Trương Thông thấy Vương Tử Quân nở nụ cười thì giống như sinh ra cảm giác trút được gánh nặng, trong cơ thể chợt bùng ra khoái cảm, hắn cảm thấy cảm giác này tuyệt hơn bất cứ thứ gì khác.
Đến khi bầy không khí hoàn toàn trầm tĩnh lại, hắn lại nói:
- Chủ tịch Vương, ngày hôm qua tôi mời vài người cục địa chính dùng cơm, vừa vặn gặp mặt Lưu Siêu Cử giám đốc công ty địa chính Lập Phong, anh ta mời tôi vài ly, thật sự làm tôi cảm thấy vài phần men say. Sau đó anh ta nói có chuyện cần nhờ, tôi vì uống quá vui vẻ nên mạnh miệng đồng ý, nói chuyện công thì không cần tìm tôi, chuyện tư thì có thể.
Trương Thông nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân theo bản năng, sau đó mới nói tiếp:
- Ôi, ai ngờ Lưu Siêu Cử kia nắm chặt không buông, hắn uống một hơi ba ly rơuj, xem như ném tôi lên lò nướng.
- Anh ta gần đây làm sai chuyện, muốn thừa nhận sai lầm với ngài nhưng không có đủ can đảm, thế cho nên muốn tìm một trung gian để tìm ngài nói vài lời.
Vương Tử Quân biết rõ sự việc này tuyệt đối không đơn giản như những lời Trương Thông nói ra, nhưng hắn là người thông minh, hắn cũng không nói thẳng như vậy. Dù sao có một số việc thì mọi người thầm biết trong lòng là được, nếu trực tiếp chọc ra thì sẽ làm cho hai bên cảm thấy khó khăn.
Đối với chuyện xử lý tình huống của Đỗ gia, hai ngày trước Đỗ lão gia tử đã gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, nói rằng Đỗ Long được đưa vào phòng bệnh cao cấp, hon nữa còn được chuyên gia từ thủ đô đến tiến hành hội chuẩn, chỉ cần giải phẫu thành công thì tháng sau có thể khôi phục như lúc ban đầu.
- Chủ tịch Trương, nếu là người khác đến thì tôi sẽ không thể nào quá dễ dàng với vụ này, nhưng nếu anh đã mở miệng, vậy thì nhờ anh chuyển cáo một câu với Lưu Siêu Cử.
Vương Tử Quân nói mà trên mặt vẫn luôn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười này lại làm cho Trương Thông cảm thấy được áp lực vô hình, hắn vốn đang ngồi sóng vai với Vương Tử Quân, cũng không nhịn được phải xê dịch người, lại nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho anh ta.
- Nói cho anh ta biết, tiền tiêu không hết, một xí nghiệp muốn phát triển mạnh thì phải nhớ kỹ một câu "quân tử yêu tài, làm việc có đạo lý", nếu không thì lương tâm khó thể bình an, xí nghiệp phát triển không đi quá xa.
Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng lời hơi khó nghe, thế nhưng Trương Thông nghe vậy thì có chút thả lỏng. Chủ tịch Vương nói những lời phê bình thẳng thắn với Lưu Siêu Cử, xem ra sự việc này sẽ không được chủ tịch Vương truy cứu nữa.
- Chủ tịch Vương nói rất hay, tôi sẽ chuyển cáo cho Lưu Siêu Cử, sau này nếu anh ta còn làm cho ngài tức giận, tôi sẽ không tha cho anh ta.
Trương Thông vỗ ngực hăng hái nói.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không nhắc lại chuyện liên quan đến Lưu Siêu Cử, hắn chuyển chủ đề lên sự việc khác. Trương Thông cũng là người thông minh, hắn cũng cười nói với Vương Tử Quân về những chuyện phát sinh gần đây trong thành phố Đông Bộ, cũng không tiếp tục mở miệng nói về chuyện liên quan đến Lưu Siêu Cử.
- Chủ tịch Vương, ngài có nghe nói không, hôm trước khu quy hoạch kỹ thuật cao bị phê bình, nghe nói nguyên nhân vì cán bộ tham gia học tập lý luận không được chăm chú, không đủ xâm nhập. Bí thư Đổng của chúng ta rất tức giận, yêu cầu khu quy hoạch kỹ thuật cao cần phải cho ra chỉnh đốn và cải cách, nếu không sẽ nắm chặt Trương Đảo Long để xử lý.
Trương Thông rút ra một điếu thuốc dùng hai tay đưa cho Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân sao lại không biết rõ ràng lắm về chuyện này? Vì chuyện phê bình này mà Trương Đảo Long còn tự mình chạy đến phòng làm việc của hắn để mở miệng phàn nàn.
- Điều này tôi biết rõ, chủ nhiệm Đảo Long vì chuyện này mà đến tìm tôi, tôi đã phê bình anh ấy. Phát triển kinh tế chính là quan trọng nhất, nhưng cũng không nên buông lỏng học tập, cần phải nắm chặt cả hai tay, hai tay đều phải cứng.
Vương Tử Quân vừa đốt thuốc vừa nói một câu hai nghĩa.
- Đúng, hai tay đều phải cứng ngắc.
Trương Thông nghe rõ ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, hắn cũng nở nụ cười nói.
- Két!
Tiếng thắng gấp chói tai vang lên, Vương Tử Quân ngồi ở phía sau chợt cảm thấy cơ thể nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa đã đâm đầm vào hàng ghế phía trước.
- Chủ tịch Vương, lúc này có không ít người đến vây quanh chỗ này, không biết xảy ra chuyện gì.
Thái Thần Bân dừng xe lại rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn theo hướng chỉ tay của Thái Thần Bân, hắn thấy phía bên kia có một đoàn người, không những chắn tất cả xe hơi, thậm chí dù là xe đạp cũng khó thể đi qua.
- Chủ tịch Vương, để tôi ra xem có chuyện gì.
Triệu Quốc Lương không chờ Vương Tử Quân phân phó, hắn từ trong xe đi ra, sau đó nhanh chóng đi về phía đám người.
Trương Thông thấy Triệu Quốc Lương thật sự thông minh lanh trí, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, Quốc Lương thật sự rất tốt, Thần Bân cũng không tồi, rõ ràng là dưới tay tướng mạnh không có lính hèn. Hai tên thuộc hạ của tôi nếu bằng được một nửa bọn họ thì đã quá đủ rồi.
Trương Thông nói một lời tràn đầy nịnh hót với Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng cười nói với Trương Thông:
- Chủ tịch Trương, cái này thuần túy chỉ là chút cảm giác tâm lý, người xưa có câu "vợ người thì tốt, con người thì ngoan!"
- Chủ tịch Vương, anh nói như vậy là oan uổng cho tôi, con người của tôi anh cũng biết rồi đấy, thật sự rất luôn thành thật.
Trương Thông thấy Vương Tử Quân nói lời vui đùa với mình thì cũng nhanh chóng nở nụ cười, cũng nói một lời vui đùa. Thế là lúc này hắn càng cảm thấy khoảng cách giữa mình và chủ tịch Vương đã kéo lại gần thêm vài bước.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Trương, là có người nhảy lầu, nhưng mà cũng rất may, lính phòng cháy đến kịp đã cứu được người kia.
Triệu Quốc Lương đổ mồ hôi chạy về xe, sau đó hắn trầm giọng báo cáo với Vương Tử Quân.
Gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân chợt thu lại, hắn cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Quốc Lương chờ những câu nói tiếp theo.
- Nghe nói đó là một người nông dân vào thành phố làm công, đã làm được nhiều tháng mà không lấy được tiền lương, con của anh ta lúc này lại đang cần tiền để thi lên đại học.
Triệu Quốc Lương nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó nói tiếp:
- Người kia đã nhiều lần tìm ông chủ công ty để đòi tiền của mình, thế nhưng thật sự không nhận được lương, thế là leo lầu công ty định tự sát.
Gương mặt Vương Tử Quân càng thêm âm trầm, kiếp sống hai đời đã cho hắn không những được làm bố, còn là một giáo viên ở vùng nông thôn hẻo lánh. Hắn dựa vào lời nói của Triệu Quốc Lương mà hoàn toàn cảm nhận được sự bất đắc dĩ của một người bố nông dân nghèo khó.
Rõ ràng nợ tiền lương của người ta, lại để cho người ta phải đến đòi như cháu nội, cuối cùng liều mạng sống vì số tiền cho con đến trường, vì sự ác ý khất nợ của ông chủ công ty mà có thể nghĩ ra biện pháp phí hoài bản thân như vậy.
Sự việc này thật sự làm cho người ta cảm thấy chua xót, nhưng không ngờ nó vẫn tiếp tục xuất hiện.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy tức giận, hắn nhìn về phía đám người đang tản ra ở phía trước. Hắn chợt cảm thấy giống như có nhiều ánh mắt nhìn mình, mà những ánh mắt ấy đều mang theo một câu hỏi, đó là vì sao?
Trương Thông không mở miệng, Triệu Quốc Lương cũng không mở miệng, bầu không khí trong xe giống như chết lặng. Nhưng trong đầu bọn họ đều có một ý nghĩ, đó là xem ra lần này chủ tịch Vương thật sự nổi giận.
Khu văn phòng của phòng lao động thương binh xã hội được lắp đặt điều hòa hoàn thiện, hầu như cả khu văn phòng đều có nhiệt độ hai mươi sáu độ. Có thể được hưởng thụ bầu không khí mát mẻ vào mùa hè nóng nực, điều này làm cho đám cán bộ công nhân viên của phòng lao động thương binh xã hội cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Lúc này trong phòng làm việc của trưởng phòng Bàng Đức Minh, hắn đang ghi chép văn kiện gì đấy, dù mở điều hòa nhưng những hạt mồ hôi vẫn tí tách chảy xuống từ trên mặt.
- Trưởng phòng Bàng, chuyện bút ký thế này hãy để cho chúng tôi, ngài là trưởng phòng, là lãnh đạo của chúng tôi, nếu như có vấn đề về sức khỏe, như vậy phòng lao động thương binh xã hội sao có thể triển khai mở rộng công tác?
Lý Hội Chiến ở bên cạnh lên tiếng nói với Bàng Đức Minh, sau đó vươn tay muốn giữ lấy quyển sổ trên bàn.
Nhưng cánh tay của Lý Hội Chiến còn chưa động vào quyển sổ đã bị Bàng Đức Minh đẩy ra:
- Hội Chiến, bản tổng kết học tập lý luận này bí thư Đổng yêu cầu tất cả lãnh đạo tự tay làm ra, ngay cả cán bộ lãnh đạo cấp sở còn tự tay xử lý, chẳng lẽ một vị trưởng phòng như tôi không thể tự tay viết báo cáo sao?
Bàng Đức Minh nói, sau đó dùng tay chỉ vào Lý Hội Chiến:
- Anh thứ gì cũng tốt nhưng lại không đặt quá nhiêu tâm tư lên phương diện công tác, tôi nói cho anh biết, sau này anh nên quan tâm đến công tác nhiều hơn. Giống như câu nói của bí thư Đổng, chúng ta cần phải đặt tâm tư lên phương diện thực tế, hai ngày trước tôi còn muốn gia tăng trọng trách cho anh, bây giờ lại có hiện tượng phát sinh, như vậy sao tôi có thể yên tâm gia tăng trọng trách đây?
Lý Hội Chiến tuy bị lãnh đạo phê bình nhưng trong lòng thầm vui sướng. Hắn biết rõ bây giờ bàng đức minh căn bản cũng không phải phê bình mình, hơn nữa dù có phê bình cũng là một phương pháp bảo vệ mình.
Lý Hội Chiến là tâm phúc của Bàng Đức Minh, hắn hiểu những biến hóa trong lòng trưởng phòng. Sau khi Vương Tử Quân trở thành lãnh đạo khối chính quyền thành phố Đông Bộ, mỗi ngày trưởng phòng Bàng đều rơi vào trạng thái đứng ngồi không yên, hầu như đi làm tỏ ra cực kỳ căng thẳng, hở tí là mở miệng mắng người. Lý Hội Chiến dù là tâm phúc của trưởng phòng cũng không tránh khỏi tình huống bị mắng vài lần.
Các cán bộ lãnh đạo phòng lao động thương binh xã hội tuy cũng bị mắng nhưng không ai quan tâm, mỗi người đều biết có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn có người còn dùng ánh mắt hả hê chờ có người bị chế giễu. Nhưng Lý Hội Chiến căn bản không thể làm như vậy, vì hắn là tâm phúc của Bàng Đức Minh, nếu Bàng Đức Minh xuống đài thì hắn là chủ nhiệm văn phòng cũng không ổn định trên chiếc ghế của mình.
Lý Hội Chiến thật sự muốn đứng lên chống đỡ vì chiếc ghế mà mình đã phấn đấu nhiều năm, thế nhưng thực tế thì một vị chủ nhiệm văn phòng như hắn làm được gì? Dù hắn cũng có thể coi là một chức quan lớn, nhưng nếu so sánh với một vị chủ tịch quản lý một thành phố thì như kiến và voi. Nếu chủ tịch muốn nắm bắt một vị trưởng phòng lao động, căn bản không cần mất quá nhiều công sức, mà hắn là một vị chủ nhiệm văn phòng thì chống đỡ được gì?
"Trưởng phòng Bàng có lẽ đang hối hận, nếu như mắt có thể mọc ở sau lưng, như vậy đã sớm thấy được tình huống chủ tịch Vương phát triển mạnh mẽ vào lúc này, trưởng phòng sẽ không nên đắc tội với chủ tịch Vương. Bây giờ chủ tịch Vương đã là quyền chủ tịch thành phố, có hối hận thì cũng đã muộn!"
Lý Hội Chiến thầm nghĩ như vậy nhưng không nói ra, hắn biết Bàng Đức Minh nhất định rất hối hận, mà mình nói ra thì sẽ bị trưởng phòng nổi giận.
Nhưng khi sự kiện học tập lý luận đến gần và càng thêm xâm nhập thì gương mặt trưởng phòng Bàng Đức Minh lại biến đổi, đặc biệt là hắn hao tổn tất cả tâm tư để sắp xếp một chương trình học tập lý luận cực kỳ sâu sắc đã được thư ký trưởng Đảng Hằng và bí thư Đổng khích lệ, lúc này trưởng phòng như cá gặp nước, cảm nhận được sự ấm áp của tổ chức.
- Trưởng phòng Bàng, cám ơn ngài quan tâm đến tôi, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn còn nhiều mặt chưa tốt, còn phải cố gắng nhiều hơn. Tôi còn phải hướng về phía ngài để học tập, hy vọng ngài có thể cho tôi ở lại bên cạnh thêm hai năm. Nếu bây giờ rời đi quá sớm, nếu làm việc không tốt sợ lại làm anh mất mặt.
Lý Hội Chiến nở nụ cười rạng rỡ dùng giọng nịnh nọt nói với Bàng Đức Minh.
- Ha ha ha...
Bàng Đức Minh dù biết Lý Hội Chiến đang nói lời nịnh hót với mình, thế nhưng hắn cũng không nhịn được mà cười phá lên ha hả.
- Tút tút tút...
Khi hai người Bàng Đức Minh và Lý Hội Chiến đang tập trung tinh thần tán gẫu vài câu cho vui thì điện thoại trong phòng làm việc chợt vang lên kháng nghị. Lý Hội Chiến nghe tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập mà thầm mắng một tiếng, hắn còn đang định thừa dịp này để hỏi lãnh đạo sắp xếp cho mình như thế nào, bây giờ thì xem như tất cả đã xong.
- Alo, chào anh, đây là phòng lao động thương binh xã hội thành phố Đông Bộ.
Lý Hội Chiến nhấc điện thoại lên, hắn khẽ nói.
Âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia làm cho Lý Hội Chiến càng thêm tươi cười hớn hở, hắn cười ha hả nói:
- Thì ra là giám đốc Lưu, chào anh, chào anh!
Lý Hội Chiến dù đang cười nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Bàng Đức Minh, bây giờ nếu Bàng Đức Minh lắc đầu thì hắn sẽ nói trưởng phòng đã đi họp. Nhưng hắn thấy mình nói ra ba chữ "giám đốc Lưu", sợ rằng khả năng để trưởng phòng lắc đầu là không lớn.
Quả nhiên Lý Hội Chiến nói ra ba chữ "giám đốc Lưu" thì Bàng Đức Minh khẽ gật đầu, thế là hắn dùng giọng ôn hòa nói:
- Giám đốc Lưu, trưởng phòng của chúng tôi hiện đang có trong phòng, ngài chờ chút.
Bàng Đức Minh nhận lấy điện thoại trong tay của Lý Hội Chiến, hắn cười ha hả nói:
- Anh Lưu, thế nào lại đột nhiên nhớ đến tôi như vậy? Tôi đang bận rộn cái gì sao? Đang vội vàng làm tổng kết học tập lý luận cho bí thư Đổng. Bí thư Đổng nói rất đúng, chúng tôi là cán bộ nhà nước, cần phải đặt quyền lợi của mình lên phương diện phục vụ nhân dân.
Lưu Siêu Cử dù ở bên kia có chút việc nhưng vẫn mở miệng khích lệ trưởng phòng Bàng một phen, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Bàng, hôm nay có chút chuyện cần làm phiền anh.
- Có chuyện gì thì anh cứ nói, hai chúng ta có quan hệ thế nào? Nếu tôi có thể làm được thì anh cứ mở miệng.
Bàng Đức Minh vỗ ngực dùng giọng cực kỳ hào khí nói.
- Trưởng phòng Bàng, là thế này, gần đây tôi tiếp nhận vài công trình, hiện tại vấn đề tài chính có hơi căng.
Lưu Siêu Cử mở miệng và bắt đầu kêu khổ.
Bàng Đức Minh tuy rất tình nguyện kéo quan hệ với Lưu Siêu Cử, nhưng vừa nghe Lưu Siêu Cử mở miệng than khổ thì hắn cười ha hả nói:
- Anh Lưu, giám đốc Lưu, lãnh đạo lớn như anh cần tiền thì phải đến tìm thần tài, người ta chỉ cần động tay đã có thể cho ra cả chục triệu. Còn tôi thì chịu thua, cũng chỉ có vài trăm ngàn mà thôi, còn chưa đủ cho anh em đi trà nước.
- Anh Bằng, chuyện tiền nong tôi đã nói với ngân hàng nhưng cũng phải chờ một khoảng thời gian, nhưng gần đây thật sự tiền bạc có hơi căng, thế cho nên khất nợ một nhóm công nhân. Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, thế nhưng hôm nay lại có một tên công nhân đòi đi nhảy lầu, con bà nó tuy được lính phòng cháy giữ lại được thế nhưng sự việc cũng náo loạn.
Lưu Siêu Cử nói một câu như vậy, Bàng Đức Minh cũng xem như hiểu ý của Lưu Siêu Cử, hắn trầm ngâm một lát rồi cười nói:
- Được rồi, tôi biết rồi.
- Cám ơn trưởng phòng Bàng, tôi xin ghi khắc ân đức của anh vào trong lòng. Hai ngày nay thật sự có hơi bận, đợi vài ngày sau anh em chúng ta sẽ tụ tập vui vẻ một phen.
Lưu Siêu Cử có quan hệ không tệ với các đơn vị ban ngành trong khối chính quyền thành phố, hắn biết rõ Bàng Đức Minh nói như vậy trên cơ bản là đồng ý. Vì vậy hắn cũng không tiếp tục dây dưa, nhanh chóng chuyển chủ đề lên phương diện tình cảm anh em.
Bàng Đức Minh cũng không có hứng thú quá lớn với những vấn đề này, nhưng hắn vẫn cười cười đồng ý. Lưu Siêu Cử ở đầu dây bên kia coi như cũng cảm nhận được sự lãnh đạm của Bàng Đức Minh, hắn nhiệt tình cười nói:
- Trưởng phòng Bàng, hai ngày trước anh của tôi gọi điện thoại nói rằng đợi mát mẻ một chút sẽ về nhà thăm mẹ, tôi cũng không làm ra thiếp mời cho các vị lãnh đạo, chỉ là nói một câu với các vị, những ngày này không có việc gì thì đừng ra ngoài.
Bàng Đức Minh nghe được lời nói của Lưu Siêu Cử thì nụ cười trên mặt sáng lạn thêm vài phần, hắn nói vài câu "nhất định rồi", sau đó cười nói:
- Giám đốc Lưu, quân đoàn trưởng Lưu chính là niềm kiêu ngạo của thành phố Đông Bộ chúng ta, anh ấy về thăm ông bà thì thành phố chúng ta cũng phải nói vài lời bày tỏ. Nếu có gì cần thì tôi sẽ coi như quấy rầy bí thư Đổng một chút, điều này thì tôi có thể làm được.
Sau khi nói thêm vài câu đơn giản với Lưu Siêu Cử, Bàng Đức Minh đặt điện thoại xuống. Nhưng sau khi cúp điện thoại thì vẻ mặt tươi cười của hắn nhanh chóng biến mất, hắn khẽ mắng:
- Tên khốn kiếp này đúng là, kiếm tiền đến phát điên phát cuồng.
Lý Hội Chiến sao không hiểu lãnh đạo đang mắng ai, thế nhưng hắn không mở miệng, dù sao có một số việc hắn nên giả vờ như không biết thì hay hơn.
Bàng Đức Minh cần ly lên nhấp một ngụm trà, vẻ mặt lúc này đã phục hồi lại, hắn nhìn thoáng qua Lý Hội Chiến ở bên cạnh rồi nói:
- Hội Chiến, chờ lát nữa cậu nói với anh Địch của đội kiểm tra, nói rằng từ từ triển khai kiểm tra sự việc liên quan đến công ty bất động sản Lập Phong.
"Từ từ triển khai kiểm tra!"
Lý Hội Chiến thầm hiểu vấn đề, hắn khẽ gật đầu nói:
- Trưởng phòng, tôi biết rồi, tôi sẽ đến đội kiểm tra một chuyến.
- À, Hội Chiến, có một số việc cần phải biết dùng người.
Bàng Đức Minh nói rồi gãi gãi tóc của mình, hắn nói tiếp:
- Anh Địch năm nay đã đã năm mươi hai rồi phải không?
- Vâng, qua tháng mười năm nay sẽ là năm mươi ba tuổi.
Hai mắt Lý Hội Chiến chợt lóe lên, hắn khẽ nói với Bàng Đức Minh.
- Năm mươi ba thì tốt.
Bàng Đức Minh chợt cảm khái một tiếng không hiểu nguyên nhân, sau đó cười ha hả nói.
Lý Hội Chiến hiểu ý của Bàng Đức Minh, trong thành phố Đông Bộ có một quy củ bất thành văn, đó là cán bộ cấp phó cục nếu như qua tuổi năm ba mà không được tiếp tục đề bạt thì xem như đến tuổi dừng, tuy không lùi lại nghỉ ngơi nhưng cũng không thể tiếp tục ở vị trí lãnh đạo. Nếu là người có quan hệ tốt thì sẽ được làm nhân viên nghiên cứu của đơn vị, nếu không thì chỉ có thể làm cấp phó trong ban nghiên cứu mà thôi.
Nhưng đó cũng không phải trọng điểm lời nói của Bàng Đức Minh, anh Bàng đang nhấn mạnh vị trí để trống của anh Địch. Lời nói của lãnh đạo thật sự phải xem xét cho thấu đáo, bây giờ Bàng Đức Minh không nói rõ ràng nhưng Lý Hội Chiến lại hiểu rất rõ ý nghĩa của nó là gì, thế nên hắn tiến lên rót nước cho lãnh đạo cực kỳ cung kính, sau đó khẽ đi ra khỏi phòng của lãnh đạo.
Vương Tử Quân đang chờ kết quả xử lý của sự việc công nhân nhảy lầu tự tử, thế nhưng điều làm hắn thất vọng lại xảy ra, tất cả giống như một mặt nước giếng sâu, ăn bản không sinh ra chút gợn sóng nào. Sự việc người công nhân nhảy lầu ngoài được đám cán bộ nói vài lời trong lúc dùng cơm, căn bản không có bất kỳ gì khác.
- Thần Bân, chuyện kia thế nào rồi?
Vương Tử Quân ngồi trên ghế sa lông trong nhà mình, hắn trầm giọng hỏi Thái Thần Bân.
Thái Thần Bân nhìn gương mặt bình tĩnh ẩn giấu bức bối của Vương Tử Quân, hắn khẽ hạ giọng nói:
- Chủ tịch Vương, người công nhân kia giống như bị công trường tiếp nhận trở về, cũng chưa nghe thấy có động tĩnh gì khác. Nghe nói người này bị đánh một trận, còn công trường của công ty Lập Phong vẫn thi công như trước, căn bản không bị ảnh hưởng.
Vương Tử Quân khẽ xoay ly trà trong tay, hắn chậm rãi ngẩng đầu nói:
- Lá đơn tố cáo của chúng ta gửi cho phòng lao động thương binh xã hội có kết quả gì không?
- Không, ngày hôm qua tôi dùng điện thoại công cộng để tiếp tục gọi điện tố cáo, thế nhưng đối phương nói tôi nói không rõ rang, yêu cầu tôi đến đội giám sát tự mình báo cáo.
Thái Thần Bân trả lời làm cho Vương Tử Quân nở nụ cười lạnh lẽo. Khi thấy Vương Tử Quân không mở miệng thì Thái Thần Bân tiếp tục nói:
- Chủ tịch Vương, nếu không tôi sẽ đến báo cáo với tổ giám sát của phòng lao động thương binh xã hội.
- Không cần, chuyện lớn như vậy mà bọn họ còn nói không rõ, coi như quên đi.
Vương Tử Quân khẽ cười cười, sau đó nói tiếp:
- Gọi điện cho chủ tịch Phùng, hỏi xem lúc này anh ấy có rảnh không? Nếu có thì đến chỗ tôi một chuyến.
- Vâng!
Thái Thần Bân cũng không ngờ chủ tịch Vương muốn tìm gặp chủ tịch Phùng, phải biết rằng chủ tịch Phùng là người của bí thư Đổng.
Tuy Thái Thần Bân thầm nghĩ như vậy nhưng lại không mở miệng hỏi, vì hắn biết rõ chủ tịch Vương sẽ không vô duyên vô cớ tìm Phùng Chí Trường. Lúc này chủ tịch Vương tìm Phùng Chí Trường, như vậy rõ ràng là chủ tịch đang làm bước chuẩn bị để giải quyết sự việc.
- Tút tút tút.
Khi Thái Thần Bân định cầm lấy điện thoại gọi đi thì điện thoại chợt đổ chuông, hắn chợt kinh ngạc, lại có chút do dự, sau đó nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Thái Thần Bân, lúc này Thái Thần Bân mới cầm lấy điện thoại. Sau khi bắt chuyện một câu thì hắn khẽ nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, là thư ký trưởng Đảng.
Vương Tử Quân tiếp điện thoại, bên trong điện thoại vang lên giọng nói vui vẻ của Đảng Hằng:
- Chủ tịch Vương, anh đã nghỉ ngơi chưa?
Đảng Hằng là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, cũng là tâm phúc đáng tin của bí thư Đổng Quốc Khánh, nhưng bây giờ hắn lại rất nhiệt tình với Vương Tử Quân, dù gọi điện thoại hay chào hỏi bình thường cũng cực kỳ tươi cười.
Vương Tử Quân cũng thật lòng không chán ghét Đảng Hằng, tuy hắn vị thư ký trưởng này là người mà Đổng Quốc Khánh đưa đến thế nhưng lại có năng lực công tác rất mạnh, hơn nữa nhiều sự việc xử lý rất tốt, điều này làm cho Vương Tử Quân thật sự tán thưởng. Vì vậy lúc này đối mặt với những lời thăm hỏi của thư ký trưởng Đảng Hằng, hắn cũng cười nói:
- Đang xem ti vi thôi, thư ký trưởng Đảng lúc này gọi điện thoại không biết có gì cần dặn dò?
- Ôi, chủ tịch Vương, ngài lại dọa tôi rồi, tôi nào dám quấy rầy ngài xem tivi? Là thế này, bí thư Đổng nói tôi liên hệ với ngài, lần trước chúng ta tổng kết quá trình học tập lý luận, hoạt động học tập lần này đã cho ra vài đơn vị và cá nhân tiên tiến, bí thư Đổng muốn triệu tập hội nghị cán bộ toàn thành để khen ngợi các cá nhân và tập thể tiên tiến.
Đảng Hằng nói đến đây cũng không tiếp tục nói thêm, hắn đang chờ ý kiến của Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân không tán thành hoạt động học tập lý luận lần này, thế nhưng nếu nó đã được triển khai mở rộng thì hắn cũng không thể tiếp tục mở miệng nói này nọ. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó mở miệng trầm giọng nói:
- Tôi cảm thấy điều này hoàn toàn có thể thực hiện.
- Chủ tịch Vương, văn phòng thị ủy có cho ra một danh sách những cá nhân và đơn vị điển hình tiên tiến lần này, sáng ngày mai bí thư Đổng sẽ tổ chức hội nghị thường ủy để thông qua những cá nhân và tập thể này.
Đảng Hằng trầm ngâm một chút rồi nói.
Vương Tử Quân nói thêm hai câu với Đảng Hằng, sau đó hắn cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại thì Vương Tử Quân khẽ kéo cửa sổ, đúng lúc thấy ngôi biệt thự cách đó không xa đang sáng ngời ánh đèn và có vài bóng người lắc lư qua lại.
Đảng Hằng chính là một trong những bóng người đó, hắn cúp điện thoại và quay vào phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh. Bí thư Đổng đến thành phố Đông Bộ cũng không đưa cả nhà sang theo, bây giờ trong biệt thự ngoài hắn thì cũng chỉ có một nhân viên phục vụ đến từ nhà khách thành phố Đông Bộ. Bí thư Đổng có yêu cầu rất nghiêm với nhân viên phục vụ của mình, khách sạn Đông Bộ muốn nịnh bợ bí thư thị ủy nên đưa đến một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp, nhưng lại bị bí thư Đổng từ chối.
Ví tránh tị hiềm cho bí thư thị ủy, thế là đám lãnh đạo khách sạn Đông Bộ chọn cho bí thư một nhân viên phục vụ từ trong nhóm nữ đầu bếp. Nhân viên phục vụ này cũng là nữ nhưng dù Đổng Quốc Khánh giữ lại ở nhà một năm thì căn bản cũng không có ai nghĩ rằng bí thư và nhân viên phục vụ này có vấn đề.
Thế nhưng dù nhân viên phục vụ này là một người phụ nữ thuộc loại hình không sợ người ta nói ra nói vào, thế nhưng trước bảy giờ vẫn bị bí thư đuổi ra khỏi nhà, tất nhiên cũng không nhất định là bí thư sợ đám người ăn không ngồi rồi tung tin đồn nhảm. Truyện được copy tại
- Bí thư Đổng, tôi đã liên lạc với chủ tịch Vương, chủ tịch không phản đối với chuyện này.
Đảng Hằng ngồi xuống bên cạnh Đổng Quốc Khánh rồi khẽ nói.
Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, sau đó hắn chỉ vào một bản danh sách nhìn vài lượt, sau đó lại gõ ngón tay xuống bàn nói:
- Thư ký trưởng, tôi thấy phòng lao động thương binh xã hội làm rất tốt, vì sao lại không có tên trong danh sách khen thưởng?
Đảng Hằng không những là thư ký trưởng thị ủy, còn là một thường ủy thị ủy, lúc này hắn nghe Đổng Quốc Khánh hỏi thì trầm ngâm nói:
- Phòng lao động thương binh xã hội công tác không vững chắc, tôi thấy bọn họ căn bản không phù hợp.
Phùng Chí Trường ngồi bên canh Đổng Quốc Khánh, khi nghe thấy Đổng Quốc Khánh nói về phòng lao động thương binh xã hội thì hai hàng chân mày chợt nhíu lại. Hắn là chủ tịch tiền nhiệm của mặt trận tổ quốc thành phố Đông Bộ và bây giờ là phó chủ tịch thường vụ thành phố, hắn tất nhiên biết rõ khi Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ thì không nhận sự chào đón của phòng lao động thương binh xã hội, người bên dưới cũng thầm suy đoán là trưởng phòng lao động thương binh xã hội cũng không ngồi trên ghế được bao lâu nữa.
Gần đây Phùng Chí Trường cảm thấy phòng lao động thương binh xã hội học tập lý luận rất tốt, biết rõ trưởng phòng Bàng Đức Minh làm việc gọn gàng, nhưng hắn cũng cảm thấy không nên cho phòng lao động thương binh xã hội vào trong danh sách khen thưởng, vì như vậy sẽ càng đẩy Vương Tử Quân về phía đối lập với bí thư Đổng Quốc Khánh.
Khi Phùng Chí Trường đang có những suy nghĩ như vậy thì Đổng Quốc Khánh đã khua tay nói:
- Phòng lao động thương binh xã hội công tác rất tốt, bọn họ được trưởng phòng Bàng Đức Minh dẫn đầu càng là một điển hình học tập lý luận. Tôi đã đọc qua bản tổng kết của các đơn vị ban ngành trong thành phố, tôi cảm thấy đại khái đều là lãnh đạo để cho thư ký viết tổng kết, nhưng đồng chí Bàng Đức Minh lại tự tay mình viết ra một bản tổng kết rất hay. Đối với những đồng chí như vậy nếu chúng ta không đưa ra làm gương điển hình, chẳng phải đánh vào tính tích cực của bọn họ sao?
Trong các ban ngành chính quyền căn bản không có bao nhiêu bí mật, đặc biệt là những phương diện liên quan đến nhân sự, nếu có lộ ra manh mối thì sẽ lập tức truyền đi khắp nơi như hoa bồ công anh bay trong gió. Tuy danh sách khen ngợi còn phải được thông qua hội nghị thường ủy, thế nhưng những cá nhân và đơn vị nằm trong danh sách đã nhận được tin tức.
Đây là một xã hội thượng nhân, các loại quan hệ giữa người và người như mạng nhện, vì sao không thể thuận nước dong thuyền?
Đây cũng không phái nói rằng phòng lao động thương binh xã hội thật sự là đơn vị tốt, tuy đây thật sự là đơn vị tốt nhưng trong khối chính quyền thành phố còn có các ban ngành khác như phòng tài chính, phòng nhân sự, sở dĩ Bàng Đức Minh được thuận thế dong thuyền cũng không nằm ngoài hai nguyên nhân. Một là trong danh sách khen ngợi lần này không có phòng tài chính và phòng nhân sự; một nguyên nhân khác chính là trước kia trưởng phòng Bàng thật sự bị người ta không quá quan tâm, bây giờ thừa dịp này mà cho ra chút an ủi, thuận tiện làm sâu sắc ấn tượng, đỡ phải sau này có việc gì cần tìm thì trưởng phòng Bàng không biết đến mình.
Trong mắt mọi người thì Bàng Đức Minh là một vị trưởng phòng có vị trí lung lay sắp đổ, thế cho nên trước đó phòng lao động thương binh xã hội sẽ và trưởng phòng Bàng căn bản không nằm trong danh sách khen thưởng. Nhưng bây giờ trưởng phòng Bàng và phòng lao động thương binh xã hội lại nằm trong danh sách khen thưởng.
Một chi tiết như vậy sẽ đại biểu cho cái gì? Lại biểu thị cái gì? Có thể sửa lại danh sách của thư ký trưởng Đảng, trong thành phố Đông Bộ này cũng chỉ có vài người, hơn nữa bây giờ còn chưa tổ chức họp, như vậy cũng chỉ có bí thư thị ủy Đổng Quốc Khánh mà thôi.
Đổng Quốc Khánh xem trọng Bàng Đức Minh, đây là một sự kiện mà hầu như người nào cũng đồng tình. Nếu được bí thư thị ủy tán thành, như vậy sau này sẽ là khoảng thời gian tiến lên mây xanh của Bàng Đức Minh.
Lúc này xem như Bàng Đức Minh đã hiểu được câu nói: "Người dệt hoa trên gấm thì nhiều nhưng giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn lại quá ít." Sáng hôm nay hắn đi làm thì điện thoại trong phòng làm việc hầu như vang lên không ngừng, có điện thoại đến từ văn phòng thị ủy, có điện thoại đến từ những người linh thông tin tức, cũng có những người là lãnh đạo đơn vị ban ngành như hắn.
Trong số những cuộc điện thoại gọi đến chúc mừng thì Bàng Đức Minh cảm thấy thích thú nhất chính là những người gọi đến là lãnh đạo đơn vị ban ngành như mình. Khi hắn thất ý khốn khổ thì đám người kia tránh xa như tránh muỗi, bây giờ bọn họ lại vây quanh hắn như ruồi bọ, thật sự làm cho hắn cảm thấy cực kỳ vui sướng.
- Anh Bàng, không ngờ lại có thể để cho bí thư Đổng coi trọng, hôm nay nếu như anh không mời khách thì tôi sẽ đến tận nhà đấy.
Giám đốc đài truyền hình thành phố Cảnh Xuân Mai dùng giọng giòn tan và có chút thân mật nói, giọng điệu này làm cho người ta nghe vào tai và cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.
Thời còn trẻ Bàng Đức Minh cũng từng có hứng thú với giám đốc Cảnh Xuân Mai của đài truyền hình thành phố Đông Bộ, nhưng bây giờ sau hơn hai mươi năm thì thật sự đã không còn gì. Bây giờ tuy giám đốc Cảnh vẫn còn khá quyến rũ nhưng thật sự đã không còn dư âm gì với trưởng phòng Bàng nữa rồi.
Nhưng dù thế nào thì giám đốc Cảnh vẫn là người nổi tiếng ăn nói và trưởng phòng Bàng vẫn phải chiếm chút tiện nghi trong lời nói, thế nên hắn cười ha hả nói:
- Giám đốc Cảnh nói như vậy thì tôi sẽ không mời khách, ngược lại tôi sẽ về nhà thu dọn phòng ốc, quét dọn giường chiếu để chờ Xuân Mai đến. Lúc này nghĩ đến tình huống tâm nguyện nhiều năm cuối cùng cũng thành, tôi cảm thấy trái tim của mình giống như bị lửa thiêu.
Bàng Đức Minh nói lời trêu chọc làm cho Cảnh Xuân Mai cười lớn, nhưng nàng cũng không phải là người ngoài miệng có thể hại người, nàng cười khanh khách nói:
- Tốt, nếu anh Bàng dám để cho chị Bàng chờ ở bên ngoài, tôi cũng sẽ cố gắng đi vào trong.
Cảnh Xuân Mai nhắc đến vợ của Bàng Đức Minh, sau đó Bàng Đức Minh lại mở miệng chiếm chút tiện nghi, sau đó hắn mới hớn hở cúp điện thoại.
Người ta một khi gặp vận may thì dù thế nào cũng không thể chống đỡ được, lúc này Bàng Đức Minh thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng. Hắn tưởng rằng mình sẽ bị Vương Tử Quân ép chết, tương lai chính trị xem như xong, không ngờ bây giờ lại có hy vọng được thắp sáng.
"Bí thư Đổng coi trọng mình, lại cho mình hai phần vinh dự trong hoạt động khen thưởng đầu tiên là cá nhân tiên tiến và đơn vị tiên tiến của lãnh đạo ở thành phố Đông Bộ. Hai thứ này tuy tách ra, thế nhưng Bàng Đức Minh hắn là trưởng phòng của phòng lao động thương binh xã hội, có ai dám nói phòng lao động thương binh xã hội đạt được vinh dự không phải là vinh dự của trưởng phòng Bàng?"
Nhưng Bàng Đức Minh cũng không phải kẻ ngốc, hắn hiểu bí thư Đổng làm như vậy chủ yếu muốn chèn ép Vương Tử Quân. Chính mình trước đó làm khó Vương Tử Quân thì ai cũng biết, nếu bây giờ mình có thể phát triển tốt dưới sự dìu dắt của bí thư Đổng, tất nhiên hắn sẽ biến thành một mũi dùi tấn công về phía Vương Tử Quân.
Nếu Bàng Đức Minh càng phát triển mạnh mẽ thì thể diện của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ càng kém. Tuy như vậy sẽ là khá nguy hiểm, thế nhưng bí thư Đổng sẽ cố gắng bảo vệ hắn, sẽ cho hắn từng bước thăng chức.
Tuy trong lòng còn có chút cố kỵ nhưng Bàng Đức Minh cũng không quan tâm nhiều vấn đề như vậy, có câu số đã chết thì không lên triều cũng chết, nếu một cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt cho tốt thì Bàng Đức Minh cũng cảm thấy phụ lòng ông trời đã quan tâm đến mình.
Khi Bàng Đức Minh đang suy xét đến khá nhiều vấn đề thì điện thoại vang lên, hắn nhìn số điện thoại gọi đến mà nụ cười trên mặt càng tươi sáng vài phần.
Những chuyện phát sinh trong khối chính quyền thành phố thật sự khó thể nào giấu được Vương Tử Quân, không những hắn có một phó thư ký trưởng chốt chặn trong văn phòng khối chính quyền, còn có một Thái Nguyên Thương luôn theo sát bên cạnh. Hơn nữa những thuộc hạ của Nhâm Xương Bình trước kia cũng lũ lượt kéo về bên cạnh chủ tịch Vương.
- Chủ tịch Vương, nghe nói lần này trưởng phòng Bàng của phòng lao động thương binh xã hội là đối tượng được khen thưởng.
Thái Nguyên Thương là người cực kỳ hiểu rõ quy củ, hắn cung kính đứng bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ cầm ly trà trước mặt lên làm một ngụm. Sự việc này hắn vừa rồi đã được biết từ Lý Cẩm Hồ, hắn nghĩ đến những gì mình sắp làm, thế là trong mắt lóe lên cái nhìn lạnh lùng.
Trong quá trình tiếp xúc với Đổng Quốc Khánh, hai người Vương Tử Quân à Đổng Quốc Khánh đều bảo trì sự khắc chế. Chuyện này Vương Tử Quân định xử lý vào hôm nay, bây giờ Đổng Quốc Khánh lại đẩy Bàng Đức Minh ra.
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân nói một câu với Thái Nguyên Thương, sau đó đưa một phần văn kiện đến trước mặt Thái Nguyên Thương rồi nói:
- Anh xem phần văn kiện này đi.
Thái Nguyên Thương vốn chuẩn bị rời đi, lúc này lại được Vương Tử Quân đưa cho một tài liệu. Vốn hắn cũng không quá quan tâm, thế nhưng khi đọc qua tiêu đề thì hắn chợt cảm thấy đầu óc nổ ầm một tiếng.
"Điều tra về việc công ty bất động sản Lập Phong khất nợ lương công nhân!"
Thái Nguyên Thương nhìn tiêu đề mà đã hiểu sau đó sẽ phát sinh tình huống gì.
Thái Nguyên Thương là phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, hắn là một kẻ cực kỳ thông minh, sau khi suy xét ý nghĩa của sự việc Vương Tử Quân đưa văn kiện cho mình, trong lòng hắn chợt rung động. Hắn biết rõ chủ tịch Vương cho ra văn kiện này để làm gì, mà hắn càng hiểu rõ ý nghĩa của hành vi đưa văn kiện này ra cho mình xem của chủ tịch Vương.
Xem ra cuối cùng mình cũng đi vào trong vòng quan hệ chính trị của chủ tịch Vương, tuy không thể so sánh với Lý Cẩm Hồ, thế nhưng chủ tịch Vương cũng không coi mình là người ngoài.
Thái Nguyên Thương rung động một lúc rồi dùng giọng có chút run rẩy nó:
- Chủ tịch, chuyện này...
- Chuyện này nhìn qua có vẻ không có gì là lớn, thế nhưng đối với những nhân công làm việc khổ sở tìm đồng lương về nuôi gia đình thì lại là chuyện đại sự. Bọn họ cần cù chăm chỉ làm việc lại không được nhận tiền lương thuộc về mình vào đúng thời hạn, đây rõ ràng là một thất trách của khối chính quyền chúng ta.
Vương Tử Quân nhìn vào mắt Thái Nguyên Thương rồi gằn từng chữ nói.
- Phòng giám sát khối chính quyền thành phố nhất định phải mượn nhờ cơ hội học tập lý luận lần này mà nắm chặt công tác kiểm tra dân sinh, nhất định phải ngăn chặn những sự kiện thế này tiếp tục phát sinh.
Vương Tử Quân dùng giọng cực kỳ nghiêm túc nói, Thái Nguyên Thương có thể dựa vào những từ nghiêm túc như vậy mà thấy được vài thứ gì đó khác biệt. Hắn chợt hiểu rõ, dù không có hoạt động tuyên dương điển hình tiên tiến lần này thì chủ tịch Vương cũng sẽ khai đao với Bàng Đức Minh.
- Tôi đã hiểu thưa chủ tịch.
Thái Nguyên Thương rời khỏi phòng Vương Tử Quân, sau đó Triệu Quốc Lương khẽ gõ cửa đi vào. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân ngồi trên mặt ghế rồi khẽ nói:
- Chủ tịch, đã đến giờ mở hội nghị thường ủy.
Khi Vương Tử Quân đi đến phòng họp thì các vị thường ủy đã gần như đến đông đủ, các vị thường ủy đang nói chuyện thấy Vương Tử Quân đi đến thì dừng lời, nhưng từng ánh mắt lại nhìn về phía Vương Tử Quân.
Trong những ánh mắt kia, có những ánh mắt thăm hỏi, cũng có những ánh mắt có cái nhìn khác lạ với Vương Tử Quân. Sau khi hắn ngồi xuống thì Chúc Vu Bình ở bên cạnh chợt nói:
- Chủ tịch Vương, có một số việc nên cứng thì phải cứng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu ý của phó bí thư Chúc Vu Bình. Đúng lúc này cửa phòng họp mở ra, bí thư Đổng Quốc Khánh nhanh chóng tiến vào.
Khi Đổng Quốc Khánh đi vào thì xem như đã đông đủ, bí thư Đổng ngồi xuống vị trí rồi dùng giọng dứt khoát nói:
- Thưa các đồng chí, hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây vì có một đề tài cần thảo luận, đó chính là tiến hành tổng kết hoạt động đẩy mạnh học tập lý luận lần đầu tiên ở thành phố Đông Bộ.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Toàn Cầu Nhà Giàu Số Một