Bí thư Lộ tỏ vẻ cảm tạ ý tốt của trưởng phòng Tả, sau đó lấy từ trong cặp ra một chiếc card nói:
- Tôi có một người em mở cửa hàng quần áo trên đường Đông Giao, làm ăn bình thường nhưng trang phục rất tốt. Cậu ấy đến tìm tôi, nói tôi giới thiệu khách. Trưởng phòng Tả, khi nào ngài rảnh đi dạo phố, nhất định phải đến cửa hàng của cậu em tôi dạoi chơi một vòng, cũng coi như ủng hộ cậu ấy kinh doanh.
Tấm card rất tinh xảo, hai chữ Piere Cardin bên trên càng hấp dẫn ánh mắt người khác. Trưởng phòng Tả nhìn chiếc thẻ được chế tác rất đẹp, trong lòng thầm cho ra khẳng định, thế nhưng nàng lại dùng giọng vui mừng giả vờ hồn nhiên nói:
- Tôi cũng thích đi qua Đông Giao, cũng thường mua quần áo ở nơi này, vì vừa có thể yên tâm mà giá cả lại khá tốt.
Khi bí thư Lộ cáo từ bỏ đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, trưởng phòng Tả cầm tấm thẻ xem xét, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Tam Nhi lúc này cũng nghe được động tĩnh, hắn từ trên lầu đi xuống. Hắn đưa mắt nhìn cửa đóng chặt thì khẽ nói:
- Dì, cháu nghe nói bí thư Lộ này ngày thường mắt dài lên trời, hôm nay không ngờ lại an phận làm người như vậy, xem ra lời đồn cũng không thể tin được.
Trưởng phòng Tả nhìn thoáng qua đứa cháu của mình, cũng không cho ý kiến với lời nói của hắn, hưng trong lòng không khỏi bừng bừng cảm giác kiêu ngạo. Tuy nàng vẫn luôn là một người phụ nữ giỏi giang sau lưng một người đàn ông thành công như Tề Chính Hồng, thế nhưng nàng cũng hiểu rõ chuyện quan trường, bí thư Lộ kia cũng chỉ có thể kiêu ngạo với từng người mà thôi.
Lại có hai nhóm người đi đến, đồng hồ đã chỉ mười giờ, lúc này Địch Thu Bình thật sự có chút nôn nóng. Khi hắn chuẩn bị mở miệng nói lời cáo từ, đúng lúc cửa bị mở ra từ bên ngoài, Tề Chính Hồng và lái xe đi vào nhà.
- Dượng, ngài đã về rồi.
Địch Thu Bình vừa thấy Tề Chính Hồng thì nhanh chóng tươi cười tiến lên đón chào. Nhưng đáng tiếc là Tề Chính Hồng không có hảo cảm với đứa cháu bên ngoại của mình, hắn chỉ khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế sa lông phân phó lái xe:
- Tiểu Trần, cậu trở về đi, ngày mai sẽ còn phải đến Đông Bộ một chuyến, thế nên nghỉ ngơi cho tốt.
- Vâng, chủ tịch Tề, tôi về trước.
Tiểu Trần cung kính nói lời từ biệt Tề Chính Hồng, lại cáo từ trưởng phòng Tả, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng khách nhà Tề Chính Hồng.
Khi thấy chồng tỏ ra lãnh đạm với cháu của mình, trưởng phòng Tả cũng có chút bực mình. Chờ Tiểu Trần đóng cửa nhà lại, nàng chỉ vào bể cá nói:
- Anh Tề, anh xem hai con cá kia thế nào? Đây là cá rồng phong thủy mà Tam Nhi đã bỏ nhiều công sức mua cho chúng ta, nghe nói nhiều ông chủ bên Hongkong nhờ vào cá rồng này mà đổi vận.
Tề Chính Hồng nhìn hai con cá rồng rất lớn đang bơi qua bơi lại trong bể, hắn nói với giọng điệu và gương mặt cực kỳ bình tĩnh:
- Thứ này mà đem lại vận may sao? Nói Tam Nhi đưa đi đi, tôi cũng không nhận tâm ý này, xem như phí công.
- Anh Tề, đây là tâm ý của Tam Nhi, anh đây là nói gì vậy?
Vẻ mặt trưởng phòng Tả chợt biến đổi, Tề Chính Hồng không nể tình cháu trai trước mặt mình, nếu như không phải là Địch Thu Bình có ở chỗ này, sợ rằng nàng đã sớm nổi nóng rồi.
Địch Thu Bình biết dượng mình không phải là người có thể đắc tội, hắn tiến lên nói:
- Dì, dượng cũng là vì muốn tốt cho cháu, muốn cháu thành thật làm việc, không đi đường ngang ngõ tắt. Tuy rất nhiều nơi vì cá rồng mà đổi vận, thế nhưng thực tế thì cũng không ai tận mắt nhìn thấy cả. Thế cho nên dượng xem như tùy ý nuôi hai con cá cho vui vậy.
Tề Chính Hồng nhìn thoáng qua Địch Thu Bình, sau đó hắn khoát tay áo nói:
- Hôm nay tôi có chút mệt mỏi, tôi đi nghỉ trước.
Địch Thu Bình há hốc miệng, nhưng cuối cùng hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng. Đừng nói là Tề Chính Hồng sắp là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, dù là phó chủ tịch thường vụ thì hắn cũng không dám hà hơi trước mặt Tề Chính Hồng.
Trưởng phòng Tả nhìn bộ dạng bó tay bó chân nhìn cháu mình, trong lòng hiểu rõ ý nghĩ của hắn. Đợi sau khi Tề Chính Hồng đi vào phòng, nàng khoát tay áo với Địch Thu Bình:
- Tam Nhi, dượng của cậu quá bề bộn. Thế này đi, cậu muốn gì cứ trực tiếp nói với dì, chỉ cần không phải quá khó khăn, dì sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Địch Thu Bình thật sự rất thất lạc, bây giờ thấy dì đồng ý, hắn cảm thấy tình cảm của dì với mình là rất tốt, hắn tranh thủ nói:
- Dì, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là trong huyện đầu tư xây dựng ký túc xá, cháu không phải muốn kiếm chút tiền để tận hiếu với mẹ sao? nguồn
Trưởng phòng Tả không chờ Địch Thu Bình nói xong, nàng khoát tay áo nói:
- Loại chuyện nhỏ nhặt này sao không nói sớm, cậu quay về là được.
Địch Thu Bình nhìn bộ dạng như đã tính trước của dì, thế là trong lòng vui sướng nở hoa. Hắn tỏ vẻ cảm tạ, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà Tề Chính Hồng,
Sau khi rửa mặt thì trưởng phòng Tả quay về phòng, nàng cảm thấy lúc này Tề Chính Hồng nên ngủ rồi mới phải, không ngờ khi nàng đi vào phòng ngủ thì Tề Chính Hồng còn đang cúi đầu ngồi trên ghế. Khi thấy bộ dạng của chồng như vậy, trưởng phòng Tả chợt tiêu tan đi nhiều cảm giác tức giận, nàng khẽ hỏi:
- Anh Tề, về nhà thì tranh thủ nghỉ ngơi, cũng đừng nghĩ đến những chuyện xảy ra bên ngoài, lúc này không còn sớm nữa, anh đi nghỉ đi.
Tề Chính Hồng giật mình tỉnh lại trong lúc trầm tư, hắn nhìn thoáng qua vợ mình rồi gật đầu nói:
- Được rồi.
Tề Chính Hồng tuy mở miệng đồng ý nhưng lại không có động tĩnh gì, hắn vẫn ngồi trên ghế. Nhưng khi trưởng phòng Tả định mở miệng thì chợt nghe Tề Chính Hồng hỏi:
- Tam Nhi đã về rồi sao?
- Đã về rồi, anh làm sao vậy, dù thế nào thì Tam Nhi cũng là cháu của mình, anh đối xử với nó như vậy, sau này em sao có thể gặp mặt chị em đây? Cả đời này chị em khổ sở, bây giờ con cái như vậy cũng không dễ dàng gì, sao anh lại không có chút đồng tình nào vậy?
Trưởng phòng Tả vốn đã áp chế lửa giận trong lòng, lúc này thấy Tề Chính Hồng nói như vậy thì lại nổi nóng.
Tề Chính Hồng khoát tay áo nói:
- Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chị gái của em có gia cảnh khó khăn, anh sẽ ra sức giúp đỡ, việc lớn việc nhỏ đều có thể quan tâm. Thế nhưng anh nói cho em biết, Tam Nhi không biết làm người chính đáng, em đừng quan tâm đến nó, em làm vậy không phải muốn tốt cho nó, là quá mức cưng chiều, sẽ làm hại nó.
Tề Chính Hồng nhìn vẻ mặt khó coi của vợ mình, hắn khẽ giải thích:
- Bây giờ là thời điểm quan trọng, chúng ta cần chú ý một chút.
- Em biết rồi, em biết anh là người cực kỳ thận trọng, nhưng không phải đã có trưởng ban Dương sao? Cần gì phải để ý quá nhiều như vậy?
Trưởng phòng Tả thở phì phì một tiếng, sau đó ngồi xuống bên giường.
Tề Chính Hồng nhìn bộ dạng tức giận của vợ mình, hắn cố tình không quan tâm đến nàng, nhưng cũng không hy vọng lửa cháu trong nhà mình, thế cho nên đây xem như là một chuyện phiền lòng.
Kể từ khi biết mình có cơ hội tranh chấp vị trí chủ tịch tỉnh Sơn Nam thì Tề Chính Hồng thật sự khó thể nào giữ được bình tĩnh, trái tìm lúc này giống như đang uống thuốc kích thích, lúc này cũng thình thịch không ngừng. Hơn nữa hắn thường xuyên ra ngoài uống rượu xã giao, lại thiếu vận động, cơ thể ngày càng kém cỏi, khả năng đàn ông cũng giảm sút, rơi đến trình độ mềm nhũn không nghe theo sự điều khiển của mình.
Trưởng phòng Tả lại khác biệt với Tề Chính Hồng, nàng đang ở vào độ tuổi như lang như hổ, thế cho nên nhìn bằng mắt mà gấp trong lòng. Nàng biết rõ với thân phận của chồng mình thì căn bản không thể đến bệnh viện kiểm tra được, vì vậy mới đi tìm về đủ mọi loại thuốc kỳ lạ quý hiếm để về làm thí nghiệm với Tề Chính Hồng, chỉ là hiệu quả quá nhỏ. Khoảng thời gian này Tề Chính Hồng lại đặt tâm tư lên phương diện tranh chấp vị trí chủ tịch tỉnh, thật sự chuyện bé xé ra to, nghĩa vụ làm chồng cũng bỏ bê, đành tùy ý mà thôi.
Nhắc đến cũng kỳ quái, thứ kia của Tề Chính Hồng ở bên ngoài cũng chưa đến mức mềm nhũn như vậy, nhưng mỗi khi về đến nhà lại không dùng được. Không những không dùng được, mỗi khi đói viện với vợ căn bản là khó thể đứng lên. Cũng may vợ hắn là quan viên cấp phó sở, lại là người truyền thống, tuy chưa đến mức tam tòng tứ đức nhưng cũng thông tình đạt lý. Nàng nể tình chồng đang có áp lực quá lớn, thế cho nên lên giường cũng không làm quá lên.
Tề Chính Hồng chi vào trong chăn thì trưởng phòng Tả đã đưa đến một chén thuốc đông y, nàng yêu cầu hắn uống vào. Tề Chính Hồng cũng hiểu vấn đề, thuận tiện uống hết ly nước. Trưởng phòng Tả cũng không đưa cái chén xuống nhà bếp mà nhanh chóng chui vào trong chăn.
Nói thật, Tề Chính Hồng cũng muốn vui vẻ với vợ, thế nhưng hắn càng nghĩ như vậy thì áp lực càng lớn, giống như hoàn thành chuyện vợ chồng cũng thật sự khó khăn và áp lực như tiến lên nắm bắt vị trí chủ tịch thành phố, sinh ra một cảm giác quá nhanh sẽ khó thành công cực kỳ bất đắc dĩ. Ngày thường hắn còn có thể miễn cưỡng tham gia, hôm nay chẳng biết có phải tâm tình không tốt hay không, hắn dứt khoát tắt lửa. Vợ hắn bân rộn đến mức vã mồ hôi, thật sự cũng không làm gì được, thế là đành phải bỏ qua.
Tề Chính Hồng nhìn vẻ mặt thất vọng của vợ, hắn hận không thể thiến chính mình. Hắn khẽ vỗ vai vợ và kiên nhẫn giải thích:
- Đừng nóng, gần đây anh tâm tình không tốt, có lẽ vì ảnh hưởng tâm tình nên mới như vậy. Hai ngày gần đây đã có người chĩa súng vào người anh.
Trưởng phòng Tả đang tỏ ra rất ai oán, nhưng bây giờ nghe thấy có người gây chuyện với chồng mình, nàng nhanh chóng biến thành một con hổ tức giận, nàng hỏi ngay:
- Ai? Là ai muốn gây chuyện cho anh?
Tề Chính Hồng khoát tay áo nói:
- Vợ, em cứ nằm xuống, đừng quá gấp, em nghe anh nói này. Chuyện này tuy khó giải quyết nhưng trưởng ban Dương đã ra mặt chào hỏi, cuối cùng cũng áp chế được.
- Em đã nói rồi mà, trưởng ban Dương là người nể tình bạn cũ, anh nên xem xét khi nào lãnh đạo có thời gian rảnh thì về thủ đô thăm thú một phen. Nhân tình và quan hệ cần phải thường xuyên qua lại, nếu không nhiều ngày không gặp sẽ thành xa lạ.
Trưởng phòng Tả nghe thấy chồng mình gặp nguy hóa lành thì mới yên tâm hơn một chút, nàng chợt ngồi xuống giường rồi thở dài nói:
- Nếu Quân Tài còn ở tỉnh Sơn Nam thì tốt rồi, có nó ở đây thì quan hệ giữa chúng ta và trưởng ban Dương sẽ càng thêm thân mật.
Tề Chính Hồng giống như bị vợ mình đâm cho một đao, một lúc lâu sau cũng không nói được gì. Sự việc liên quan đến Dương Quân Tài thật sự như vết thương khó lành, dù thời gian trôi qua và bắt đầu khép miệng, thế nhưng sẹo khó mất, không đụng vào thì không sao, nếu động vào thì sẽ có vấn đề.
Lão lãnh đạo giao con trai cho mình, đây là cái gì? Là tín nhiệm mình. Nhưng kết quả là Dương Quân Tài phải ảm đạm rời khỏi tinh Sơn Nam, thiếu chút nữa vì sự việc xảy ra mà chịu trách nhiệm với pháp luật, điều này làm cho Tề Chính Hồng càng nghi càng thêm khó thở. Tên khốn đẩy Dương Quân Tài đi thì lại phát triển cực mạnh như đi trên đất bằng, liên tục tiến lên địa vị quan trọng, cuộc sống vui vẻ thoải mái.
Nếu nhìn vào những gì hai bên tiếp xúc với nhau, nhìn vào biểu hiện của đối phương, có thể thấy Vương Tử Quân chỉ là một con cừu non ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng bản chất của Vương Tử Quân quá khác biệt so với biểu hiện bên ngoài, đừng tưởng rằng ngày thường người này thường cười tủm tỉm mà nghĩ rằng sẽ không quan tâm đến thứ gì, đây chính là biểu hiện giả dối mà thôi. Tề Chính Hồng biết rất rõ, tiểu tử kia lòng dạ rất sâu, đánh giá đúng đắn nhất chính là đối phương không phải cừu non, phải là một con dã thú. Không, cũng không phải là dã thú, thật sự là một con sói liên tục diễu võ dương oai, coi trời bằng vung.
Tề Chính Hồng hoài nghi trong người Vương Tử Quân luôn tuôn chảy một dòng máu căn bản chưa từng bình tĩnh, nó sẽ sôi trào bất cứ lúc nào. Tên kia gần đây bận rộn làm công tác dân sinh, muốn làm một người lái đò hợp cách, cố gắng công tác vì nhân dân thành phố Đông Bộ. Người này cũng thật sự có năng lực, có thể vung tay kéo chiếc thuyên thành phố Đông Bộ vượt sóng dữ và vững vàng tiến về phía trước. Hừ, với độ nặng đó mà muốn làm người cầm lái thành phố Đông Bộ? Cũng không sợ sóng vỗ nát người sao?
Chủ tịch thành phố Đông Bộ, nếu như vị trí đó là của Dương Quân Tài thì lão lãnh đạo sẽ vui sướng đến mức nào? Tề Chính Hồng nghĩ đến Dương Độ Lục thì lại nghĩ đến cuộc điện thoại của lãnh đạo vào ngày hôm nay. Tuy trưởng ban Dương cố gắng áp chế lời nói, hơn nữa cũng không nặng lời, nhưng Tề Chính Hồng vẫn có thể cảm nhận được sự bực bội của lãnh đạo.
Những năm qua Tề Chính Hồng cũng không vung tay quá trán, mỗi ngày hết lòng vì sự phát triển kinh tế của tỉnh Sơn Nam. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ có người lén ngáng chân hắn, hơn nữa người này chính là một kẻ đã sớm rời khỏi tỉnh Sơn Nam.
Tình huống này làm cho Tề Chính Hồng cảm thấy mình là một con ếch trong nước ấm, bên dưới là lò than, may mà phát hiện kịp thời, nếu không đến khi nồi nước sôi thì con ếch cũng bị nấu chín.
Nhưng bây giờ đã tốt, chuyện xấu đã bị áp chế, mình cũng không rơi vào trạng thái ưu phiền. Sau khi Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, tất cả sẽ nằm trong bàn tay của chủ tịch Hào Nhất Phong. Dù hắn và Hào Nhất Phong có vài tranh chấp trên vài phương diện, thế nhưng hai người dù sao cũng là một phái, tin chắc thế cục tỉnh sơn nam sẽ đoàn kết chưa từng có. Thử hỏi xem, có ai không muốn một thế cục tuyệt vời như vậy?
- Anh Tề, mai anh đến thành phố Đông Bộ sao?
Khi thấy chồng không lên tiếng, trưởng phòng Tả chợt nhớ đến câu nói vừa rồi của hắn với lái xe.
- Đúng, ngày mai có một hạng mục được ký kết ở thành phố Đông Bộ, tôi sẽ đại biểu cho tỉnh đén tham gia, xem như nể mặt thành phố Đông Bộ.
Tề Chính Hồng khẽ đứng lên nói.
- Anh đi đến thành phố Đông Bộ sao? Anh sẽ không phải đến thúc đẩy người ta đấy chứ? Anh đi chuyến này là tâng bốc người ta, anh cũng không biết chủ tịch thành phố Đông Bộ là ai sao?
Trưởng phòng Tả vừa rồi còn cảm khái cho Dương Quân Tài, bây giờ nàng chợt bắt đúng đài và mở miệng như súng máy.
Tề Chính Hồng cười cười, hắn vỗ vỗ vào vai vợ rồi nói:
- Vợ, tâng bốc thì tâng bốc, dù sao đây cũng là lần cuối hắn được tâng bốc như vậy.
Trưởng phòng Tả nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Tề Chính Hồng, nàng chợt hiểu rõ vấn đề.
Truyện convert hay : Nhất Hào Người Ở Rể - Long Vương Điện