy đi như bay mà thầm cảm khái một câu, sau đó lại khẽ lắc đầu.
- Chủ tịch Vương, hôm nay phó phòng Mạc của phòng tài chính thị ủy đến huyện chúng ta kiểm tra, anh có tham gia tiệc chiêu đãi của phòng tài chính không?
Tôn Hạ Châu cẩn thận đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Tôn Hạ Châu biết hai ngày này chủ tịch Vương không vui, vì vậy cẩn thận trên tất cả mọi việc. Nghe nói hôm nay chủ tịch Tiếu đã bị bí thư Trần đưa đến tổ điều tra để tra hỏi, xem ra bên kia quyết định làm lớn vụ này.
- À, tôi biết rồi, những chuyện này trước kia đều là công tác của chủ tịch Tiếu, khối chính quyền chúng ta thiếu anh ấy cũng xem như khó công tác.
Vương Tử Quân cảm khái một câu, sau đó đứng lên khỏi ghế làm việc.
Tôn Hạ Châu cũng chỉ cúi đầu trầm mặc với lời cảm khái của Vương Tử Quân, hắn cũng không dám tỏ thái độ một cách lung tung.
- Chuyện của chủ tịch Tiếu sẽ không có vấn đề gì, lát nữa cậu đại biểu cho tôi đến nhà anh Tiếu, để cho người nhà bọn họ an tâm hơn.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó dùng giọng kiên định nói với Tôn Hạ Châu.
Lúc này Tiếu Tử Đông có thể nói là một danh từ cực kỳ không may, thế cho nên đám lãnh đạo lớn nhỏ của huyện Lô Bắc cũng không tiếp tục đến nhà hắn, nếu bây giờ có kẻ nào đến nhà của Tiếu Tử Đông, chỉ sợ sẽ bị tin đồn quấn lấy người.
Tôn Hạ Châu nghe chủ tịch Vương Tử Quân phân phó mình đại biểu đến nhà của chủ tịch Tiếu Tử Đông, hắn chợt cảm thấy cảm động, nhưng dù cảm động thì cảm động, hắn vẫn nên làm tốt công tác của thư ký. Hắn cần phải nhắc nhở chủ tịch Vương, dù sao vấn đề này để cho người ta biết sẽ xuất hiện những tin đồn khác thường.
- Chủ tịch Vương, chuyện này chúng ta có nên chờ thêm một thời gian nữa không?
Tôn Hạ Châu cũng không nói quá lớn tiếng, thế nhưng trong giọng điệu lại có chút do dự.
Tôn Hạ Châu nói gì thì Vương Tử Quân nghe được rõ ràng, hắn nhìn bộ dạng cúi đầu xuống của Tôn Hạ Châu, chút lửa giận trong lòng chợt biến mất sạch. Hắn rút ra một điếu thuốc, sau đó khẽ hít vào một hơi, lúc này mới dùng giọng kiên định nói:
- Đi đi, tôi tin tưởng vào chủ tịch Tiếu.
Tôn Hạ Châu vẫn muốn nói gì đó, thế nhưng hắn chợt cảm thấy lúc này mình giống như nói gì ra cũng chỉ là uổng phí. Hắn nhìn gương mặt kiên định của Vương Tử Quân, Tôn Hạ Châu chợt giống nhe hiểu rõ một thứ gì đó.
- Vâng, chủ tịch Vương, tôi nhất định sẽ nói rõ những lời nhắn nhủ của anh.
Tôn Hạ Châu nói bằng giọng điệu cực kỳ kiên định, vô tình rất có lực, rất có sức tương tác.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn thoáng qua gương mặt Tôn Hạ Châu, hắn biết rõ vị ái tướng của mình đang nghĩ đến vấn đề gì, thế là hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu mà thôi.
Ánh mắt hai người giao vào nhau, lúc này ánh mắt đã không còn hiểu rõ lẫn nhau như dĩ vãng, mà là vừa hiểu nhau, vừa có cảm giác cùng chí hướng, vừa có cảm giác tri kỷ khó gặp.
Ngoài phòng làm việc của Vương Tử Quân có người, ngoài phòng làm việc của Trần Lộ Dao cũng có người, thế nhưng nếu so sánh với nhau thì phòng làm việc của Trần Lộ Dao lúc này lại tràn đầy không khí vui mừng.
Trần Lộ Dao khẽ nhấp một hớp trà long tỉnh, trong lòng tràn đầy vui sướng. Tuy Tiếu Tử Đông vẫn không chịu khai là mình ra mặt, thế nhưng điều đó cũng không ngăn cản được kết luận rõ ràng. Tiếu Tử Đông không phối hợp cũng nằm trong dự đoán của hắn, mà hắn cũng không trông mong rằng Tiếu Tử Đông sẽ phối hợp.
Nếu không có Tiếu Tử Đông thì Trần Lộ Dao mình sẽ phải ăn lông heo sao? Trần Lộ Dao nhìn bản ghi chép của Tiếu Tử Đông, khóe miệng xuất hiện nụ cười mỉm.
Trần Lộ Dao cực kỳ có kinh nghiệm ở những phương diện điều tra như thế này, lúc này hắn đã sớm đột phá cửa khẩu. Tiếu Tử Đông không phải mạnh miệng sao, tốt lắm, tôi sẽ không cần tìm anh, sẽ tìm đến Ngụy Sinh Tân. Để xem Ngụy Sinh Tân có kiên định giống như anh hay không, nếu Ngụy Sinh Tân mở miệng nói ngược thì Tiếu Tử Đông có khai hay không cũng chẳng là vấn đề.
Trần Lộ Dao chợt có ý nghĩ như vậy, trong lòng càng cảm thấy vui sướng, bàn tay khẽ gõ lên mặt bàn, từng làn điệu dân ca quen thuộc từ trong miệng phát ra ngoài.
- Bí thư Trần, vừa rồi cục trưởng Lật của cục nông nghiệp gọi điện thoại đến, nói là muốn mời anh đến nhà khách của cục nông nghiệp kiểm tra chỉ đạo công tác.
Thư ký cẩn thận đến bên cạnh bí thư Trần Lộ Dao rồi lên tiếng.
Dưới tình huống bình thường thì thư ký báo cáo như vậy thường phải có ẩn giấu chút lợi ích gì đó, Trần Lộ Dao tất nhiên biết rõ điều này, thế nhưng hắn cũng không mấy quan tâm đến những trò mà khi mình còn là thư ký cũng hay sử dụng, cũng không cho ra bất kỳ ý kiến nào là đồng ý hay từ chối. Dù saoo thì mình ăn thịt cũng cho tuyến dưới dùng canh, nếu một lãnh đạo tìm được chỗ tốt cho mình mà đám thủ hạ lại không được miếng canh nào, thế thì kiếp sống của vị lãnh đạo đó cũng sắp đến giai đoạn chấm dứt.
Hai ngày qua Trần Lộ Dao cảm thấy người mời cơm mình liên tục gia tăng, nhưng hắn căn bản đều từ chối những bữa cơm xả giao như vậy, nếu thật sự không thể thoát được thì hắn cũng chỉ có thể đến một lúc rồi đi mà thôi.
Cục trưởng Lật của cục nông nghiệp, Trần Lộ Dao nghe thấy như vậy thì trong đầu chợt lóe lên cái đầu to tròn như quả khoai tây của đối phương, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười thản nhiên. Hắn dù không có ý kiến gì với vị cục trưởng Lật này, nhưng vẫn không có ý định tham gia vào bữa tiệc chiêu đãi của đối phương.
Trần Lộ Dao biết rõ vì sao vị cục trưởng Lật kia lại muốn mở tiệc chiêu đãi mình. Đầu người này tuy nhìn như của khoai tây thế nhưng lại tuyệt đối không phải kẻ ngốc, nếu nói về các loại chuyện chắp nối, đây thật sự là một kẻ cực kỳ ma mãnh khôn khéo. Lúc này đối phương cung kính với mình, còn không phải là vì thấy bí thư Dương quá khí thế, muốn thông qua mình để kéo quan hệ với bí thư Dương sao? Con bà nó muốn mình làm ván bắc cầu.
Trên quan trường thường là như vậy, anh đủ sức nặng thì cái cần chính là sự liên kết, chính là thủ đoạn, không sợ bị người lợi dụng, chỉ sợ vô dụng mà thôi. Vì thế mà Trần Lộ Dao cũng không muốn từ chối thẳng thừng, hắn thấy có một số việc nên làm sao cho tốt, đắc tội với người một cách vô duyên vô cớ là không được.
Trần Lộ Dao không muốn tham gia vào bữa tiệc của cục trưởng Lật cũng vì một nguyên nhân, chính là vì sợ bị tị hiềm. Lúc này hắn đang đứng trên vị trí mẫn cảm, căn bản không có ít người nhìn vào chằm chằm, càng vào thời điểm này thì hắn càng phải cẩn thận, không nên để tình huống đánh hổ không được còn để cho hổ cắn bị thương, như vậy là quá đáng cười.
Trong lòng có những ý nghĩ như vậy, Trần Lộ Dao xem như đã có quyết định. Hắn nhìn gương mặt đầy vẻ nịnh hót của thư ký mình, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thay tôi nói với cục trưởng Lật, nói rằng vài ngày nay tôi bận tối mắt, đi không được, chờ thêm vài ngày nữa tôi sẽ mời anh ấy đi uống rượu. Đồng thời nếu có người mời tôi dùng cơm thì từ chối ngay, lý do là gì thì cậu cứ tùy tiện nói ra.
Trần Lộ Dao dù nói sẽ mời lại nhưng dù là ai cũng không cho rằng đó là thật. Trong quan trường thì lãnh đạo có đồng ý với bất kỳ điều gì, dù tỏ thái độ thế nào, người làm cấp dưới vẫn phải học cách quên nhanh hơn cả lãnh đạo, đây mới chính là thông minh, nhanh trí. Dù sao thì vị trí của lãnh đạo vẫn còn ở đó rõ ràng, dù thật sự hắn có muốn mời lại, sợ rằng vị cục trưởng Lật kia cũng không đám để cho bí thư Trần tiêu xài một xu nào, nếu không thì đầu của hắn đã thật sự là củ khoai tây.
Thư ký vội vàng lên tiếng đồng ý, sau khi thư ký rời khỏi phòng thì Trần Lộ Dao bắt đầu khẽ dựa lưng lên lưng ghế lãnh đạo ở phía sau. Hắn thản nhiên chờ đợi, hắn tin vị cục trưởng cục điện lực là Ngụy Sinh Tân sẽ mang đến cho mình một tin tốt.
Tai vạ đến nơi sẽ bay, biết đâu trước kia Ngụy Sinh Tân sẽ cố gắng bao che cho Tiếu Tử Đông, nhưng bây giờ Tiếu Tử Đông đã là khó bảo toàn, hắn vì bảo toàn cho bản thân, không phải cách tốt nhất là đổ hết cả tội lỗi lên người Tiếu Tử Đông sao? Đến lúc đó tất cả đều do một mình Tiếu Tử Đông gánh chịu.
- Bí thư Trần!
Giọng điệu của kinh tế rất khẽ nhưng lại cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Lộ Dao.
Trần Lộ Dao đang rất sảng khoái, hắn dùng ánh mắt mất hứng nhìn thư ký của mình. Nhưng hắn là một người có trình độ cao, hắn cũng không quá mức so đo với thư ký của mình vào thời điểm thế này. Sau phút giây mất vui ngắn ngủi thì hắn lại trở nên vui sướng, cũng rộng lượng hơn với những hành vi của thư ký.
- Việc gì vậy?
Trần Lộ Dao dùng ánh mắt tùy ý nhìn thư ký, sau đó khẽ hỏi.
- Bí thư Trần, có người mời anh dùng cơm.
Thư ký dùng giọng rất chú ý nói với Trần Lộ Dao.
Gương mặt Trần Lộ Dao vốn đang cười chợt trầm xuống, hắn vừa rồi không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Nhưng lúc này thư ký vẫn ngốc nghếch như thế, không phải đang cố ý ép hắn nổi giận à?
- Tôi chưa nói cậu từ chối hết sao?
Âm thanh của Trần Lộ Dao rất thấp thế nhưng lại ẩn giấu cảm giác lạnh lẽo, điều này làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Thư ký tất nhiên hiểu rõ thói quen của Trần Lộ Dao như trong lòng bàn tay, lúc nay thấy bí thư Trần Lộ Dao giận tím mặt thì trongn lòng thầm run rẩy, hắn lên tiếng;
- Vừa rồi là Tôn Hạ Châu gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Vương muốn mời anh dùng cơm.
Chủ tịch Vương mời dùng cơm, những từ ngữ này thật sự mới ra khỏi miệng thư ký đã làm cho cảm giác tức giận của hắn biến mất sạch sẽ. Tuy hắn luôn coi Vương Tử Quân là đối thủ lớn nhất của mình, thế nhưng hắn cũng cực kỳ quan tâm đến những chuyện của đối phương.
Trần Lộ Dao khoát tay áo với thư ký, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh, thế nhưng lúc này trong lòng lại bùng sóng.
Vương Tử Quân mời khách vì vấn đề gì thì Trần Lộ Dao không cần dùng đầu óc cũng có thể biết rất rõ ràng. Muốn nói Vương Tử Quân mời khách thì chính mình tốt nhất không nên đi, nhưng hắn lại thật sự không muốn gọn gàng dứt khoát trong chuyện này, lúc này giống như trong lòng có hàng ngàn con kiến đang bò, rất ngứa ngáy khó chịu. Hắn muốn nhân cơ hội này để làm khó Vương Tử Quân, để cho vị chủ tịch huyện hùng mạnh này xấu hổ một phen, cũng cho đối phương biết huyện Lô Bắc này không phải là nơi mà hắn có thể dùng một tay che trời.
Rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Trần Lộ Dao, dưới tình huống suy nghĩ nhiều lần thì Trần Lộ Dao cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Hắn trợn mắt rồi tràm giọng hỏi thư ký:
- Khi nào? Địa điểm ở đâu?
Thư ký nhìn vẻ mặt biến đổi của Trần Lộ Dao, hắn biết lần này mình xem như thành công, thế là cũng không dám chần chừ mà nói ngay:
- Tôn Hạ Châu gọi điện thoại nói tối nay mời anh đến quán Giáp Ngư Thôn.
- Tốt, cậu đi gọi điện thoại nói với Tôn Hạ Châu, nói tôi sẽ đến đúng giờ.
Trần Lộ Dao đứng lên khỏi ghế sa lông rồi trầm giọng nói.
Sau khi Trần Lộ Dao trở thành phó bí thư thì không biết đã tham gia bao nhiêu hội nghị tiếp đãi và bữa tiệc chiêu đãi, thế nhưng mỗi lần như vậy đều rất nhàn nhã bình thường, căn bản không quá quan tâm. Nhưng lúc này Vương Tử Quân mở tiệc mời rượu, điều này lại làm cho một cảm giác hưng phấn bùng lên từ tận đáy lòng.
Cảm giác hưng phấn này làm cho người ta giống như trẻ thêm ra cả chục tuổi, cảm giác này Trần Lộ Dao chưa từng được nếm qua sau khi tiến lên làm phó bí thư huyện ủy. Nếu như nói trước kia hắn từng có nếm qua cảm giác này, đó chính là khi hắn hơn ba mươi tuổi, hắn đã đánh bại đối thủ cạnh tranh để tiến lên nắm chức bí thư đảng ủy xã.
Lần đó cũng rất hưng phấn, nhưng cũng không đúng, phải là giờ này hưng phấn hơn mới đúng, dù sao thì đối thủ lúc này cũng mạnh mẽ hơn không ít. Dù có nhiều điểm không muốn thừa nhận, thế nhưng thật lòng thì Trần Lộ Dao luôn xem vương tử quân là một đối thủ cực mạnh của mình.
Có thể làm cho một đối thủ hùng mạnh cúi đầu xin tha thứ, đây là cảm giác sảng khoái cỡ nào? Dù đối phương cầu xin tha thứ thì mình chưa chắc đã bỏ qua, thế nhưng Trần Lộ Dao vẫn tình nguyện đi hưởng thụ quá trình này.
Thời điểm này giống như thời gian trôi qua quá chậm, Trần Lộ Dao nhìn kim đồng hồ tích tắc chậm rãi mà trong lòng sinh ra một cảm giác hận không thể tự vặn giờ, làm cho nó quay thêm vài vòng nữa.
Tuy Trong lòng rất muốn đến gặp người kia thế nhưng Trần Lộ Dao vẫn ngồi ngay tại chỗ cực kỳ bình tĩnh, ngồi đợi bầu trời dần tối. Hắn muốn kẻ kiêu ngạo kia biến thành kẻ bình thường, đến sẵn chờ mình đến.
Cuối cùng cũng đã đến đúng thời điểm, Trần Lộ Dao lúc này ngồi lên chiếc xe Santana của mình, sau khi nói một câu với lái xe, Trần Lộ Dao đã muốn nghĩ đến tình huống của Vương Tử Quân.
Không biết tên khốn thích cường thế này sẽ có bộ dạng thế nào? Trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ như vậy Trần Lộ Dao cảm thấy trong lòng mình lóe lên hình ảnh đối phương đang cầu xin mình, hắn thật sự rất hưởng thụ cảm giác này, thật sự rất vui sướng đắc ý.
Hy vọng chủ tịch Vương có thể cho mình niềm vui như vậy, Trần Lộ Dao bắt đầu có hàng loạt ý nghĩ, khóe miệng không khỏi tăng thêm vài phần vui sướng.
Giáp Ngư Thôn lúc này vẫn đèn đuốc sáng trưng, chỉ cần có chủ tịch Lưu thì Lưu Mập sẽ luôn kinh doanh phát đạt mà không tụt dốc. Lúc này dưới ánh sáng lấp lóe của ánh đèn biển hiệu, ông chủ Lưu Mập của quán Giáp Ngư Thôn đang mỉm cười chào hỏi từng vị khách đi vào bên trong.
Trần Lộ Dao lúc này cũng không muốn cho nhiều người phát hiện ra mình, cho nên hắn chờ tên Lưu Mập đưa vài người vào trong cổng, cuối cùng mới xuống xe.
Nói trắng ra thì ánh mắt của Lưu Mập không tầm thường, khi thấy Trần Lộ Dao thì gương mặt tràn đầy nụ cười. Nhưng khi hắn chuẩn bị đi về phía Trần Lộ Dao, hắn chợt nhớ đến điều gì đó, thế là xoay người đi về phía một hành lang khác trong Giáp Ngư Thôn.
Lưu Mập có động tác kỳ quái, điều này thật ra rất dễ giải thích, vì khi hắn quay đầu thì Trần Lộ Dao đã thấy được Tôn Hạ Châu từ bên trong đi ra. Trần Lộ Dao tất nhiên sẽ không xa lạ gì Tôn Hạ Châu, chưa nói đến vị trí phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, nhiều trường hợp Tôn Hạ Châu làm đại biểu cho Vương Tử Quân, thế cho nên Trần Lộ Dao cũng coi trọng tư cách của hắn.
- Bí thư Trần, mời sang bên này, chủ tịch Vương đang chờ anh bên trong.
Tôn Hạ Châu đi đến bên cạnh Trần Lộ Dao, hắn dùng giọng điệu tươi cười như hoa nói với phó bí thư Trần.
Trần Lộ Dao khẽ gật đầu, hắn nhìn Tôn Hạ Châu, sau đó thản nhiên nói:
- Vậy thì cậu dẫn đường, cũng không thể để cho chủ tịch Vương chờ lâu được.
Trần Lộ Dao nói tuy khách khí nhưng thực tế lại phá vỡ quy củ quan trường, nói trắng ra thì địa vị hai người có sự cách biệt, dù không phải là Vương Tử Quân mời khách thì Trần Lộ Dao cũng phải đến trước một bước. Bây giờ Trần Lộ Dao không những đề cập đến trước, còn nói rằng chủ tịch Vương phải chờ mình.
Tôn Hạ Châu nào không chú ý đến chút vấn đề nhỏ nhặt này, tuy hắn đã rất tức giận nhưng vào thời điểm này lại nhớ đến những lời của chủ tịch Vương.
- Không thể gây thêm chuyện cho chủ tịch Vương.
Tôn Hạ Châu thầm nói, sau đó hắn cười tủm tỉm nói:
- Bí thư Trần, mời ngài đi sang bên này.
Đây là một khu vườn khá yên tĩnh, giống như nó có thể khăn cách với những khu vực ồn ào bên ngoài, cho người ta lấy lại được cảm giác yên tĩnh trong náo loạn. Trần Lộ Dao nhìn bốn phía là cây cối màu xanh, trong lòng thầm thở dài, Lưu Mập kinh doanh Giáp Ngư Thôn thật sự có dựa vào uy tín của bố là chủ tịch mặt trận tổ quốc huyện Lô Bắc, thế nhưng bản thân Lưu Mập cũng có óc kinh doanh không thua kém ai.
Chỉ là Trần Lộ Dao không có hứng thú với Lưu Mập, sau khi tiến vào khu vườn thì ánh mắt của hắn nhìn về phía một mái đình có đèn sáng, thấy dưới ánh đèn là một người cao lớn ngạo nghễ đứng đó với bộ dạng ung dung bình tĩnh, cùng dung hợp với không gian u ám chung quanh, thật sự giống như hóa thành một bức tranh cực đẹp.
Thật sự là một hoàn cảnh tốt, nếu mình ở vào hoàn cảnh đẹp thế này mà vung tay áp chế tự tôn của đối phương, như vậy sẽ là chuyện đáng sảng khoái đến mức nào? Trần Lộ Dao thầm cảm thán Vương Tử Quân rất biết cách chọn địa điểm, sau đó cảm giác vui sướng trong lòng chợt tăng lên vài phần.
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, đời người giống như một trò đùa, bất kỳ nhân vật gì cũng là một trò đùa. Cuối cùng thì chủ tịch Vương vẫn là người cao nhã, có thể tìm ra một chỗ thanh tỉnh thế này, tôi cũng thật sự phục anh. Tôi có thê ở chỗ này uống vài ly rượu vui vẻ với chủ tịch Vương, thật sự là quá may mắn.
Trần Lộ Dao cất bước rồi dùng giọng tùy tiện nói, lúc này hắn đã cảm thấy mình hoàn toàn có thể ngồi ngang hàng với đối phương. Không, phải là từ trên nhìn xuống, dù đối phương có địa vị cao hơn mình, thế nhưng lúc này đối phương đang có chuyện cần cầu mình, như vậy mình hoàn toàn có thể đứng trên vị thế cao để nhìn vào hắn, những năm này có câu rất hay, quan huyện không bằng quan đang nắm quyền trong tay.
Bình thường thì không đốt hương, lúc sự việc đến thân mới ôm chân phật, Vương Tử Quân lúc này khó khăn mới đến tìm ông, như vậy thì sao? Lúc này xem ra tên Vương Tử Quân này tâm tình đã rối loạn, Trần Lộ Dao thầm nghĩ như vậy, thế là nhịp bước chân cũng mạnh thêm vài phần.
Trên mặt Vương Tử Quân lúc này tràn đầy nụ cười, hắn tất nhiên có thể cảm nhận được sự đắc ý của Trần Lộ Dao, nhưng lần này mình chủ động mời đối phương, vì chút lễ phép tối thiểu, thôi thì cố kỵ đối phương một chút cho xong.
- Bí thư Trần cứ nói đùa, nói thẳng ra thì tôi đã đến huyện Lô Bắc này một thời gian dài, cũng chưa lần nào tự mình mời rượu bí thư Trần, tôi thấy thật hỗ thẹn.
Vương Tử Quân vừa phong độ mời Trần Lộ Dao ngồi xuống vừa mỉm cười nói.
Cảm giác đắc ý của Trần Lộ Dao lại tăng thêm vài phần, lúc này Vương Tử Quân trong mắt hắn cũng giống như những người đến cầu xin mình, tư thái của đối phương có khác nào đám người nịnh hót kia đâu? Hắn nghĩ đến tình huống Tiếu Tử Đông khó thể xoay người trong tay mình, thế là càng thêm đắc ý.
Truyện convert hay : Lăng Thiên Chiến Thần