Bí Thư Trùng Sinh

chương 615: tình càng sâu người càng cô độc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người ghé sát vào nhau cực kỳ tình cảm, Vương Tử Quân đột nhiên nói;

- Thật ra còn có một việc anh luôn do dự chưa nói cho em biết.

- Chuyện gì, anh nói em nghe xem nào?

Vương Tử Quân ấp a ấp úng gợi lên lòng hiếu kỳ của Y Phong, nàng giữ chặt lấy cánh tay của Vương Tử Quân rồi dùng giọng kỳ quái nói.

- Thật ra khi em nói dối cũng không đưa tay vuốt tóc, vừa rồi là em bị anh gạt thôi.

Vương Tử Quân nhìn mái tóc tung bay của Y Phong, hắn dùng giọng chăm chú nói.

Y Phong chợt sững sờ, thế mới biết mình bị lừa. Nàng nhìn gương mặt với nụ cười xấu xa của Vương Tử Quân, thế là không nhịn được phải duỗi nắm đấm dùng giọng không buông tha để làm nũng:

- Anh đúng là bại hoại, chỉ biết gạt người.

Vương Tử Quân đeo kính cùng Y Phong đi ra khỏi quán cà phê, lúc này trời đã hoàn toàn tối, ban ngày vào mùa đông thường ngắn hơn đêm, hơn nữa thời tiết hôm nay có chút âm u, trời hơi tối.

- Đi thôi, chúng ta về nhà dùng cơm.

Vương Tử Quân biết rõ đây là thời điểm tịnh dưỡng, thế nên dùng giọng yêu thương nói với Y Phong.

Y Phong ôm chặt lấy Vương Tử Quân, lúc này trong lòng nàng chợt bùng lên cảm xúc nồng đậm. Nàng yêu người đàn ông này vì hắn là người lý trí, có trách nhiệm, tính cách kiên định, ngăn nắp và có tình cảm. Dù nàng đã hạ quyết tâm, thế nhưng sự việc phát triển theo hướng này giống như mới thật sự làm cho nàng vui sướng.

- Tuýt tuýt tuýt.

Tiếng còi vang lên chói tai, một chiếc xe máy phóng về phía Vương Tử Quân và Y Phong như gió cuốn. Vương Tử Quân thấy tình huống như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, hắn đẩy Y Phong ra bên cạnh theo bản năng, cơ thể hai người tách ra.

- Két.

Tiếng thắng xe vang lên chói tai, chiếc xe máy dừng lại, tên thanh niên chạy xe máy trợn mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó phát ra tiếng cười không kiêng nể gì cả.

- Em gái, lên xe anh đi chơi nhé? Tên này thật sự không ra gì cả.

Tên thanh niên ngồi trên xe nhìn qua có vẻ mới chỉ hơn hai mươi, hắn hô một tiếng với Y Phong, sau đó bắt đầu lên ga rồ máy.

Một tiếng huýt sáo vang lên, từ nơi không xa cũng vang lên vài âm thanh đáp lại, vài chiếc xe chạy đến ầm ầm. Tên thanh niên kia nhìn vẻ mặt bất động của Y Phong, hắn cười ha hả rồi tiếp tục rồ ga.

- Em gái, nghĩ thông thì đến tìm anh, mỗi ngày anh đều đua xe ở đường Đông Hoàn.

Tên thanh niên nói rồi rồ ga chạy đến tụ tập với đám người ở phía bên kia, chiếc xe máy phóng đi như gió cuốn.

- Đây là đám người nào vậy?

Vương Tử Quân nhìn người đi đường đều phải né đám thanh niên chạy xe máy kia, hắn dùng ánh mắt và giọng nói có hơi lạnh lẽo hỏi Y Phong.

Y Phong đang khá vui vẻ, nàng cũng căn bản không quan tâm đến lời nói lỗ mãng của tên thanh niên kia, nàng kéo tay Vương Tử Quân rồi cười nói:

- Đám người kia thuộc nhóm đua xe máy ở thành phố Giang Thị, nghe nói gia đình đều có tiền hoặc có quyền, xe của bọn họ cũng là những loại xe tốt nhập khẩu từ nước ngoài.

Y Phong nói đến đây thì khẽ cắn vào tai Vương Tử Quân:

- Đúng rồi, vừa rồi thấy tên kia chạy một chiếc mô tô BMW, nó có giá trị cao hơn cả chiếc Santana vừa rồi của anh.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghịch ngợm của Y Phong thì cười nói:

- Có phải được một tên thanh niên nhỏ hơn năm tuổi gọi là cô em thì cảm thấy rất vui không vậy?

- Anh đúng là...

Y Phong nói rồi lại véo Vương Tử Quân, nhưng lúc này Vương Tử Quân đã lấy điện thoại ra, hắn bấm máy gọi đi.

- Alo, chú Trương phải không? Chào chú, cháu là Vương Tử Quân, gần đây chú thế nào rồi? Hình như đã lâu rồi chú cháu ta chưa cùng nhau ngồi nói chuyện thì phải. Bạn đang đọc chuyện tại

Người tiếp điện thoại của Vương Tử Quân chính là chủ tịch cục công an thành phố Giang Thị Trương Tùng Niên. Lúc này Trương Tùng Niên căn bản không dám dùng tư thái trưởng bối để nói chuyện với Vương Tử Quân, dù sao thì bây giờ Vương Tử Quân cũng là chủ tịch thành phố Đông Bộ, tuy thành phố Đông Bộ thuộc tỉnh Sơn Nam, thế nhưng nếu so về cấp bậc hành chính thì cao hơn cục trưởng cục công an thành phố một cấp.

- Tử Quân, cậu trở về thăm ông sao? Ông cụ đã khỏe hẳn chưa? Hôm qua tôi đến thăm thì thấy tinh thần của ông cụ vẫn rất tốt.

Trương Tùng Niên vừa châm chước lời nói vừa dùng giọng thân mật lên tiếng.

- Ông không có vấn đề gì cả, cám ơn chú Trương quan tâm.

Vương Tử Quân cười cười nói vài câu liên quan đến gia đình với Trương Tùng Niên, sau đó dùng giọng làm như thật nói:

- Chú Trương, cháu nghe nói có một đoàn người đang đua xe ở đường Đông Hoàn.

Trương Tùng Niên thật sự cũng biết đám người đua xe kia, thế nhưng đó đều là đám con cháu nhà quan, là công tử những gia đình có quyền có tiền. Hắn trước nay mắt nhắm mắt mở, không muốn chọc vào, giả vờ tai điếc mắt mờ, làm như không thấy mà thôi.

Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nhắc đến vấn đề, Trương Tùng Niên thầm nghĩ, chẳng lẽ đám thanh niên đua xe kia đắc tội với Vương Tử Quân? Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:

- Không ngờ ở thành phố Giang Thị cũng có phát sinh những trò đua xe phi pháp thế này, may mà có Tử Quân nhắc hở, tôi sẽ sắp xếp người đi xử lý.

- À, chú Trương, đặc biệt là người chạy trên chiếc mô tô BMW, vừa rồi thiếu chút nứa đã húc vào người khác.

Vương Tử Quân nói với Trương Tùng Niên xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.

- Anh đúng là, thật sự quá hẹp hòi.

Y Phong véo lên người Vương Tử Quân rồi sẵng giọng nói.

- Anh là người hẹp hòi thì sao?

Vương Tử Quân nắm lấy tay Y Phong rồi dùng giọng đắc ý lẩm bẩm:

- Em là của anh, phải ngã vào trong biển lớn bao la của anh...

Vương Tử Quân vốn không định ở lâu trong thành phố Giang Thị, dù sao thì hắn còn nhiều việc cần phải làm ở thành phố Đông Bộ. Nhưng một cú điện thoại của Tôn Khải không khỏi làm cho hắn thay đổi hành trình của mình.

Tôn Khải có quan hệ thân thiết với Vương Tử Quân, bây giờ người này đã là trưởng khoa trong trường đại học, thật sự xem như công thành danh toại.

Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Tôn Khải mập hẳn ra, dáng người đẹp đẽ cũng nhanh chóng phát triển theo xu hướng tròn trịa.

- Tử Quân, chủ tịch Vương đại nhân, nhiều ngày không gặp mà nhìn anh càng thấy tinh thần, anh về thành phố Giang Thị từ khi nào? Sao không báo để thuộc hạ như tôi có cơ hội tiếp đãi?

Tôn Khải vừa thấy mặt Vương Tử Quân thì tiến lên ôm một cái, lại dùng giọng đùa giỡn nói.

Vương Tử Quân vỗ vỗ lên bờ vai rộng của Tôn Khải, hắn cười trêu ghẹo:

- Tiểu tử cậu vẫn như cũ, vẫn không thay đổi, tôi nghe nói cậu là một quý tộc độc thân, thế nào, mãi không làm cô nàng nào rung động sao?

- Rung động thì cũng có, thế nhưng người ta đứng trước mặt cứ gọi tôi bằng chú, hừ, đúng là chướng mắt tôi.

Tôn Khải nói rồi dùng hai tay vuốt mắt mình, giống như rất đau thương vậy.

Vương Tử Quân cũng xem như đã quen với hành động như vậy của Tôn Khải, hắn chờ đối phương biểu diễn xong rồi trầm giọng nói:

- Cậu nói thầy Triệu bị làm sao?

Truyện convert hay : Chiến Thần Long Tế Giang Bắc Thần Vương Tuyết Vũ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio