- Những chỗ không bình thường? Ôi, chủ tịch Vương của tôi, những lời này mà cậu cũng nói ra cho được. Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng hòng chạy thoát, lần này tôi phải dùng dao mổ trâu để xẻ thịt chủ tịch Vương. Thành phố Sơn Viên gần đây có mở một nhà hàng Pháp, nghe nói mùi vị rất ngon, hoàn cảnh thanh nhã, tôi còn chưa đượ đến thưởng thức, cậu ước lượng xem có đủ tiền mời tôi một bữa không?
Quách Tiên Vi nói xong thì đột nhiên đổi giọng, hắn trầm thấp và nghiêm túc lên tiếng:
- Tử Quân, vừa rồi tôi nghe trưởng phòng Hứa nói bí thư Tiết Diệu Tiến đề cử anh là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, tin tức của Quách Tiên Vi thật sự đến quá mức đột nhiên, dù thế nào thì hắn cũng không ngờ bí thư Tiết Diệu Tiến sẽ đề cử mình là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ. Tuy Tiết Diệu Tiến sắp lui ra, hơn nữa còn có sai lầm ở sự kiện Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm, thế nhưng điều này cũng không thể chối bỏ công tác của hắn được.
Bây giờ Tiết Diệu Tiến vẫn là bí thư thị ủy Đông Bộ, hắn đề cử thì tỉnh ủy cũng phải xem xét tường tận.
Vương Tử Quân cũng không nghĩ đến tình huống mình là chủ tịch thành phố, thế nhưng hắn cảm thấy mình căn bản rất thiếu lý lịch. Hắn tự tin mình có đủ thông minh và tài cán, cũng có đủ biểu hiện, nhưng muốn tiên lên chỉ dựa vào những thứ kia là chưa đủ, còn phải có kỳ ngộ.
Thời điểm này là khá tốt, nếu nói về văn bằng thì Vương Tử Quân đủ điều kiện; nói về trẻ hóa cán bộ lãnh đạo thì hắn càng vượt qua; nhưng một vị lãnh đạo được tạo lên từ hai con đường: Một là chính mình cố gắng để được đề bạt, hai là được người ta "đẩy" lên.
Vương Tử Quân xem như là một cán bộ phát triển mạnh mẽ ở thành phố Đông Bộ, nhưng cảnh tượng tuyệt vời của hắn vào lúc này cũng chỉ là biểu hiện bề ngoài, dù thế nào thì vị trí đứng đầu khối chính quyền và cấp phó thủ hạ có chênh lệch không nhỏ, là một cái hố sâu khó vượt qua. Đây cũng chính là nguyên nhân dẫn đến tình huống nhiề khi hắn không e ngại Nhâm Xương Bình, thế nhưng cũng chỉ có thể bị động tiếp chiêu mà thôi.
Sau nhiều lần tranh chấp tất nhiên Vương Tử Quân sẽ cực kỳ tha thiết chờ mong với vị trí lãnh đạo khối chính quyền thành phố Đông Bộ, hắn muốn trở thành lãnh đạo để thúc đẩy thành phố Đông Bộ vận hành theo quỹ đạo tốt đẹp như huyện Lô Bắc năm xưa. Hắn cũng không muốn mình là một cán bộ cấp phó, nhìn thì rất đẹp đẽ nhưng làm gì cũng bị cản tay, chỉ có thể bị động ứng phó mà ăn căn bản không có chút chủ động.
- Anh Quách, anh lại trêu đùa tôi rồi.
Vương Tử Quân cố gắng áp chế xúc động trong lòng, trong giọng nói có thêm vài phần ngưng trọng.
- Tất nhiên là sự thật, tôi muốn chọc cậu cũng sẽ không lấy chuyện này ra để đùa giỡn.
Quách Tiên Vi giống như cảm nhận được sự trịnh trọng của Vương Tử Quân, giọng điệu cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc:
- Tử Quân, tôi thật sự bội phục cậu, lời này cũng không phải là tôi khen cậu, ngay cả trưởng phòng cũng khen ngợi cậu. Tiết Diệu Tiến là cán bộ lãnh đạo nổi danh kiêu ngạo trong tỉnh, có thể để anh ấy nói ra vài lời đề cử thì thật sự không dễ dàng chút nào.
Tiết Diệu Tiến lên tiếng khích lệ, hơn nữa còn đề cử mình với lãnh đạo tỉnh ủy, điều này làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng, thật sự khó thể tin. Trong đầu hắn không khỏi xuất hiện tình huống hôm nay Tiết Diệu Tiến tìm mình nói chuyện, khi đó mình cảm thấy cực kỳ khó hiểu, bây giờ hắn xem như đã hiểu rõ.
- Tử Quân, dù có lời đề cử của bí thư Tiết Diệu Tiến làm cơ sở, thế nhưng điều này cũng không thể khẳng định cậu có thể tiến lên vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ. Cậu còn khiếm khuyết thời gian tại nhiệm, hơn nữa trên phương diện đề cử nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ thì lời nói của bí thư Tiết Diệu Tiến cũng căn bản khó so sánh với ý kiến của Đổng Quốc Khánh.
- Anh Quách, cám ơn anh đã chỉ điểm.
Vương Tử Quân mỉm cười nói lời cảm tạ với Quách Tiên Vi.
- À, lúc này vấn đề điều chỉnh ban ngành thành phố Đông Bộ đã giống như mũi tên lao đi với tốc độ cao, nếu để quá thời hạn sẽ không hay, vì vậy cậu nên nắm chắc thời gian.
Quách Tiên Vi chúc Vương Tử Quân thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Hắn là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn có thể hiểu tâm tư của Vương Tử Quân vào lúc này, vì thế sau khi thông báo cho Vương Tử Quân thì cũng không muốn tiếp tục quấy rầy.
Vương Tử Quân ngồi xuống bàn làm việc của mình, nếu không có cuộc điện thoại của Quách Tiên Vi thì hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều về vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ. Nhưng con người là vậy, bình thường giống như một bó củi khô, không ai tác động thì không có vấn đề, nếu có một đốm lửa bùng lên sẽ nhanh chóng bùng cháy, cú điện thoại của Quách Tiên Vi có thể nói là một ngọn lửa làm mồi như vậy.
"Mình nhất định phải kéo vị trí chủ tịch thành phố vào trong tay!"
Vương Tử Quân có tính toán như vậy và bắt đầu tính toán tài nguyên trong tay mình. Lời đề cử của bí thư Tiết Diệu Tiến là cực kỳ quan trọng với mình, có được lời đề cử của vị bí thư thị ủy sắp rời khỏi cương vị, ít nhất Vương Tử Quân cũng có thể đứng ngang hàng với nhân tuyển Phạm Bằng Phi của Đổng Quốc Khánh.
Người có quyền quyết định lớn nhất trong sự kiện lần này chính là bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân, nếu có được sự giúp đỡ của bí thư Nhiếp, như vậy đã thành công được một nửa. Còn các vị lãnh đạo tỉnh ủy khác thì sao? Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên hình ảnh của các vị thường ủy còn lại.
Trong số các vị thường ủy tỉnh ủy còn lại, Hào Nhất Phong là lãnh đạo thứ hai của tỉnh ủy, rõ ràng là một người có độ nặng tuyệt đối đứng sau Nhiếp Hạ Quân. Vì sự kiện liên quan đến Dương Quân Tài, Vương Tử Quân tuyệt đối có lý do để tin, Hào Nhất Phong chắc chắn sẽ không cho mình chút trợ giúp nào.
- Tề Chính Hồng, La Nhân Uy, Lưu Truyền Thụy.
Vương Tử Quân khẽ vung bút lên bản thảo, một loạt cái tên xuất hiện trên mặt giấy.
Nhiếp Hạ Quân là bí thư tỉnh ủy, có thể nói là ngày nào cung cực kỳ bận rộn, mỗi ngày đều có rất nhiều thứ cần phải xử lý. Nhưng sau khi nhận được điện thoại của Vương Tử Quân, lão vẫn quyết định bỏ ra vài phút để gặp Vương Tử Quân.
Nhiếp Hạ Quân trước nay rất chú ý đến tình huống của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ. Lão dù chưa từng mở miệng hỏi về tình hình công tác của Vương Tử Quân nhưng lại giống như thấy rõ tất cả.
Nhiếp Hạ Quân dù có chút giật mình với tình huống Vương Tử Quân có thể đứng vững bàn chân ở thành phố Đông Bộ trong thời gian ngắn như vậy, nhưng lão nghĩ lại và cảm thấy nó hợp tình hợp lý. Nếu Vương Tử Quân không có chút tài năng thì cũng không thể nào đẩy được một Dương Quân Tài có hậu trường cứng nhắc ra khỏi tỉnh Sơn Nam, lại càng không cần nói đến phương diện phát triển mạnh mẽ khi nhận công tác ở khối tỉnh đoàn.
Những sự kiện kia căn bản là rất hợp tình hợp lý, nhưng điều làm cho Tiết Diệu Tiến cảm thấy bất ngờ chính là trước lúc rời khỏi chức vụ bí thư thị ủy thì Tiết Diệu Tiến lại đề cử Vương Tử Quân tiến lên làm chủ tịch thành phố Đông Bộ. Dù đề cử này chỉ mang tính chất tham khảo, thế nhưng được một vị bí thư thị ủy trịnh trọng đề cử, tổ chức cũng phải thận trọng suy xét.
Tiết Diệu Tiến vì sự kiện liên quan đến Tiết Nhất Phàm mà không thể không rút chân, thế nhưng nó không phải chứng minh bí thư Tiết có vấn đề, hơn nữa những năm qua bí thư Tiết có cống hiến không nhỏ tới sự phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ.
Điều này làm cho rất nhiều cán bộ lãnh đạo tỉnh ủy phải lau mắt nhìn Tiết Diệu Tiến, một vị bí thư như vậy cho ra lời đề cử, rất dễ cho tỉnh ủy tiếp nhận.
Tiết Diệu Tiến công tác lâu năm ở thành phố Đông Bộ, cũng coi như là một người có lực ảnh hưởng cực lớn đến thành phố này. Dù bây giờ bí thư Tiết có chút thất thế, nhưng trong nhóm thường ủy thị ủy, số người đứng về phía bí thư Tiết cũng khá đông.
Có nhiều vị thường ủy đi theo bí thư Tiết Diệu Tiến nhiều năm, thế nhưng bí thư Tiết lại không đề cử bọn họ, lại ném cơ hội này sang cho Vương Tử Quân.
Khi trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang đi đến báo cáo thì Nhiếp Hạ Quân thật sự cảm thấy rất khó tin. Hứa Tiền Giang tất nhiên càng không dám giấu diếm, hắn nói mình tiếp xúc nói chuyện với Tiết Diệu Tiến, bí thư Tiết Diệu Tiến đã nói ra điều này.
- Vì sự nghiệp phát triển lâu dài của thành phố Đông Bộ, Vương Tử Quân là một nhân tuyển không gì tốt hơn.
Đây là những lời đề cử của Tiết Diệu Tiến, tuy nó được Hứa Tiền Giang nói ra, thế nhưng Nhiếp Hạ Quân vẫn cảm nhận được nhận thức và tự tin cao độ của bí thư Tiết Diệu Tiến khi nói ra những lời như vậy.
Khi Nhiếp Hạ Quân đang liên tục suy xét vấn đề, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, lão nói một câu mời vào. Lão thấy thư ký của mình khẽ lui người ra, nhưng khi nhìn lướt qua viên thư ký, ánh mắt của lão đã rơi lên người tên thanh niên đứng sau lưng thư ký của mình.
Từ khi đến thành phố Đông Bộ thì Nhiếp Hạ Quân đã có vài tháng chưa gặp Vương Tử Quân, nói về ngoại hình thì tên cán bộ thanh niên kia không có biến đổi gì quá lớn, nhưng tất cả hành vi cử chỉ lại càng thêm ổn định và trưởng thành hơn rất nhiều.
- Tử Quân, ngồi đi!
Nhiếp Hạ Quân buông văn kiện đang phê duyệt xuống, sau đó tùy ý chỉ tay về phía ghế sa lông.
Vương Tử Quân cũng không khách khí, sau khi nói lời cảm tạ bí thư Nhiếp, hắn vững vàng ngồi xuống đối diện với Nhiếp Hạ Quân.
Sau khi thư ký vào phòng dâng trà và lui ra ngoài, Nhiếp Hạ Quân lúc này mới cười nói:
- Đã lâu rồi cậu chưa đến đây, hiện tại công tác ở thành phố Đông Bộ thế nào rồi?
- Bí thư Nhiếp, thật ra mỗi lần đến thành phố Sơn Viên thì tôi đều muốn đến chỗ ngài báo cáo công tác, nhưng mỗi lần cũng chỉ dám nghĩ như vậy tôi, cũng không dám đến.
Vương Tử Quân khẽ cười nói tiếp:
- Ngài là lãnh đạo của một tỉnh Sơn Nam, mỗi ngày có rất nhiều sự việc và có rất nhiều người xếp hàng chờ ngài xử lý triệu kiến, tôi cũng không dám đến chen chân vào. Tôi đám nói trong phòng làm việc của ngài, chỉ sợ ba ngày cũng không có một vị cán bộ cấp phó giám đốc sở đi vào.
Vương Tử Quân dù nói khá khoa trương nhưng đó cơ bản là tình hình thực tế. Dựa vào địa vị của Nhiếp Hạ Quân, những người đến phòng làm việc của lão báo cáo công tác ít nhất cũng là các lãnh đạo đứng đầu đơn vị ban ngành, ngay cả chủ tịch thành phố cũng thậm chí chưa đủ độ nặng chứ đừng nói Vương Tử Quân chỉ là một vị phó chủ tịch thường vụ thành phố.
Nhiếp Hạ Quân nghe Vương Tử Quân nói ra lý do mà khẽ cười nói:
- Tiểu tử cậu cũng đừng nói lời tâng bốc, chẳng lẽ cậu muốn gặp tôi, tôi còn mở lời khước từ sao?
- Ôi, lãnh đạo, ngầi cũng không phải là người thường nhìn từ trên cao xuống, nếu không hôm nay một vị cán bộ cấp phó giám đốc sở như tôi đến chỗ này, chỉ sợ sẽ bị người ta nhìn chằm chằm như khỉ, thật sự tổn thương lòng tự tôn.
Vương Tử Quân vừa cười vừa nói tiếp:
- Vì vậy hôm nay tôi mới kiên trì mặt dày mày dạn đi đến đây, muốn ngài mặc lên người tôi một bộ quần áo mới.
Vương Tử Quân nói rất có nghệ thuật, dù hắn không nói nửa câu liên quan đến phương diện đề bạt làm chủ tịch thành phố, thế nhưng lời nói lại biểu đạt rõ ràng. Hắn tin với kinh nghiệm tham chính nhiều năm của lãnh đạo, chắc chắn ngài sẽ nghe và hiểu lời nói của mình.
Nhiếp Hạ Quân nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, lúc này lão mới nói:
- Tử Quân, cậu cũng biết rồi đấy, có đôi khi mặc quần áo mới không phải chỉ vì đẹp, còn có thêm nhiều trách nhiệm.
- Bí thư Nhiếp, tôi hiểu.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Nhiếp Hạ Quân, hắn cũng không nói thêm điều gì khác, thế nhưng ánh mắt đã cho thấy rõ thái độ của hắn.
Nhiếp Hạ Quân nhìn vẻ mặt tự tin của Vương Tử Quân, lão thật sự rất muốn cảm khái một câu, đúng là con bà nó nghé con không sợ cọp. Nhưng sau khi suy xét lại, lão cảm thấy những lời này thật sự không thích hợp với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không phải là nghé con mới đẻ, ít nhất thì Nhiếp Hạ Quân thấy Vương Tử Quân cũng không phải là loại nghé con mới đẻ có sợ cọp.
Nhiếp Hạ Quân lấy một gói thuốc từ trên bàn làm việc của mình, lão rút ra một điếu ném cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn nhận lấy điếu thuốc, cũng không quên châm lửa cho lãnh đạo.
Khói thuốc bắt đầu lượn lờ và lan tràn khắp phòng làm việc của bí thư Nhiếp, trong làn khói trắng, Vương Tử Quân giống như sinh ra cảm giác Nhiếp Hạ Quân biến mất khỏi phòng. Nhưng Vương Tử Quân lại hiểu rõ, lúc này là thời điểm qua trọng để xem hắn có thể nhận được sự giúp đỡ của bí thư Nhiếp hay không, có thể nói là cực kỳ quan trọng.
- Chỗ này của tôi xem như thông qua, cậu cảm thấy các vị lãnh đạo khác có ý kiến bất đồng hay không?
Nhiếp Hạ Quân cuối cùng cũng lên tiến, giọng điệu của lão lúc này càng hiền hòa hơn vừa rồi rất nhiều.
- Tất nhiên sẽ không có ý kiến bất đồng, trong đảng thực hành chế đội tập trung dân chủ, trước dân chủ sau tập trung. Hơn nữa, có ngài lên tiếng, còn sợ có người bất đồng ý kiến sao? Đây không phải là khiêu chiến lực khống chế của ngài à?
Nhiếp Hạ Quân nở nụ cười từ chối cho ý kiến, dù lão biết những lời nói của Vương Tử Quân thật sự là khó thể tin vào, nhưng Vương Tử Quân nói như vậy cũng không phải không đáng khẳng định.
Nhiếp Hạ Quân nói thêm vài câu với Vương Tử Quân về sự việc liên quan đến thành phố Đông Bộ, sau đó lão nhìn đồng hồ rồi trầm giọng nói:
- Vài phút sau tôi còn tham gia hội nghị, hy vọng cậu có thể thường xuyên đến chỗ tôi.
- Vâng, bí thư Nhiếp!
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế sa lông rồi dùng giọng tràn đầy tự tin nói.
- Tốt, thanh niên cần phải tự tin như vậy...
Nhiếp Hạ Quân cũng đứng lên khỏi ghế sa lông, lão vung tay vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân, sau đó cất bước đi ra phòng làm việc.
Vương Tử Quân nhìn Nhiếp Hạ Quân và thư ký bỏ đi, hắn khẽ nở nụ cười thản nhiên. Cuối cùng hắn đã hiểu ý của bí thư Nhiếp Hạ Quân, đó là sẽ cố gắng đẩy hắn lên làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, nhưng lại đề cập đến một phương diện khác, chính là yêu cầu có sự phối hợp, là ý kiến của các vị thị ủy tỉnh ủy khác.
Vương Tử Quân đứng trên lầu nhìn chiếc xe của bí thư Nhiếp chậm rãi rời khỏi khu văn phòng tỉnh ủy, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhạt.
Nhâm Hồng đồng ý xem như Vương Tử Quân đã đạt được mục đích, khi tìm đến Nhiếp Hạ Quân thì Vương Tử Quân chỉ cần nhìn qua đã phát hiện ra vài vấn đề, đó là vị bí thư tỉnh ủy này cũng thật sự có đặt niềm tin lên người mình.
Vương Tử Quân đứng trên góc độ của mình để suy xét vấn đề, hắn hiểu Nhiếp Hạ Quân sẽ không thể nào cho ra một lời đảm bảo trăm phần trăm với mình. Dù sao hắn cũng là người được bí thư Tiết Diệu Tiến đề cử, nhưng nếu nói về lý lịch và độ tuổi thì căn bản là không có ưu thế gì. Dưới tình huống này cho dù hắn muốn đối mặt với cạnh tranh, chỉ sợ cũng bị các vị thường ủy tỉnh ủy khác phản đối.
Vương Tử Quân rời khỏi khu văn phòng tỉnh ủy mà không khỏi nhấc điện thoại lên, nhưng hắn vừa đưa điện thoại lên lại nhanh chóng hạ xuống.
Vương Tử Quân cầm điện thoại lên định gọi điện thoại cho bố vợ mình là Mạc Đông Tường. Tuy địa vị của Mạc Đông Tường bây giờ vẫn căn bản không thể so sánh với Mạc lão gia tử, thế nhưng cũng là người quyền cao chức trọng, nếu ông ta mở miệng, Vương Tử Quân có thêm nhiều phần thắng.
Nhưng Vương Tử Quân lại không gọi đi, hắn biết mình không gọi đi thật sự có chút ngu xuẩn, thế nhưng trong lòng vẫn có chút kiên trì, ép hắn phải đặt điện thoại xuống. Hắn có quan hệ rất tốt với Mạc lão gia tử và Mạc Tiểu Bắc trong Mạc gia, thế nhưng hắn lại sinh ra cảm giác ngoài Mạc lão gia tử thì mình và Mạc gia vẫn luôn có chút lạ lẫm, có chút bìa xích, giống như có thứ gì đó làm hắn khó dung nhập vào bên trong.
Thái độ của bố vợ Mạc Đông Tường với Vương Tử Quân là không tốt không xấu, thế nhưng thái độ như vậy lại làm cho Vương Tử Quân đối diện với một vài vấn đề thì cũng không muốn nhờ cậy.
- Con người là vậy, luôn có những thứ cực kỳ kiên trì.
Vương Tử Quân nhìn điện thoại trong tay rồi lẩm bẩm nói.
Có những việc cực kỳ kiên trì nhưng cũng có những việc cần được tiếp tục. Vương Tử Quân đi đến nhà của phó bí thư tỉnh ủy Lưu Truyền Thụy, cũng không phải đến một mình, còn có cả Trương Lộ Giai.
Trương Lộ Giai có thể cùng đi với Vương Tử Quân đến nhà của bí thư Lưu Truyền Thụy, điều này làm cho nàng sinh ra cảm giác kỳ hưng phấn. Nàng mặc một bộ váy màu xanh, nhìn qua cực kỳ quyến rũ, bàn tay với những ngón tay thon thả cầm theo một túi xách nhỏ. Nàng cùng Vương Tử Quân đến gõ cửa nhà bí thư Lưu Truyền Thụy.
- Giai Giai đến đấy à? Mau ngồi đi.
Một người phụ nữ hơn năm mươi đi ra mở cửa, khi nhìn thấy Trương Lộ Giai thì tỏ ra cực kỳ nhiệt tình. Bà giữ chặt lấy tay của Trương Lộ Giai, sau đó nhìn thật kỹ, lại cười ha hả nói vọng vào trong:
- Anh Lưu, Giai Giai đến chơi.
Lưu Truyền Thụy mặc một bộ đồ ngủ từ trong nhà đi ra, khi thấy Trương Lộ Giai thì trên mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa của một vị trưởng bối, nhưng khi thấy vẻ mặt cũng tươi cười không kém của Vương Tử Quân thì gương mặt lão có chút cứng lại. Lão cũng không ngờ Vương Tử Quân đến nhà mình, hơn nữa còn đến cùng Trương Lộ Giai.
- Chào bí thư Lưu!
Vương Tử Quân cười bắt chuyện với bí thư Lưu Truyền Thụy, sau đó thuận tay đặt vài món mà Trương Lộ Giai mua khi đi trên đường lên mặt bàn.
Lưu Truyền Thụy trước kia cũng rất tán thưởng Vương Tử Quân, sau khi bắt chuyện với Vương Tử Quân thì lão cười nói:
- Tử Quân đến đây, đến đây ngồi.
Sau khi người giúp việc rót trà nước thì Lưu phu nhân kéo Trương Lộ Giai sang một bên để trò chuyện, phòng khách rộng chỉ còn lại Vương Tử Quân và Lưu Truyền Thụy. Lưu Truyền Thụy tất nhiên cũng có suy đoán đại khái về mục đích của Vương Tử Quân khi đến đây. Khi lão chuẩn bị mở miệng hỏi xem Vương Tử Quân sẽ biểu đạt ý nghĩ của mình như thế nào, chợt nghe thấy Vương Tử Quân dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Bí thư Lưu, ngài nói xem, nếu như tôi tiến lên làm bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, như vậy sẽ có vấn đề gi?
- Vấn đề không nhỏ, thật sự có hương vị kỳ dị.
Lưu Truyền Thụy cũng không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi như vậy, thế là có chút sững sờ, sau đó cười ha hả nói.
- Ngay cả bí thư Lưu cũng thấy tôi không thể tiến lên làm bí thư thị ủy Đông Bộ, như vậy tôi chỉ có thể thành thật làm một vị chủ tịch thành phố mà thôi...
...
Vương Tử Quân rời khỏi nhà của bí thư Lưu Truyền Thụy mà thở dài một hơi. Nói chuyện với Lưu Truyền Thụy, Vương Tử Quân thấy bí thư Lưu tuy không bày tỏ thái độ như bí thư Nhiếp, thế nhưng bí thư Lưu cũng không bày tỏ thái độ phản đối với sự kiện Vương Tử Quân tiến lên làm chủ tịch thành phố Đông Bộ.
Không phản đối thì tất nhiên sẽ là tán thành, trên quan trường có những chuyện không cần xem đối phương nói như thế nào, phải xem anh hiểu nó như thế nào.
- Chú Lưu cũng thật là, cũng không chịu nói một câu nào bày tỏ rõ ràng, nếu không để chị về gặp ông nội, để ông ra mặt nói vài lời với bí thư Lưu.
Trương Lộ Giai nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ giữ lấy cánh tay của Trương Lộ Giai, hắn khẽ cười nói:
- Chị Lộ Giai, chuyện này không cần Trương lão gia tử ra mặt, bí thư Lưu đã tỏ thái độ rõ ràng rồi.
- Cậu nói gì?
Trương Lộ Giai khẽ thu tay lại, nàng dùng ánh mắt có vài phần trách cứ nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy ánh mắt của Trương Lộ Giai thì lập tức hiểu rõ mình sai ở chỗ nào, hắn lập tức chặn lại nói:
- Cũng không cần ông phải ra mặt, chị xem tôi này, có gì mà không làm được?
- Hừ, như vậy còn chấp nhận được.
Trương Lộ Giai khẽ véo một cái lên cánh tay của Vương Tử Quân, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt Trương Lộ Giai vốn rất dịu dàng với mình chợt trở nên có chút điêu ngoa, thế là trong lòng càng bùng lên cảm giác muốn ôm cô gái này vào trong lòng. Nhưng hiện tại hắn cũng không có lá gan như vậy, vì nơi này không phải là căn nhà tình yêu của hắn và nàng, nơi đây là khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy.
- Chị Lộ Giai, chỗ này cũng không phải nơi ở lâu, nếu không chúng ta về nhà thôi.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt nhiệt tình như lửa của Trương Lộ Giai, hắn khẽ nói.
Trương Lộ Giai tất nhiên hiểu ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, nàng cũng thấy ánh mắt nóng hừng hực của hắn, trong lòng càng xuất hiện ngọn lửa khó khống chế.
- Cậu muốn đi thì cứ đi, chẳng qua trước khi cậu đến thì chị đã nói với ông rồi, hôm nay sẽ ở lại đây.
Trương Lộ Giai dùng ánh mắt không nỡ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng u buồn nói.
Vương Tử Quân chợt có chút sững sốt, hắn dù có ngàn lá gan cũng không dám chơi đùa trước mặt Trương lão gia tử. Trương lão biết rõ mối quan hệ giữa hắn và Trương Lộ Giai, thế nhưng biết thì biết, chẳng qua mọi người giữ nó trong lòng, tốt nhất là không nên nói ra.
Khi Vương Tử Quân cảm thấy rất đáng tiếc, đúng lúc Trương Lộ Giai đi về phía trước chợt nghiêng đầu, trong mắt có vài phần nghịch ngợm:
- Chàng ngốc, nghĩ gì vậy? Hôm nay ông đi đến thăm hai vị chiến hữu, sẽ không quay về.
"Hôm nay không quay về?"
Vương Tử Quân chợt cảm thấy mình được kéo từ địa ngục lên thiên đường, hắn nhìn bộ dạng vui vẻ như một con chim nhỏ của Trương Lộ Giai, thế là nhanh chóng đuổi theo nàng.
...
Nhâm Xương Bình nhìn Phó bí thư Phạm Bằng Phi đi tới đi lui trong phòng làm việc của mình, trong mắt sinh ra chút trào phúng. Hắn nhìn bộ dạng đi tới đi lui không ngừng của Phạm Bằng Phi giống như một con cá, thế là khẽ đặt văn kiện trong tay xuống rồi mở miệng nói:
- Này Bằng Phi, anh cũng không ngồi xuống nghỉ chân một lát sao? Tôi đây muốn phê duyệt văn kiện cũng không được.
- Ôi, chủ tịch Nhâm, bí thư Nhâm của tôi, mỗi ngày chúng ta đều xem văn kiện, mỗi ngày địa cầu vẫn quay, tôi xin anh nên buông văn kiện xuống, nói xem tôi nên làm gì vào lúc này đây.
Phạm Bằng Phi không những không dừng bước, bước tiến lại nhanh hơn vừa rồi. Hắn đi đến trước mặt Nhâm Xương Bình, dùng giọng nóng lòng như lửa đốt hỏi.
Nhâm Xương Bình đưa tay đặt văn kiện xuống bàn, sau đó ném cho Phạm Bằng Phi một điếu thuốc nói:
- Bằng Phi à, Tiết Diệu Tiến cực lực đề cử Vương Tử Quân, nhưng nói về năng lực hay lý lịch thì Vương Tử Quân nào phải là đối thủ của anh? Tôi khuyên anh nên yên lòng, nên thanh thản chờ tổ chức đề bạt mình là vừa.
Phạm Bằng Phi nhếch miệng muốn cười một cái nhưng trong lòng lại không thoải mái, rất khó buông lỏng tinh thần. Sau khi nghe nói Vương Tử Quân được Tiết Diệu Tiến đề cử làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, Phạm Bằng Phi chợt giống như kiến bò chảo nóng, nôn nóng đến mức xoay vòng vòng. Thử nghĩ mà xem, ai sẽ ngờ xuất hiện cục diện như vậy?
Dù Phạm Bằng Phi luôn cố gắng khắc chế cảm giác nôn nóng bất an của mình, thế nhưng trong lòng hắn vẫn giống như có ngọn lửa thiêu đốt. Nhiều ngày qua Phạm Bằng Phi hắn đi gần bên Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình không phải vì vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ sao? Bây giờ Vương Tử Quân là một con ngựa đen chạy từ phương xa đến, điều này không khỏi làm cho Phạm Bằng Phi cảm nhận được nguy cơ.
Trước kia Phạm Bằng Phi cảm thấy mình ít nhất cũng có tám phần sẽ tiến lên làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, dù sao hắn cũng là phó bí thư chủ quản công tác tổ chức, lại là cán bộ công tác ở Đông Bộ rất lâu. Khi Nhâm Xương Bình tiến lên làm bí thư thị ủy, như vậy đẩy Phạm Bằng Phi tiến lên tiếp nhận vị trí chủ tịch thành phố thì hoàn toàn hợp lý.
Nhưng bây giờ Phạm Bằng Phi chợt phát hiện sự việc không đơn giản như mình nghĩ, Tiết Diệu Tiến đề cử Vương Tử Quân, điều này là hắn cảm nhận được áp lực.
Trước đó Phạm Bằng Phi đã lường trước tình huống bí thư Tiết Diệu Tiến sẽ đề cử vài người, thế nhưng hắn đã cẩn thận xem xét từng người có khả năng bên phía Tiết Diệu Tiến. Hắn cảm thấy những người kia căn bản không có tư cách cạnh tranh với mình, thế cho nên hắn cảm thấy cực kỳ tin tưởng vào khả năng chiến thắng của mình.
Nhưng quan trường thật sự thay đổi trong chớp mắt, Vương Tử Quân tiến lên làm cho Phạm Bằng Phi cảm nhận được một cảm giác thất bại theo bản năng: Đối phương là một người cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn lại không giống bình thường.
- Chủ tịch Nhâm, nếu như tất cả được như những gì ngài nói thì quá tốt, quan trọng là lời nói của bí thư Tiết có độ nặng rất lớn.
Phạm Bằng Phi muốn mắng Tiết Diệu Tiến vài câu, thế nhưng lời lên đến bên miệng đành phải nuốt xuống. Dù sao hắn cũng là người đi theo bí thư Tiết nhiều năm, quyền uy của đối phương vẫn luôn bao phủ trong lòng, cũng không dám nói bậy.
Nhâm Xương Bình châm một điếu thuốc, hắn hiểu ý của Phạm Bằng Phi, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục nói về chủ đề của đối phương.
- Anh đến chỗ tôi không phải chỉ vì phát tiết chút bất mãn trong lòng đấy chứ?
Nhâm Xương Bình trầm ngâm một lúc rồi trầm giọng hỏi Phạm Bằng Phi.
Phạm Bằng Phi tất nhiên không phải đến để phát tiết bất mãn của mình, hắn tìm đến vì mục đích khác, khi thấy Nhâm Xương Bình nhắc đến thì hắn trầm giọng nói:
- Chủ tịch Nhâm, dựa vào mối quan hệ giữa hai anh em ta bấy lâu nay, tôi cũng không gạt anh. Hôm nay tôi nhận được điện thoại của một đồng hương công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy. Vị đồng hương kia nói tôi nên tranh thủ một chút, vì vị trí chủ tịch thành phố này còn chưa biết rơi lên đầu ai.
Nhâm Xương Bình không nói gì, cũng không hỏi người kia là ai. Trước đó hắn không quan tâm đến vấn đề này, thế nhưng Tiết Diệu Tiến lại đề cử Vương Tử Quân cho lãnh đạo tỉnh ủy, tin tức này truyền ra làm hắn cực kỳ không thoải mái.
Nhâm Xương Bình đã sắp là bí thư thị ủy, ai làm chủ tịch thành phố cũng không là vấn đề, nhưng Vương Tử Quân thì không được. Người kia mới chỉ là một phó chủ tịch thường vụ thành phố đã ép cho Nhâm Xương Bình cực kỳ khó thở, nếu mình là bí thư thị ủy, đối phương lại là trợ thủ cho mình, thế mình sao có thể áp chế được đối phương? Nhâm Xương Bình chỉ cần nghĩ như vậy đã cảm thấy toàn thân cực kỳ khó chịu.
Trước mắt để ngăn chặn cục diện này thì biện pháp tốt nhất chính là bóp chế Vương Tử Quân từ trong trứng nước.
Nhâm Xương Bình nhìn đồng hồ rồi trầm ngâm nói:
- Trước khi anh đến tôi đã gọi điện thoại cho trưởng phòng Đổng, bây giờ trưởng phòng Đổng đang có chút thời gian rảnh, không bằng chúng ta sang đó ngồi một chút.
Phạm Bằng Phi thật sự chỉ chờ kết quả này, sau khi nghe Nhâm Xương Bình nói như vậy thì nhanh chóng dụi thuốc vào gạt tàn, sau đó thuận tiện đứng lên ghế sa lông.
Khi hai người một trước một sau đi vào phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, lúc này Đổng Quốc Khánh đang nghe điện thoại. Thấy hai người Nhâm Xương Bình đi vào, Đổng Quốc Khánh khẽ khoát tay cho hai người ngồi xuống, sau đó tiếp tục nói vào trong điện thoại:
- Chủ tịch Tề, chuyện này ngài cứ yên tâm, tôi kiên quyết bảo trì nhất trí cao độ với tỉnh ủy, tích cực quán triệt chỉ thị của ngài, đảm bảo thực hiện ý đồ của tỉnh ủy.
Nhâm Xương Bình nghe Đổng Quốc Khánh nói ra ba chữ chủ tịch Tề thì cùng đưa mắt sang nhìn Phạm Bằng Phi. Trong tỉnh Sơn Nam, chủ tịch Tề chỉ có một, đó là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Sơn Nam, là Tề Chính Hồng.
Đổng Quốc Khánh nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, lúc này thư ký của hắn cũng đi vào rót nước cho Nhâm Xương Bình và Phạm Bằng Phi. Sau khi Đổng Quốc Khánh gọi điện thoại xong thì Nhâm Xương Bình cười nói: Truyện được copy tại
- Trưởng phòng Đổng, bí thư Phạm hôm nay muốn mời ngài dùng cơm, tôi nghe thấy thế thì sợ bị gạt ra nên vội vàng theo sau, vì thế mà hai người chúng tôi đến phòng anh vào lúc này.
Đổng Quốc Khánh hiểu ý của Nhâm Xương Bình, hắn vội vàng nhìn thoáng qua Phạm Bằng Phi, sau đó thầm nghĩ, Phạm Bằng Phi này rõ ràng là thiếu kiên nhẫn.
Truyện convert hay : Sử Thượng Mạnh Nhất Con Rể