Quan quan sư cưu, tại hà chi châu; yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Thật ra trong lý niệm của Lý Hạc Dương thì bạch mã vương tử, nữ tử cũng hảo cầu, nàng không muốn làm một người phụ nữ ở bên dưới người ta. Mỗi người phụ nữ đều rất thích được làm hoàng hậu, điều này có gì sai? Dù sao cũng có một Võ Tắc Thiên, đừng quên Võ Tắc Thiên là hoàng hậu trước, sau đó mới làm hoàng đế.
Lý Diễm Hồng cũng tốt nghiệp đại học, nàng học ngành quản trị nhân lực, sau khi tốt nghiệp không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại được phân về phòng thương nghiệp trong huyện. Nàng thấy đơn vị cả ngày nửa sống nửa chết, căn bản là không chịu được, thế là chạy ra ngoài kinh doanh. Khi học đại học thì Lý Diễm Hồng đã là hoa hậu giảng đường, nam sinh theo đuổi nàng có thể xếp thành hàng, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại coi trọng người chồng Mã Hiểu Quân vào lúc hiện tại. Khi đó mẹ của Lý Diễm Hồng kịch liệt phản đối, vì ngại con rể là người nhà quê, kiên quyết không đồng ý chuyện kết hôn này.
Nhưng Lý Diễm Hồng là điển hình của người phản nghịch, càng phản đối thì nàng cứ hăng say muốn gả cho hắn, vừa tốt nghiệp thì chạy đến ở chung với nhau. Bây giờ quay đầu nhìn lại thì thật sự ứng vơi câu ông bà thường nói: "Không nghe người lớn thì thật sự là có hại trước mắt!"
Thật ra Mã Hiểu Quân rất nổi tiếng trong trường, là người khỏe mạnh, học quân sự có thể hít đất cả trăm cái, hơn nữa trước nay đều xếp hạng nhất trong các hội thao ở trường, thật sự là kỳ tài. Hơn nữa người này đánh bóng rổ rất hay, Lý Diễm Hồng nhìn bộ dạng hắn đánh bóng rỗ hiên ngang oai hùng mồ hôi đầm đìa cực kỳ có hương vị đàn ông. Nàng cũng không ngờ một nam sinh sáng chói như vậy cớ sao lại trở nên chán nản sau khi kết hôn như thế?
Sau khi tốt nghiệp đến cơ quan công tác thì Mã Hiểu Quân suốt ngày bận rộn mò mẫm, đến bây giờ chỉ là một chủ nhiệm cấp khoa mà thôi, những đồng sự của hắn trước kia bây giờ đều đã là trưởng phòng phó cục, làm đàn ông nếu không đầu cơ luồn cúi, sao có thể làm người đứng trên đầu kẻ khác được? Lý Diễm Hồng nhìn đám bạn nữ của mình năm xưa bây giờ sống rất tốt, rất nhiều người có chồng là quan viên cấp cao, đã là lãnh đạo lớn, thế là trong lòng thầm chán nản. Nếu như nàng là người bình thường thì không có vấn đề, nhưng nàng cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, lại là hoa hậu giảng đường, nàng không chỉ một lần thầm nghĩ, phụ nữ như tôi vì sao lại phải gả cho một chủ nhiệm cấp khoa viên nho nhỏ như vậy? Từ hiện trạng lúc này thì nàng thấy mình căn bản không thể làm hoa hậu, đã biến thành một người phụ nữ luống tuổi rồi, nhưng nàng thật sự không cam lòng.
Sau khi mở khách sạn, tiếp xúc đủ hạng người muôn hình muôn vẻ, tất nhiên cũng có đủ mọi loại quan viên. Những người này phần lớn dùng cơm đều coi trọng cấp bậc, hơn nữa biểu hiện cực kỳ tiêu sái. Lý Diễm Hồng nhìn những người đàn ông tây phục giày đen bóng loáng mà trong lòng không phải chỉ một lần cân nhắc, mình vì sao không lợi dụng tiềm lực để làm giàu? Đám người này đều là chư hầu một phương, đều là quan phụ mẫu có quyền lợi riêng, là quan phụ mẫu sao không cần quần chúng nhân dân kính yêu cho được? Mà nhân dân quần chúng trong đó cũng có mình.
Lý Diễm Hồng thường xuyên suy nghĩ mất vui, trước mắt nàng không có cơ hội, chồng thì không trông cậy gì được, bố mẹ càng không, chỉ có thể dựa vào chính mình phấn đấu gian khổ mà thôi. Nàng tự tin mình có hai loại tài nguyên, một là xinh đẹp; hai chính là năng lực xã giao rất mạnh, nếu nàng muốn dựa vào hai tài nguyên của mình để kiếm được đầy bát cơm, như vậy chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ mà thôi.
Nếu như có người nào có tiềm lực yêu Lý Diễm Hồng, như vậy nàng có thể biến thành thiên sứ cai quản hắn, quản một người không khác nào nắm vấn đề tiêu phí của cả đơn vị. Những đơn vị như vậy thật sự là thứ mà đám người làm ăn kinh doanh khó thể bỏ được, đặc biệt là một người phụ nữ xinh đẹp như nàng.
Lý Diễm Hồng nhìn Trần Hiểu Văn là thư ký chủ tịch tỉnh, hắn có vóc người trẻ khỏe lại đẹp trai, thế cho nên càng làm cho nàng có tâm tư hướng đến. Vừa rồi nàng cố gắng để ngực chạm tay Trần Hiểu Văn, đối phương giả vờ như không phát giác, điều này càng làm cho nàng gia tăng niềm tin thắng lợi.
Cho đến nay cuộc sống của Lý Diễm Hồng cũng khá đáng buồn, căn bản là chẳng có gì phập phồng thích thú. Nàng thích cuộc sống với vận mệnh bất định, như vậy mới đủ kích thích, mới có đầy đủ tự do. Nàng thật sự muốn nhảy dựng lên, trong cuộc sống sau này, dù thế nào thì nàng cũng sẽ phải thu phục Trần Hiểu Văn này mới được.
Bản tính con người thường ẩn giấu rất sâu trong cơ thể, Lý Diễm Hồng đã cram thấy mình căn bản không chịu được cục diện kinh doanh đáng buồn này, nàng chỉ muốn ném một tảng đá lớn vào trong hồ nước yên tĩnh, để cho người chung quanh thấy mình không phải là con cóc, mình là con thiên nga xinh đẹp. Tôi muốn làm cho đám đàn ông quan cao chức trọng hiểu rõ, thế gian này sẽ có lực lượng có thể dụ dỗ các người, ví dụ như tôi chẳng hạn.
Lý Diễm Hồng nghĩ như vậy mà cơ thể lồi lõm mềm mại lại không khỏi dán chặt vào người Trần Hiểu Văn. Lúc này Trần Hiểu Văn thấy ánh mắt bà chủ khách sạn nhìn về phía mình càng thêm sinh động, trong lòng chợt bừng tỉnh, hắn vội vàng đẩy cô nàng ra rồi nghiêm trang nói:
- Cô đi làm việc gì thì làm đi.
- Chủ tịch Thạch đang chờ bí thư Hào sao?
Lý Diễm Hồng do dự một chút rồi dùng giọng chú ý hỏi.
- Không phải, không cần hỏi nhiều như vậy.
Trần Hiểu Văn mỉm cười, hắn chuẩn bị tiếp tục lên tiếng thì thấy một người đàn ông chưa đến ba mươi từ cầu thang đi đến. Lúc bắt đầu thì hắn cũng không chú ý đến người đàn ông trẻ tuổi kia, nhưng khi nhìn lên mặt đối phương, hắn chợt nở nụ cười sáng lạn. Nguồn tại http://
- Chủ tịch Vương, chào anh, tôi là thư ký Trần Hiểu Văn của chủ tịch Thạch, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn.
Trần Hiểu Văn đã không còn chút cái giá nào giống như vừa nói chuyện với Lý Diễm Hồng, hắn nhanh chóng tiến lên bắt chặt tay của Vương Tử Quân.
Trần Hiểu Văn là thư ký của lãnh đạo, tất nhiên hắn sẽ biết được những tin tức mà người thường khó thể tiếp cận, thế cho nên cực kỳ chú ý đến vị chủ tịch trẻ tuổi trước mặt này.
- Chào thư ký Trần, sau này chúng ta sẽ liên lạc nhiều hơn, cùng quan tâm lẫn nhau.
Vương Tử Quân rất bình thản với vẻ mặt lấy lòng của Trần Hiểu Văn, trên mặt lúc này xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, hắn bắt tay với Trần Hiểu Văn rồi hỏi tiếp:
- Chủ tịch Thạch có tới không?
- Chủ tịch Thạch đang uống trà trong phòng chờ ngài, mời ngài đi bên này.
Trần Hiểu Văn chỉ về phía gian phòng của Thạch Kiên Quân, sau đó nghiêng người mời Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trần Hiểu Văn, sau đó cất bước đi về phía gian phòng của Thạch Kiên Quân. Lý Diễm Hồng nhìn hình bóng dần đi xa của Vương Tử Quân, nàng chợt tỉnh táo trở lại. Nàng đưa mắt nhìn bộ dạng của Vương Tử Quân, sau đó không nhịn được dùng giọng nghi vấn nói:
- Trưởng phòng Trần, khách quý của ngài không phải là anh ta đấy chứ?
Truyện convert hay : Ta Bạch Phú Mỹ Lão Bà