- Chủ tịch Vương, hai ngày trước tôi đến huyện Lô Bắc kiểm tra chỉ đạo công tác, tôi xem như được mở rộng tầm mắt, tình huống xây dựng huyện Lô Bắc càng làm cho tôi sinh ra cảm giác mới mẻ, nghe nói tất cả đều nhờ vào cơ sở công tác của chủ tịch Vương vào thời điểm trước.
Trưởng phòng Lý cắn hạt dưa rồi cười ha hả nói với Vương Tử Quân. Bạn đang xem tại - www.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không nói gì. Trưởng phòng Lý lúc này nói những lời như vậy với hắn, nếu như không có mục đích gì, dù đánh chết thì hắn cũng không tin.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, sau khi nói chuyện vớ vẩn vài câu thì chợt nghe thấy trưởng phòng Lý dùng giọng cẩn thận nói:
- Con người của tôi có hơi nóng tính, có đôi khi không tránh khỏi xúc động. Có những đồng chí vốn công tác rất tốt, thế nhưng tôi lại cho ra yêu cầu quá nghiêm, kết quả là mở miệng phê bình chủ tịch Tiếu một trận, bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình quá lỗ mãng.
Trưởng phòng Lý phê bình Tiếu Tử Đông? Hèn gì hôm nay người này nói chuyện theo kiểu như vậy, nhưng những ngày qua Vương Tử Quân cũng không nghe được bất kỳ những lời nói kể khổ nào từ miệng Tiếu Tử Đông cả.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Trưởng phòng Lý không cần quan tâm đến chuyện này, dù sao cũng là vì công tác. Lãnh đạo yêu cầu nghiêm cũng chính là tín nhiệm anh ta.
Khi hai người Vương Tử Quân và trưởng phòng Lý nói chuyện với nhau thì âm nhạc vang lên du dương, nghi lễ kết hôn chính thức bắt đầu. Trần Độ Hà cực kỳ tinh thần và Giang Gia Kỳ mặc áo cưới màu trắng cùng đứng bên nhau, phía sau bọn họ chính là một người thanh niên mặc tây phục và Lâm Dĩnh Nhi mặc váy dài màu xanh nhạt.
Lúc này Lâm Dĩnh Nhi thật sự giống như một đóa hoa nở ra không một tiếng động, bùng ra mùi hương thơm ngát. Tuy hôn lễ lần này Giang Gia Kỳ là nhân vật chính, hơn nữa Giang Gia Kỳ cũng thật sự không kém ai, thế nhưng đứng trước mặt Lâm Dĩnh Nhi thì trông vẫn kém hơn rất nhiều.
Dưới lời nói nhiệt tình của người dẫn chương trình, từng mục hôn lễ được tiến hành. Lâm Dĩnh Nhi lẳng lặng đứng ở vị trí phù dâu, nàng không mở miệng, nhưng Vương Tử Quân lại có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng thi thoảng nhìn về phía mình.
Khi kết thúc nghi lễ, Giang Gia Kỳ ném bó hoa trong tay ra, nghe nói bó hoa này rơi vào trong tay ai thì sau đó người kia sẽ là cô dâu.
Một tình huống tranh đoạt diễn ra, bó hoa nhỏ bay bổng qua lại, Lâm Dĩnh Nhi đứng yên bất động nhưng lại là người được bó hoa chọn mặt gửi vàng.
- Chúc mừng phù dâu xinh đẹp của chúng ta, cô ấy đã trở thành chủ nhân của bó hoa may mắn, lúc này chúng ta cùng nhau chúc phúc cô ấy trong tìm được hạnh phúc của đời mình trong tương lai không xa.
Người dẫn chương trình thật sự rất có kinh nghiệm, chỉ cần nói hai câu đã làm sống động bầu không khí, sau đó tiếp tục:
- Các vị khách quý còn độc thân nếu xem trọng vị phù dâu này, xin hỏi các vị có tình nguyện cùng cô ấy đi về phía tương lai tươi sáng không? Nếu đồng ý thì mong mọi người dùng lòng nhiệt tình của mình để bày tỏ với cô phù dâu xinh đẹp.
Đám đàn ông trẻ tuổi vốn đã bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của Lâm Dĩnh Nhi, bây giờ nghe được người dẫn chương trình nói như vậy thì càng ồn ào hơn. Không gian rộn rã, thế nhưng Lâm Dĩnh Nhi vẫn ôm bó hoa tươi và lẳng lặng đứng nơi đó.
Lễ cưới dù sao cũng phải tiếp diễn, Lâm Dĩnh Nhi tuy xinh đẹp động lòng người nhưng người dẫn chương trình cũng không muốn cướp đoạt vinh quang của hai người làm chủ bữa tiệc hôm nay. Sau khi hắn nói thêm vài câu thì chính thức khai tiệc.
Vương Tử Quân ăn mà cảm thấy có chút chán nản, thật sự không có nhiều hương vị. Tuy lúc này hắn không biết Lâm Dĩnh Nhi ở chỗ nào, thế nhưng nhìn bộ dạng nàng đứng ngây người ôm bó hoa, hình ảnh này thật sự khắc sâu vào lòng hắn.
Cô gái kia thật sự si tình và cố chấp, rốt cuộc em sẽ chờ anh bao năm nữa đây?
Vương Tử Quân uống vài ly rượu, sau đó hắn lấy cớ có việc để rời khỏi hôn lễ. Mưa thu vẫn rơi tí tách những giọt sầu vô tận, lúc này giống như từ trên trời bao phủ Vương Tử Quân.
- Cái này cho anh.
Khi Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng rất đè nén, đột nhiên một bóng xanh lóe lên đưa một thứ gì đó nhét vào trong lòng Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng phóng đi như bay trong mưa thu.
Bóng xanh chập chờn hương hoa thơm ngát.
Vương Tử Quân nhìn bó hoa trong tay, hắn có chút ngây dại.
...
- Năng lực chấp chính thật sự không phải nằm ở phương diện chính quyền chú trọng cái gì, mặc kệ cái gì, xử lý hậu quả gì sao? Người nghèo bị hao tổn, người giàu có lợi, quan liêu đắc lợi, cải cách cái gì? Chính là thay đổi quan niệm trách nhiệm.
Trên màn hình ti vi là đại hội cán bộ trong hội trường lớn tỉnh Sơn Nam, lúc này quyền chủ tịch tỉnh là Thạch Kiên Quân đang dõng dạc phát biểu, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt từ bên dưới đài chủ tịch.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng khách nhìn hình ảnh quen thuộc mà gương mặt có chút ngưng trọng. Tuy lúc này người nói chính là Thạch Kiên Quân, thế nhưng ánh mắt Vương Tử Quân chủ yếu nhìn về phía Hào Nhất Phong ngồi bên cạnh Thạch Kiên Quân.
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, lão ngồi chính giữa đài chủ tịch, vẻ mặt bình tĩnh làm cho người ta căn bản không nhìn rõ chút biểu cảm nào.
Hình ảnh trên ti vi giống như cũng biết suy nghĩ của Vương Tử Quân, khi hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, đúng lúc có một đặc tả rất lớn cho hai vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam trên màn hình. Một lời đặc tả giống như đã nói rõ với mọi người, sau này tỉnh Sơn Nam sẽ tiến vào một giai đoạn mới.
Khi Vương Tử Quân đang xem thời sự thì tiếng gõ cửa vang lên, hắn nhìu mày, thầm nghĩ: Kể từ hôm nay xem như chính mình không còn thanh nhàn nữa rồi.
Hầu như cứ đến tối là có người đến gõ cửa, trong số này có báo cáo công tác, có báo cáo tư tưởng. Vì vậy nhiều lúc nếu không cần thiết thì Vương Tử Quân căn bản sẽ không ở lại trong căn nhà số hai thuộc khu nhà dành cho thường ủy thị ủy Đông Bộ.
Tuy không thích nhưng hiện tượng này là rất phổ biến, may mà Vương Tử Quân chỉ ở một mình, nếu như có thêm Mạc Tiểu Bắc, chỉ sợ cũng giống như đám Chúc Vu Bình, mỗi ngày đám người đến nhà có thể nói là rộn ràng như thủy triều.
Vương Tử Quân mở cửa phát hiện người đứng ngoài là Chúc Vu Bình, hắn chợt cười ha hả nói;
- Bí thư Chúc, anh thật sự là khách quý, mời anh vào nhà.
Chúc Vu Bình xách theo một chiếc túi nhựa, hắn đến nhà Vương Tử Quân cũng không tỏ ra khách khí, hắn vừa vào nhà vừa vung vẫy chiếc túi nói:
- Hôm nay một người thân thích của tôi ở nông thôn có gửi đến hai con chim trĩ, hì hì, thứ tốt không thể hưởng một mình, thế là đến tìm chủ tịch Vương làm vài ly.
Vương Tử Quân biết Chúc Vu Bình đến tìm mình tuyệt đối không phải chỉ là nhàm chán uống vài ly đơn giản như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn không nói rõ ra. Dù hai người quan hệ rất gần, thế nhưng dù sao cũng phải giữ gìn, mà uống rượu chính là phương thức liên lạc tình cảm đơn giản và hiệu quả nhất giữa cánh đàn ông với nhau.
Truyện convert hay : Nữ Tổng Tài Cận Vệ