Chủ tịch Vương nhắc đến vị trí quan trọng hơn, chẳng lẽ là chủ tịch Vương muốn dùng mình? Thái Nguyên Thương nghĩ đến đây thì trái tim chết lặng chợt trở nên linh hoạt, trong mắt lóe lên tia sáng hy vọng.
Thái Nguyên Thương là người cực kỳ có quyết tâm muốn bò lên cao trong quan trường, hắn có thể nói cực kỳ nhạy cảm với những cơ hội có thể làm cho mình tiến lên. Nếu như là người khác lên tiếng thì hắn sẽ phỏng đoàn và xem xét nhiều hơn, suy xét cho thật sự cẩn thận, thế nhưng người nói lúc này là Vương Tử Quân, điều này hoàn toàn khác biệt. Dựa vào kinh nghiệm của hắn, chủ tịch Vương là người mà căn bản chưa từng biểu hiện vui buồn hờn giận ra nét mặt, rất ít khi nói lời hảo cảm với người khác, thế nhưng lời nói của chủ tịch Vương lúc này lại không phải chỉ là hảo cảm bình thường, điều này làm cho Thái Nguyên Thương càng thêm tin tưởng hơn.
Thái Nguyên Thương nghĩ như vậy, hắn tự nhận mìn vẫn còn giá trị lợi dụng. Hơn nữa sau khi Vương Tử Quân đi vào thành phố Đông Bộ thì danh tiếng liên tục tăng trưởng mạnh mẽ, tuy hắn là người của Nhâm Xương Bình nhưng lại cực kỳ bội phục Vương Tử Quân.
Thái Nguyên Thương cảm thấy đây là cơ hội biểu hiện của mình, hắn chỉ cần có thể nắm bắt cơ hội lần này, như vậy sẽ có thể xoay người thật mạnh. Dù hắn không thể tranh thủ được vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, thế nhưng cũng sẽ được chủ tịch Vương ủy thác trách nhiệm.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không làm cho ngài thất vọng.
Thái Nguyên Thương trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt có thêm vài nguồn sáng tươi vui của Thái Nguyên Thương, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên. Sau khi khuyến khích Thái Nguyên Thương thêm vài câu, hắn để cho đối phương rời khỏi phòng.
- Chủ tịch Vương!
Triệu Quốc Lương chờ Thái Nguyên Thương đi ra thì khẽ đẩy cửa đi vào, hắn vừa thu dọn trà nước của Thái Nguyên Thương vừa khẽ nói:
- Vừa rồi bí thư Đổng gọi điện thoại, nói là giữa trưa anh có thời gian không? Bí thư Đổng muốn cùng anh dùng cơm ở căn tin.
Căn tin thị ủy chủ yếu dành cho những cán bộ giữa trưa không về nhà và buổi tối ở lại tăng ca, thức ăn không đắt nhưng hương vị lại bình thường. Đại đa số thời điểm thì các vị thường ủy và chủ tịch thành phố sẽ không dùng cơm ở căn tin.
- Sáng nay tôi có hoạt động xã giao nào không thể không đi nào không?
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn khẽ hỏi Triệu Quốc Lương.
- Phó chủ nhiệm Tề của ủy ban kế hoạch hóa gia đình tỉnh Sơn Nam sẽ dẫn đoàn xuống thành phố Đông Bộ kiểm tra thị sát, giữa trưa sắp xếp ở khách sạn Đông Bộ, chủ nhiệm Triệu của ủy ban kế hoạch hóa gia đình thành phố đã gọi điện thoại đến vài làn, muốn ngài tự mình đến.
Triệu Quốc Lương cúi đầu suy nghĩ rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân cầm bút lên vẽ hai đường trên giấy, sau đó nói với Triệu Quốc Lương:
- Gọi điện thoại cho phó chủ tịch Chí Trường, nói anh ấy thay tôi tham gia bữa tiệc vào buổi trưa.
- Vâng.
Triệu Quốc Lương vốn cho rằng với phong cách của chủ tịch Vương, nếu có sắp xếp gì đó vào buổi trưa sẽ từ chối lời mời của bí thư Đổng. Tuy hai người vừa mới nhập gánh công tác, thế nhưng giữa hai người có thể nói là không thể hài hòa. Đặc biệt là sự kiện bí thư Đổng giúp Phạm Bằng Phi tiếp nhận vị trí chủ tịch thành phố, chủ tịch Vương nhất định sẽ có ý kiến sâu sắc với bí thư Đổng.
Triệu Quốc Lương rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, chuyện đầu tiên hắn cần làm là gọi điện thoại cho thư ký của Đổng Quốc Khánh. Vì hai vị lãnh đạo có chút khúc mắc với nhau, thế cho nên triệu quốc lương cũng căn bản không quá khách khí với vị thư ký đệ nhất thị ủy kia. Hai bên nói vài câu thăm hỏi, sau đó nói thêm vài câu không đến nơi đến chốn, cuối cùng kết thúc cuộc điện thoại.
Khi Triệu Quốc Lương gọi điện thoại đến cho người phụ trách căn tin sắp xếp món ăn, lúc này thư ký của Đổng Quốc Khánh đi đến gõ cửa phòng làm việc của bí thư. Đổng Quốc Khánh đang ngồi trong phòng, hắn ngồi sau bàn làm việc của mình, trên ghế sa lông bên bàn trà chính là vị thư ký trưởng văn phòng thị ủy vừa mới nhận chức, là Đảng Hằng.
- Bí thư Đổng, vừa rồi phía chủ tịch Vương đã có phản hồi, nói rằng giữa trưa chủ tịch Vương có thời gian rảnh.
Vị thư ký này của Đổng Quốc Khánh vừa được chọn lựa vào bổ nhiệm thời gian gần đây, thế cho nên ăn nói cực kỳ chú ý và cẩn thận.
Đổng Quốc Khánh khẽ gậ đầu và khoát tay áo với thư ký của mình. Viên thư ký cũng không nói nhiều, sau khi châm trà cho hai vị lãnh đạo thì rời khỏi phòng.
- Thư ký trưởng Đảng, hai ngày qua xem xét tư liệu thấy thế nào?
Đổng Quốc Khánh mở văn kiện trên bàn ra xem, sau đó cười nói với Đảng Hằng.
Đảng Hằng khi còn là trưởng ban ở phòng tổ chức tỉnh ủy thì luôn đi cùng Đổng Quốc Khánh, có thể nói chính Đổng Quốc Khánh là người đề bạt hắn thượng vị. Lúc này lãnh đạo lại tiếp tục đề bạt hắn, kéo hắn từ phó chủ tịch tỉnh ủy xuống thành phố Đông Bộ nhận công tác.
Vì rất thân thuộc với Đổng Quốc Khánh, vì vậy khi Đảng Hằng nói chuyện với bí thư Đổng cũng không có quá nhiều cố kỵ. Hắn nâng ly nước uống một ngụm, sau đó cười nói:
- Bí thư Đổng, khi còn công tác trên tỉnh tôi đã nghe nói vị phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn thật sự rất tài năng. Nhưng hai ngày qua tôi xem qua tư liệu, tôi cảm thấy chủ tịch Vương của chúng ta không chỉ là có chút tài năng mà thôi.
Đổng Quốc Khánh dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn và khẽ gật đầu với Đảng Hằng. Hắn rất tán thưởng Đảng Hằng, vì người này còn trẻ, tư tưởng lại nhanh nhạy, ý nghĩ vượt trội. Cũng vì những nguyên nhân này mà Đổng Quốc Khánh trở thành bí thư thị ủy Đông Bộ, sau đó hắn nhất quyết điều Đảng Hằng đến làm thư ký trưởng cho mình.
- Thư ký trưởng Đảng, không cần phải che giấu tôi, vị chủ tịch Vương này không phải chỉ có chút tài năng, thậm chí tôi đã chịu nhiều thiệt thòi trong tay anh ta.
Đổng Quốc Khánh nở nụ cười tự giễu, sau đó uống một hớp trà rồi nói tiếp:
- Tôi đưa Chí Trường đến khối chính quyền làm phó chủ tịch thường vụ, lại không ngờ vị chủ tịch Vương này ra tay còn hay hơn, trực tiếp sắp xếp một vị phó bí thư sau lưng tôi. Hì hì, bây giờ xem như bên cạnh ai cũng có người của đối phương.
- Bí thư Đổng, dù thế nào thì ngài cũng là bí thư thành phố Đông Bộ, điều này thật sự không thể nghi ngờ.
Đảng Hằng thật sự suy xét và rất tán thưởng lời nói của bí thư Đổng, sau đó hắn khẽ nói.
Ánh mắt Đổng Quốc Khánh nhìn thoáng qua Đảng Hằng, khi thấy Đảng Hằng nở nụ cười như có như không, trong lòng chợt sinh ra cảm giác tri âm. Hắn cười lên ha hả nói:
- Thư ký trưởng Đảng, xem ra tôi đưa cậu từ phòng tổ chức tỉnh ủy xuống thành phố Đông Bộ là rất đúng. Đúng vậy, dù sao tôi cũng là bí thư thị ủy, là lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ này, có một số ưu thế mà dù là người có thủ đoạn mạnh mẽ cũng tuyệt đối không thể nào xóa đi được.
Đổng Quốc Khánh nói xong thì cười rất lớn, cực kỳ tự tin, giống như chút thất bại trước đó thật sự không làm cho hắn sinh ra cảm giác thất bại.
Đảng Hằng hiểu ý của Đổng Quốc Khánh, Đổng Quốc Khánh cũng tiết lộ một chút ý nghĩ của mình với Đảng Hằng. Thế cho nên Đổng Quốc Khánh sắp cho ra một vài hành động liên tiếp, Đảng Hằng thầm đồng ý với những hành động đó của lãnh đạo.
Ưu thế trên vị trí tuyệt đối không phải là thứ mà thủ đoạn mạnh mẽ có thể triệt tiêu được.
Căn tin nằm sau khu văn phòng khối chính quyền thành phố, là một tòa nhà hai tầng. Trước kia nơi đây chính là phòng họp của thị ủy, nhưng sau này hai khối đảng ủy chính quyền đều xây khu văn phòng mới, thế là căn nhà kia lui ra khỏi lịch sử chính trị thành phố Đông Bộ. Sau này phòng quản lý sự vự cơ quan thấy bỏ đi như vậy là có hơi lãng phí, thế nên biến nó thành căn tin.
Giữa trưa đến căn tin dùng cơm thường là những nhân viên bình thường không uống rượu, đối với những người này thì buổi trưa chạy tới chạy lui tốn thời gian không bằng ăn cơm ngay tị đây rồi về phòng làm việc nghỉ ngơi một giấc chot thoải mái.
- Ôi, anh Trần, hôm nay là ngày gì? Vì sao các món ăn lại trở nên thịnh soạn thế này?
Vương Quân Thần là nhân viên công tác của khoa tin tức của khối chính quyền thành phố, hắn là khách quen của căn tin. Vị cán bộ trẻ là sinh viên tốt nghệp một trường đại học hàng hiệu ở tỉnh bạn đang ở vào trạng thái một người ăn no cả nhà không đói bụng, thế nên một ngày ba bữa trên cơ bản đều giải quyết ở căn tin, sau khi đến đây nhiều lần thì xem như làm quen được với các đầu bếp căn tin.
Đám người ăn cơm ở căn tin thường chỉ muốn no bụng, nếu nói muốn được ăn món ngon thì rõ ràng là hy vọng xa vời. Ví dụ như món rau xào thịt, tuyệt đối chỉ thấy rau mà không thấy thịt, nhưng nấu nướng như vậy cũng có một chỗ tốt, chính là ăn nhiều rau sẽ có lợi, mà giá cả lại rẻ.
Dù món ăn không ngon mà rẻ, nhưng mỗi ngày đều phải dùng cơm ở căn tin cũng làm cho Vương Quân Thần thầm sinh ra oán hận với cơm ở nơi này, thế cho nên mỗi lúc đến giờ cơm đều giống như đi chịu tội.
Vương Quân Thần nhìn anh Trần gắp cho mình một phần cơm đầy thịt kho tàu, có cả thịt dê, làm hắn cảm thấy rất quái lạ. Hình như hắn cũng không tăng tiền đóng cho căn tin, vì sao món đậu xào thường ngày lại biến thành thịt kho tàu thế này? Bạn đang đọc chuyện tại
Vương Quân Thần vừa nuốt nước miếng vừa nhìn thoáng qua đầu bếp Trần, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Theo lời miêu tả của Vương Quân Thần thì anh Trần thật sự là hảo hán, thân cao mét tám, cao to vạm vỡ. Nhưng một người đàn ông cực kỳ vạm vỡ như vậy cũng không phải cưỡi ngựa bắn cung, anh Trần mỗi ngày chỉ thích cuộc sống vui tươi hớn hở, suốt ngày liên hệ với dao và thớt.
- Cứ ăn đi, có chết đâu.
Anh Trần nói lời vui đùa, sau đó đưa phần cơm cho Vương Quân Thần rồi cười mắng:
- Hừ, có thức ăn ngon thì cứ ăn, nào có người hỏi nhiều như vậy?
Vương Quân Thần nhìn thấy nụ cười thần bí của anh Trần, hắn không khỏi nhớ đến một sự kiện: Hôm trước khi nói chuyện vui đùa với nhau, một chị gái ở phòng nhân sự nói anh Trần thấy Vương Quân Thần khá tốt, điều này có phải là nguyên nhân? Có phải là muốn gả con gái cho mình rồi không? Lúc đó Vương Quân Thần thầm vui mừng, hắn ưỡn ngực nghểnh mặt, bản thân hắn căn bản không từ chối ai, chỉ cần là người đẹp là hoan nghênh. Bây giờ hắn thấy nụ cười tủm tỉm của anh Trần, lại thấy phần ăn của mình ngon hơn thường ngày, thế là thầm nghĩ, chẳng lẽ tin đồn kia là thật?
Một người cao mét tám vạn vỡ khủng bố như anh Trần nếu có con gái thì thế nào, mình sao có thể khống chế được? Vương Tử Quân nghĩ đến điều này mà cảm thấy toàn thân phát run. Những chuyện này đối với một người có chỉ số thông minh cao như Vương Quân Thần, nhất định phải bóp chết ngay từ trong trứng nước.
- Đầu bếp Trần, nếu chuyện này nói không rõ ràng, tôi cũng không ăn.
Vương Quân Thần dù đã hai ngày không ăn thịt, bụng dạ đang thầm kêu khóc không ngừng, nhưng hắn là một thanh niên sống có nguyên tắc, hắn cũng không muốn ăn không của người ta.
Người xếp hàng phía sau đã sớm nhìn thấy món thịt kho tàu, vừa nghe thấy Vương Quân Thần lên tiếng thì nói ngay:
- Không ăn sao? Không ăn thì nhịn đói. Chúng tôi còn vội vàng dùng cơm, đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi.
Anh Trần và Vương Quân Thần có quan hệ không tệ, thấy Vương Quân Thần cứ mãi kiên trì thì hắn lên tiếng:
- Đối với căn tin chúng tôi thì hôm nay là ngày vui, hôm nay bí thư Đổng và chủ tịch Vương đến căn tin dùng cơm.
- À, ra là như vậy.
Vương Quân Thần chợt thở dài một hơi, hắn lập tức không quan tâm đến hình ảnh cô gái vạm vỡ như anh Trần trong đầu mình. Thế là hắn nhìn về phía mâm cá chiên vàng ở phía bên kia, lại nở nụ cười cực kỳ thuần khiết nói:
- Đầu bếp Trần, ăn hết thịt sao không có cá cho được? Cho thêm hai con cá đi.
- Hừ, đúng là!
Anh Trần chỉ chỉ vào Vương Quân Thần, sau đó vẫn lấy cho đối phương hai con cá.
Vương Quân Thần nhìn hai con cá vàng ươm và đang định cám ơn, lúc này căn tin ồn ào chợt trở nên tĩnh lặng, đám cán bộ nhân viên ăn cơm ở căn tin bình thường chỉ thích vừa ăn vừa bàn luận, bây giờ ai cũng giống như bị ếm bùa, kẻ nào cũng ngậm miệng lại, cúi đầu dùng cơm.
Vương Quân Thần chợt cảm thấy rất khó hiểu, nhưng hắn dù sao cũng công tác ở khối chính quyền thành phố được một năm, một năm cũng học được không ít, mà chủ yếu nhất chính là kinh nghiệm đi theo số đông. Có câu nước cùng nhảy thành dòng, không chảy theo chỉ có chết, tuy làm vậy cũng không cho ra danh tiếng gì, thế nhưng ít nhất làm như vậy cũng là phương pháp giữ mình sinh tồn của nhân viên công chức.
Vương Quân Thần cũng ngậm miệng lại theo mọi người, sau đó hắn đưa mắt nhìn ra cửa, chợt thấy hai người đi vào. Dù Vương Quân Thần chưa từng nói chuyện với hai người kia, thế nhưng mỗi ngày đều được gặp trên tivi.
Bí thư thị ủy Đổng Quốc Khánh và chủ tịch thành phố Vương Tử Quân hầu như song song đi vào căn tin, Đổng Quốc Khánh đi bên trái, Vương Tử Quân đi bên phải. Trong mắt tất cả mọi người thì bí thư Đổng Quốc Khánh đang cười, chủ tịch Vương Tử Quân cũng đang cười, hai người thật sự giống như đồng tâm đồng đức.
Lúc này trên mặt Vương Tử Quân treo nụ cười nhưng trong lòng lại không sảng khoái, vì lần này đi dùng cơm với Đổng Quốc Khánh trên căn bản là thư ký Triệu Quốc Lương của mình phải ra mặt sắp xếp. Dù sao ai cũng không nên chờ ai, vì vậy giả vờ ngẫu nhiên gặp mặt rồi đi đến căn tin dùng cơm.
Đám cán bộ phòng quản lý sự vụ cơ quan đã chờ sẵn ngoài cửa căn tin, khi Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân đi vào thì nhanh chóng tiến lên chào đón. Đi đầu chính là trưởng phòng sự vụ cơ quan Lục Tiến Bình, khi thấy hai vị lãnh đạo còn đang nói chuyện, hắn thân thuộc lách người đi đến sau lưng hai vị lãnh đạo, sau đó cất bước theo sau.
Vương Tử Quân nhìn căn tin vắng lặng như tờ, hắn nhìn về phía Đổng Quốc Khánh rồi cười nói:
- Bí thư Đổng, chúng ta vào phòng dùng cơm thôi.
- Ừ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến các đồng chí dùng cơm ở bên ngoài.
Đổng Quốc Khánh cười nói, sau đó đi lên lầu hai.
Gian phòng có điều hòa được chuẩn bị sẵn có vẻ rất đẹp, sau khi Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh ngồi xuống ghế thì một nữ nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng lên bốn món ăn.
Một phần thịt kho tàu nấu khá tốt, một phần cá chiên vàng, một phần rau cải xào, một phần nấm xào, nhìn qua cũng thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác thèm ăn.
Làm món ăn cho hai vị lãnh đạo như thế nào thì thật sự làm cho đám lãnh đạo phòng quản lý sự vụ cơ quan phải suy nghĩ nát óc. Món ăn không được quá ngon, cũng tuyệt đối không được quá tệ, nếu muốn ăn sơn hào hải vị thì đến căn tin làm gì? Nhưng nếu làm cho lãnh đạo mất vui, đám lãnh đạo phòng sự vụ cơ quan cũng khó ăn nói với các vị lãnh đạo chủ quản là thư ký trưởng.
Cuối cùng Lục Tiến Bình tranh thủ thời gian triệu tập các vị đầu bếp của căn tin, bọn họ thương nghị nhiều lần, cuối cùng mới cho ra khẩu phần cho ngày hôm nay. Căn cứ vào nguyên tắc vừa không đắt đỏ lại vừa làm cho lãnh đạo cảm thấy ngon, trưởng phòng Lục tự mình đặt ra bốn món vào lúc này.
Sau đó nữ nhân viên phục vụ chóng dọn chén đũa cho hai vị lãnh đạo, lại đặt trước mặt hai vị lãnh đạo một tô súp thịt bò, cuối cùng rời khỏi phòng ăn.
- Chủ tịch Tử Quân, anh xem những món ăn này, anh thấy thức ăn ở căn tin cơ quan là thế nào?
Đổng Quốc Khánh cầm bánh bao lên cắn một miếng, sau đó cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gắp một miếng thịt kho tàu lên bỏ vào miệng nhai nuốt, hắn hiểu ý nghĩ lời nói của bí thư Đổng Quốc Khánh. Hắn suy đoán được ý nghĩ của đối phương, dù là như vậy nhưng vẫn nói:
- Rất không tồi, bí thư Đổng, nếu không thì hai người chúng ta vì thức ăn cho cán bộ cơ quan mà thay nhau trực ban, mỗi ngày có một người đến căn tin dùng cơm, anh thấy thế nào?
- Ha ha ha.
Đổng Quốc Khánh cười vô cùng sảng khoái, Vương Tử Quân có thể đoán được ý nghĩ của mình thế nhưng lại nói bằng giọng điệu ẩn giấu và khôi hài như vậy, thật sự là quá thông minh. Đổng Quốc Khánh đã sớm xem Vương Tử Quân là đối tượng cấp bách cần thu phục đầu tiên trong công cuộc triển khai mở rộng công tác của mình ở thành phố Đông Bộ, hắn chưa từng đánh giá thấp Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân trả lời ẩn ý như vậy thật sự làm hắn bất ngờ.
- Chưa nói đến những gì đang xảy ra vào lúc này, nếu chúng ta thay phiên nhau đến căn tin, chỉ sợ không bao lâu nữa lãnh đạo phòng sự vụ cơ quan sẽ biến thành đầu bếp.
Hai người Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân lên tiếng rồi cùng nở nụ cười. Sau khi buôn chuyện vài câu đơn giản thì hai người bắt đầu chú ý dùng cơm, thế là thức ăn trên bàn liên tục biến mất dưới sự nỗ lực của hai người.
Đổng Quốc Khánh ăn thêm hai cái bánh bao nhỏ rồi đặt đũa xuống nói:
- Chủ tịch Tử Quân, tôi vẫn rất có lòng tin với việc triển khai mở rộng công tác ở thành phố Đông Bộ. Tuy thành phố gần đây xảy ra không ít chuyện, tăng trưởng kinh tế cũng chậm lại, nhưng tôi tin với thực lực của Đông Bộ, chúng ta muốn phát triển mạnh mẽ cũng không phải là không được.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói lời nào, chỉ khẽ buông đũa chờ Đổng Quốc Khánh tiếp tục lên tiếng.
- Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi đến dùng cơm ở căn tin, thế nhưng theo phán đoán của tôi thì thức ăn ở đây cũng không thể nào được như lúc này. Nhìn vào sự việc này, chúng ta có thể thấy ở rất nhiều phương diện công tác các đồng chí tuyến dưới chỉ làm cho chúng ta xem, thường chỉ thích bộc lộ mặt tốt, căn bản giấu đi thật kỹ các vấn đề liên quan.
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Tất cả mọi người đang che mặt ôm đàn tỳ bà, đang cố gắng che dấu những thứ không hay. Chúng ta không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này, muốn thành phố Đông Bộ phát triển thì tôi thấy việc đầu tiên cần phải giải quyết chính là phương diện suy nghĩ. Chúng ta chỉ có thống nhất tư tưởng, mọi người cùng nổ lực về một hướng, làm việc cùng nhịp, như vậy mới cho ra hiệu suất cao. Chúng ta phải tự động, đoàn kết tập thể, như vậy mới có thể dẫn đầu thành phố Đông Bộ tiến lên con đường cao tốc phát triển mạnh mẽ.
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe lời nói của Đổng Quốc Khánh, trong đầu liên tục vận chuyển. Hắn biết rõ Đổng Quốc Khánh nói hiệu suất cao, tự động, đoàn kết tập thể chính là muốn lấy đối phương làm đầu tàu, muốn quán triệt tư tưởng trong tập thể ban ngành thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân là người hợp tác với Đổng Quốc Khánh không nghĩ như vậy, hắn không hy vọng mình và Đổng Quốc Khánh là nước cùng bầu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ là người phụ thuộc vào Đổng Quốc Khánh.
Làm chủ tịch thành phố, tất nhiên phải phối hợp công tác với bí thư, thế nhưng hắn cũng phải quán triệt và mở rộng ý chỉ của mình trong phạm vi công tác và quyền lực cho phép. Trong suy nghĩ của Vương Tử Quân thì mình chắc chắn phải cùng Đổng Quốc Khánh tìm ra điểm chung công tác, gác lại bất đồng, chứ không phải tạo ra xu thế một người cường thế, một người làm chủ đạo.
- Sắp tới tôi chuẩn bị mở rộng chuyên đề phát triển ý thức, tăng cường lý niệm phục vụ và tiến tới chỉnh đốn tác phong công tác của cán bộ công nhân viên trong khắp thành phố Đông Bộ. Tôi tin tưởng thông qua hoạt động này thì thành phố Đông Bộ nhất định sẽ xuất hiện một lực hướng tâm mạnh mẽ, sẽ truy cầu phát triển, hăng hái công tác, sẽ tạo ra xu thế tốt trạng thái tốt, bừng bừng khí thế, sẽ thay đổi diện mạo cán bộ thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh dùng giọng chém đinh chặt sắt nói, trong lời nói tràn đầy tin tưởng với hoạt động lần này.
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe, Đổng Quốc Khánh lúc này tuy mở miệng nói về công tác, thế nhưng thực tế chính là muốn nói ra tính toán của mình.
Vương Tử Quân cung không phản đối hoạt động lần này của Đổng Quốc Khánh, hai người bọn họ vừa nhận chức chưa lâu, tiến hành một hoạt động chỉnh đốn tác phong công tác cũng là việc cần phải làm.
- Bí thư Đổng, tôi thấy điều này là hoàn toàn có thể, nhưng trong lúc triển khai mở rộng công tác cần phải nắm chắc mức độ.
Vương Tử Quân chọn lọc ngôn ngữ rất kỹ, nói đúng điểm thì dừng lại.
- Điều này tôi biết rõ.
Đổng Quốc Khánh vung tay lên cười lớn nói:
- Tôi cũng có vài ý nghĩ về phương diện này.
Sau khi nói ra vài sự việc quan trọng thì hai người Đổng Quốc Khánh rơi vào trạng thái trầm mặc. Sau đó bọn họ tiếp tục dùng cơm, cùng húp tô súp thịt bò, sau đó cả hai ăn ý rời khỏi phòng ăn căn tin.
Nữ nhân viên phục vụ ở bên ngoài hầu hạ thấy hai vị lãnh đạo đi ra thì nhanh chóng tiến lên nghênh đón, nàng khẽ hỏi xem còn yêu cầu gì không. Vương Tử Quân cười cười không nói, Đổng Quốc Khánh lại khoát tay nói:
- Đồng chí, cứ bận rộn công tác, hai chúng tôi còn chưa đến mức không thể quan tâm được cho chính mình.
Đổng Quốc Khánh rời khỏi căn tin rồi nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Tử Quân, tôi có một thùng trà do một người bạn gửi đến, hương vị rất tốt, anh có muốn cùng nếm thử không?
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt có vài phần xâm lược của Đổng Quốc Khánh, hắn khoát tay áo nói:
- Cám ơn bí thư Đổng, những ngày này tôi có thói quen nghỉ trưa chốc lát nếu không đến chiều sẽ không có tinh thần, hay là để lần sau thôi.
- Được rồi!
Đổng Quốc Khánh cũng không hoàn toàn nổi giận vì lời từ chối của Vương Tử Quân, hắn khẽ cười đi về phía khu văn phòng thị ủy.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng Đổng Quốc Khánh rời đi, hắn khẽ lắc đầu, cũng đi về phía phòng làm việc của mình. Vừa rồi hắn từ chối cành ô liu của Đổng Quốc Khánh, không chỉ vì hắn biết cành ô liu kia không tốt, thậm chí còn có một số vấn đề không thể sửa đổi, đó là muốn hắn làm người phụ thuộc vào Đổng Quốc Khánh, dù thế nào thì hắn cũng không làm được điều này.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, trong thời gian này, khối chính quyền thành phố Đông Bộ rất bình tĩnh, điều duy nhất làm người ta sinh ra hứng thú nói chuyện ngoài sự kiện có vài nhân viên của khối chính quyền đánh bài trong lúc làm việc, còn có một vị tài xế văn phòng thị ủy đi ra ngoài chơi, vì đậu xe có vấn đề nên phát sinh tranh chấp với người ngoài. Cuối cùng hai bên ra tay đánh nhau, tài xế kia không có vấn đề, thế nhưng chiếc xe chở lãnh đạo lại bị đập bể hai bóng đèn.
Sự việc này sau đó được cảnh sát giao thông vào cuộc điều tra, cuối cùng thu được phí bồi thường, cũng không cần truy tố. Thế nhưng có rất nhiều người căn bản không tin lý do đỗ xe rồi phát sinh mâu thuẫn.
Đảng Hằng ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn đập văn kiện trong tay xuống bàn. Phần văn kiện này chính là thông báo phê bình của khối chính quyền thành phố về sự kiện nhân viên đánh bài trong giờ làm việc. Đảng Hằng vốn cho rằng khối chính quyền sẽ không có cùng âm thanh, thế nên sau khi được Đổng Quốc Khánh giúp đỡ, hắn tiến hành kiểm tra và cho ra quyết định phê bình.
Khốn nổi điều làm Đảng Hằng bất ngờ lại xảy ra, vị chủ tịch Vương trẻ tuổi kia căn bản không có phản ứng nào với vấn đề này, thật sự giống như sự việc làm chủ tịch mất mặt căn bản không được nói vài trong tai, không được phản ánh với lãnh đạo. Mà vị phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền là Thái Nguyên Thương được phái đến hỗ trợ điều tra lại giống như làm hòa thượng một ngày thì gõ mõ một ngày, chỉ cần mình nói gì thì đối phương sẽ đồng ý, cho đến bây giờ chưa từng có âm thanh phản đối. Mà ngay cả văn bản phê bình này cũng làm khó hắn, vì thư ký trưởng Thái cũng chỉ làm theo phép, nói ra vài câu phản đối, sau đó cũng không có ý kiến gì.
Tất cả đều thuận lợi, nhưng khi thông báo được đưa xuống thì sự kiện lái xe của ban lái xe thị ủy đi ra ngoài sinh chuyện bị đánh bể đèn lại xảy ra. Tính chất của sự việc này căn bản không hơn sự kiện đánh bài ở khối chính quyền là bao nhiêu, nếu như là lúc bình thường thì thư ký trưởng thị ủy sẽ phê bình một câu là xong. Tuy sự việc đánh bài bên khối chính quyền còn chưa có kết quả, thế nhưng điều này lại làm cho thư ký trưởng Đảng cực kỳ khó hiểu.
Quan trọng là thân phận của lái xe kia, chính là lái xe của Đổng Quốc Khánh, chỉ với mấy chữ như vậy cũng phát sinh nhiều liên tưởng, cuối cùng người ta cũng chỉ nhớ đến Đổng Quốc Khánh mà thôi.
Đảng Hằng nghĩ đến chuyện này thì vẻ mặt càng thêm khó nhìn, hắn thấy tất cả như quá trùng hợp. Nhưng khi hắn vừa rời khỏi phòng làm việc của bí thư Đổng, vị bí thư thị ủy này lại mắng một câu làm cho người ta ghi nhớ mãi không thôi:
- Những chuyện hư hỏng thế này, con bà nó, đúng là trùng hợp như bố gặp mẹ, thật sự trùng hợp quá mức vậy sao?
Mặc kệ sự việc có đơn giản như vậy hay không, Đảng Hằng đều phải xử lý chuyện này, dù sao thì nó cũng liên quan đến thể diện của Đổng Quốc Khánh. Sau khi xem xét văn kiện phê bình vừa ném xuống bàn lại vài lượt, hai tay Đảng Hằng khẽ dùng lực, phần văn kiện kia bị xé thành hai nửa.
Lúc này xử lý thì phải làm sao cho hai bên bình hòa như nhau, vì thế phần thông báo phê bình này là căn bản không đạt đến mục đích. Đảng Hằng nghĩ đến vấn đề định mượn nhờ sự kiện đánh bài ở khối chính quyền thành phố để thúc đẩy hoạt động chỉnh đốn tác phong cán bộ, thế là không nhịn được phải lẩm bẩm:
- Thật sự trùng hợp vậy sao?
Trùng hợp hay không cũng là như vậy, bây giờ tất cả đều không quan trọng.
Sau khi Đảng Hằng cho văn kiện bị xé vào sọt rác, hắn cầm lên một bản thảo khác, sau khi nhìn kỹ thì chợt nở nụ cười. Tiêu đề của bản thảo tiến vào trong mắt hắn: "Thông báo về hoạt động đề cao ý thức, tăng cường lý niệm phục vụ, chỉnh đốn công tác tác phong của cán bộ trong phạm vi toàn thành phố."
...
Vương Tử Quân duỗi lưng mệt mỏi, hắn đứng lên sau bàn làm việc, sau đó nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, cuối cùng hắn xách cặp đi ra phòng làm việc.
- Chủ tịch Vương.
Triệu Quốc Lương thấy Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng thì vội vàng nở nụ cười tiến lên nghênh đón.
- Quốc Lương, cậu cũng không nhắc nhở tôi một tiếng, vì nghĩ đến vài việc mà quên cả giờ tan tầm, nếu không phải bụng đói kêu gào, cũng không biết còn ngồi nghĩ đến lúc nào.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Triệu Quốc Lương rồi nói tiếp:
- Tôi cũng không phải đã nói rồi sao? Nếu quá muộn thì hãy về trước, dù sao bây giờ cũng không phải thời kỳ đặc biệt.
- Chủ tịch Vương, bây giờ chúng ta đi đâu?
Triệu Quốc Lương cúi đầu cười cười, sau đó vươn tay nhận lấy cặp của Vương Tử Quân.
- Đều tự về nhà, còn đi đâu nữa?
Vương Tử Quân đưa cặp cho Triệu Quốc Lương, hắn nói tiếp:
- Thế này đi, trước tiên cùng Thần Bân đưa tôi về nhà, sau đó muốn đi đâu thì đi, tôi cho Thần Bân đưa cậu đi.
Triệu Quốc Lương nghe được lời của Vương Tử Quân mà có chút do dự, nhưng nó chỉ lóe lên trong chớp mắt, ngay sau đó đã biến mất sạch sẽ. Vì đèn hành lang cũng không quá sáng, thế cho nên Vương Tử Quân cũng căn bản không phát hiện được viên thư ký của mình có chút do dự.
Vương Tử Quân đi xuống khu văn phòng, hắn nhìn thấy khu văn phòng thị ủy và chính quyền vẫn sáng đèn, thế là trong lòng không khỏi khẽ động:
- Quốc Lương, không phải ngày mai có kiểm tra gì đấy chứ? Vì sao nhiều đơn vị tăng ca như vậy?
- Chủ tịch Vương, không phải bọn họ tăng ca, mà là bọn họ đang chờ họp.
Triệu Quốc Lương nhìn về phía những phòng họp sáng đèn rồi khẽ nói.
"Họp?"
Vương Tử Quân chợt sững sờ, tối thế này còn họp gì?
- Là họp học tập lý luận, thị ủy chúng ta cho ra hoạt động mở rộng và khiển khai công tác học tập lý luận, tất cả đơn vị cho học tập vào thời điểm buổi chiều khi sắp tan tầm, thế nhưng bí thư Đổng lại công tác đúng giờ hành chính, thế là bọn họ chỉ có thể dời học tập đến buổi tối.
Triệu Quốc Lương nói làm cho Vương Tử Quân cau mày, tuy hắn nhớ đến hoạt động kia, thế nhưng chuyện học tập vào buổi tối thì hắn không đồng ý. Vì nhân viên nhà nước đã làm việc cả ngày, ai cũng không có con nhỏ? Đám người kia học tập có đạt được hiệu quả gì không? Điều này chỉ có trời mới biết.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì mà trực tiếp lên xe. Triệu Quốc Lương thấy Vương Tử Quân không có hứng thú nói chuyện thì cũng nhanh chóng lên ngồi ở vị trí tay lái phụ.
Xe dừng lại ở khu nhà dành cho thường ủy thị ủy, Vương Tử Quân để cho Triệu Quốc Lương và Thái Thần Bân về nhà nghỉ ngơi, chính hắn đi về nhà mình.
Sau khi tắm nước nóng thật sự thoải mái, Vương Tử Quân mở tủ lạnh chuẩn bị làm vài món đơn giản, nhưng khi mở tủ lạnh thì hắn nhíu mày.
Trong tủ lạnh rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì. Vương Tử Quân đối mặt với tủ lạnh rỗng thì dù trình độ nấu nướng có đến mức nào cũng căn bản là không bột đố gột nên hồ.
Cuộc sống của Vương Tử Quân vốn được phòng sự vụ cơ quan cực kỳ quan tâm, nhưng hắn không thích loại quan tâm như vậy, cho nên cho người ta quay về. Tuy người của phòng sự vụ cơ quan cũng vì chuyện này mà đi vào phòng làm việc của hắn, nhưng hắn lại nói, tôi lớn thế này mà không tự chăm sóc mình được sao?
Sự thật chứng minh Vương Tử Quân rõ ràng đánh giá cao năng lực của mình, vì trong nhà có một mình hắn, hơn nữa thường xuyên không dùng cơm trong nhà, vì vậy mà không mấy quan tâm đến tủ lạnh.
Mỗi lần ăn thứ gì đó thì Vương Tử Quân luôn nghĩ rằng mình sẽ bổ sung thêm thức ăn vào tủ lạnh, nhưng mỗi lần từ bên ngoài đi về thì hắn lại quên mất.
Vương Tử Quân cố tình nhịn một chút, thế nhưng bụng đói kháng nghị làm hắn phải quyết định đi ra ngoài tìm thứ gì đó để ăn. Hắn thay đổi trang phục, đeo cặp kính gọng vàng mà Tần Hồng Cẩm mua cho mình, lúc này một Vương Tử Quân trẻ hơn cả chục tuổi khi xuất hiện trên tivi chợt có mặt trong phòng.
Sau khi xác nhận người quen gặp mặt cũng không nhận ra mình, Vương Tử Quân khẽ rời khỏi khu nhà thường ủy thị ủy. Khu nhà thường ủy nằm ở khu vực phồn hoa, bốn phía đầy quán cơm, thế nên Vương Tử Quân cũng không lo không tìm được nơi lót bụng.
Vương Tử Quân đưa mắt đánh giá một cửa hàng mì bò vài lượt, sau đó hắn cất bước đi vào. Lúc này khách hàng trong quán không nhiều, ngoài vài người ngẫu nhiên lớn tiếng uống rượu thì khá tĩnh lặng.
Vương Tử Quân goi một tô mì bò và dĩa rau trụng, hắn chuẩn bị ăn. Nhưng khi hắn kẹp miếng mì bỏ vào miệng, tivi trong quán mì bắt đầu phát tin tức thời sự thành phố Đông Bộ.
Trong bản tin thời sự, Đổng Quốc Khánh mặc một bộ tây trang màu đen nhìn có vẻ cực kỳ hoạt bát đang cho ra lời phát biểu. Trong lúc lên tiếng, Đổng Quốc Khánh yêu cầu tất cả cán bộ thành phố cần phải nhân cơ hội này đẩy mạnh học tập, chăm chú xem xét tìm ra chênh lệch, cùng nhau cầu tiến.
- Nhân viên phục vụ, chuyển đài đi.
Khi Vương Tử Quân vừa ăn mỳ vừa xem thời sự thì một tên đàn ông hơn ba mươi chợt vỗ bàn lớn tiếng nói với nhân viên phục vụ.
- Ôi, anh bạn, mọi người đang xem, vì sao chuyển kênh cứ? Tôi thấy bí thư Đổng nói rất hay mà?
Một tên đàn ông đang uống rượu chợt đặt ly xuống nói.
- Hay con bà nó ấy chứ.
Tên kia cũng uống nhiều rượu, hắn loạng choạng đi đến chỉ vào Đổng Quốc Khánh đang phát biểu trên tivi rồi nói:
- Con bà nó cái gì là hoạt động học tập lý luận, thuần túy chỉ là lắm mồm, con bà nó ban ngày rảnh rỗi thì không học, lại phải học vào buổi tối. Ai mà không có vợ chồng con cái? Ai có thời gian để mỗi tối cứ phải học tập theo?
- Anh bạn, nói vậy cũng không đúng, tôi cảm thấy bí thư Đổng không sai, sau khi đến đây thì khai đao với một đám cán bộ. Còn vấn đề thời gian học tập, hì hì, dù sao bọn họ cũng được cầm tiền lương như ý, như vậy cũng phải chịu khổ chút chứ?
Tên đàn ông ở bên kia uống một ngụm rượu rồi dùng giọng quái dị nói.
Tên đàn ông này lên tiếng thì nhanh chóng được bạn rượu hưởng ứng, hai tên bạn ở phía sau cũng cười theo.
- Hừ, không là gì ra hồn, suốt ngày chỉ bắt học như quỷ đòi mạng, học con bà nó ấy chứ.
Tên đàn ông hơn ba mươi chợt đập ly rượu trên bàn xuống đất:
- Con bà nó, ông sau này không học tập, để như vậy thì làm gì được, khai trừ tôi sao, tôi xem ai dám?
Ông chủ quán thấy tên kia uống rượu say thì vội vàng chạy đến khuyên, nhưng còn chưa nói được hai câu thì tên kia đã lên tiếng:
- Anh bạn, anh bình luận phán xử xem, hai vợ chồng tôi cùng công tác, trong nhà có con nhỏ, lúc đưa con đi học thì không sao, nhưng khi nó học xong thì dù thế nào cũng phải đưa đón về. Tôi không được xin nghỉ, nhưng không cho tôi nghĩ thì tôi cũng phải lo cho con chứ, có phải không?
- Đúng vậy, trời đất bao la, quan tâm đến con cái chính là nhiệm vụ đệ nhất.
Ông chủ quán vừa rót nước cho người đàn ông kia vừa cười nói.
Người đàn ông này đến quán uống rượu vốn là muốn phát tiết tâm tình, bây giờ nghe thấy có người đồng ý với ý kiến thì càng nói hăng say, thật sự không che đậy miệng:
- Học tập văn kiện, ông đây không phản đối, nhưng ban ngày rảnh rỗi ngồi nói chuyện thì không học, lại chờ đến tối mới học, đây không phải là vô nghĩa sao? Cũng không cho nghĩ, không cho nghĩ thì ông cũng nghỉ về nhà trông con, vì con tôi xảy ra chuyện thì Đổng Quốc Khánh sẽ quản được sao?
Người đàn ông vừa rồi không cho chuyển kênh cũng bị câu chuyện của người đàn ông hơn ba mươi bên này hấp dẫn, hắn cười ha hả nói:
- Đổng Quốc Khánh sẽ không quan tâm, nhưng công an sẽ quan tâm.
- Công an quan tâm thì đã trễ, bọn họ không cho tôi về lo cho con thì tôi vẫn về. Không phải ông chỉ vắng họp thôi sao? Khai trừ thì khai trừ, ông cũng mặc kệ.
Giọng điệu của người đàn ông kia càng lúc càng lớn, hắn dùng tay vỗ bàn, càng vỗ mạnh mẽ hơn.
Khi nghe rõ cảnh ngộ của tên đàn ông bên kia thì nhóm người bên này muốn trêu ghẹo cũng không mở miệng. Ông chủ quán lại an ủi:
- Cậu à, người hầu không tự do, tự do không phải người hầu, vấn đề ày cũng không là gì cả. Không tham gia học tập thì mai làm kiểm điểm nói hai tiếng với lãnh đạo là xong thôi. Bây giờ anh nên về nhà ngủ một giấc, suy nghĩ xem nên nói gì với lãnh đạo.
- Đại ca, tôi không phải không thừa nhận sai lầm.
Ông chủ quán không nói không sao, lên tiếng lại làm cho người đàn ông kia thêm kích động:
- Những năm qua tìm công tác không dễ dàng, tôi công tác còn phải nuôi cả gia đình, ai cam lòng vứt bỏ chứ? Nhưng lãnh đạo đơn vị cũng không làm chủ được, phòng giám sát của thị ủy muốn lấy tôi làm điển hình, lấy tôi làm tấm gương làm cho đám người không nghe lời phải kinh sợ.
- Không làm việc cho giỏi, con bà nó, trong phòng có ai không biết Trần Dịch Khanh tôi làm tốt nhất? Tôi đây không sợ so sánh với bất kỳ ai ở phòng nhân sự, nhưng làm việc mệt mỏi cả ngày thì như thế nào? Bây giờ tôi nói gì cũng như không, bọn họ căn bản muốn lấy tôi làm điển hình, muốn đuổi tôi đi.
Truyện convert hay : Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân