- Ha ha ha, Vương Tử Quân, đúng là cậu rồi. Tôi là Lý Nguyên Thăng, thật không ngờ nhiều năm trôi qua mà cậu cũng không có gì thay đổi quá nhiều.
Người đàn ông kia vừa nói vừa đưa tay ra với Vương Tử Quân.
Lý Nguyên Thăng? Vương Tử Quân suy nghĩ giây lát, một ít ký ức về Lý Nguyên Thăng chợt xuất hiện trong lòng. Hắn nhớ về thời điểm còn học phổ thông, mình và Lý Nguyên Thăng đều là học sinh giỏi trong lớp, nhưng mình luôn hạng nhất còn Lý Nguyên Thăng luôn thứ hai, hơn nữa kiếp trước hắn và Lý Nguyên Thăng căn bản là không có bất kỳ liên lạc nào với nhau.
- Đạo Hòa, anh còn nhớ Vương Tử Quân không? Chính là Vương Tử Quân luôn xếp hạng đầu trong lớp chúng ta năm xưa.
Lý Nguyên Thăng chỉ về phía Vương Tử Quân rồi cười nói với Trần Đạo Hòa.
Vương Tử Quân sao không nghe ra chút hương vị khác thường trong lời nói của đối phương, thế nhưng lúc này hắn đã đứng ở một độ cao mới, vì thế cũng không quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt thế này.
- Vương Tử Quân, tôi nhớ ra rồi, không phải là bạn học cùng bàn với Chu Dục Thiến sao? Đúng rồi, tôi nghe nói cậu xuống xã công tác, thế nào? Bây giờ phát triển tốt chứ?
Trần Đạo Hòa khẽ vươn tay hướng về phía Vương Tử Quân rồi cười cười nói tiếp:
- Bạn học cũ, nông thôn cũng không tốt bằng tỉnh thành, nếu như cậu tình nguyện quay về, đi đến công tác ở công ty chúng tôi, tôi bao cậu không phải chịu thiệt thòi.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đạo Hòa, tôi cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi còn rất yêu mến công việc của mình vào lúc này.
Trần Đạo Hòa nghe lời từ chối của Vương Tử Quân thì vẻ mặt chợt có chút không vui, hắn nhàn nhạt hừ một tiếng, sau đó nhìn về phía thầy Triệu đang mỉm cười nói:
- Thầy Triệu, ngài cũng nên khuyên nhủ Tử Quân, cậu ấy ở dưới xã cũng không phải quá tốt, chúng em là bạn học cũ cũng nên giúp đỡ lẫn nhau. Công ty Thân Đạt của chúng em tuy không lớn nhưng cũng là một xí nghiệp trọng điểm được thành phố Giang Thị giúp đỡ, rất có thực lực, Tử Quân đến chỗ chúng em sẽ không bao giờ chịu thiệt.
Thầy Triệu là người từng trải, tất nhiên hiểu rõ đám học sinh của mình có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn phải nói với Vương Tử Quân:
- Vương Tử Quân, tôi nhớ cậu là con một trong nhà, bố mẹ đều ở tỉnh thành, tôi cũng nghe qua về công ty của Trần Đạo Hòa, cậu nếu có thể thì nên tham gia vì ở gần bố mẹ lúc nào cũng tốt hơn ở xa rất nhiều.
Vương Tử Quân nghe được sự quan tâm trong lời nói của thầy Triệu, hắn không đành lòng từ chối ý tốt của thầy Triệu, thế là cười cười nói:
- Thầy Triệu, em sẽ suy nghĩ lại.
Tôn Khải cũng không có ấn tượng gì tốt với Trần Đạo Hòa, hơn nữa hắn rất không thích tình huống tên kia vừa mới xuất hiện đã muốn đè đầu Vương Tử Quân, thế cho nên mới cười hì hì dùng giọng không chút khách khí nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Trần Đạo Hòa, cậu cũng đừng nhắc đến công ty của mình làm gì, vì miếu nhỏ làm sao chứa được Bồ Tát lớn?
- Cậu...
Trần Đạo Hòa từ sau khi học xong phổ thông thì cũng không liên lạc với Tôn Khải và Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ không biết bố của Tôn Khải năm xưa là một cán bộ nhỏ bây giờ đã là phó bí thư thành phố Giang Thị. Hắn chỉ nghe nói loáng thoáng là Tôn Khải đang dạy ở trong trường đại học, nhưng một giảng viên đại học nào có thể lọt vào trong mắt hắn?
- Tôn Khải, Trần Đạo Hòa, hai anh thật sự không có gì thay đổi, vừa gặp mặt đã đấu võ mồm, mau đến đây uống nước.
Chu Dục Thiến thấy hai người Tôn Khải vừa định ồn ào thì nhanh chóng đưa nước đến.
Vương Tử Quân cũng kéo tay Tôn Khải, hai người bọn họ đến đây thăm thầy, cũng không phải cố gắng tạo ra bầu không khí khó xử. Nếu bọn họ thật sự gây huyên náo ở chỗ này làm cho thầy Triệu mất vui, như vậy đến nơi này còn ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa Vương Tử Quân căn bản cũng không muốn chấp nhất một người giống như Trần Đạo Hòa.
Tôn Khải nhìn ánh mắt của Vương Tử Quân, hắn nào không hiểu ý của Vương Tử Quân? Thế là hắn chỉ khẽ cười cười, sau đó bắt đầu uống nước.
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ với mái tóc hoa râm cầm theo một chiếc bình thủy đi đến. Chu Dục Thiến thấy người phụ nữ này thì mỉm cười tiến lên nghênh đón:
- Cô Hà, cô đã về rồi, bọn họ là bạn học của cháu, đều đến thăm thầy.
Vương Tử Quân nghe thấy Chu Dục Thiến xưng hô như vậy thì trong đầu thầm nghĩ đây có lẽ là vợ của thầy Triệu, đây cũng là một cô giáo trong trường của bọn họ, nhưng trước kia chưa từng dạy bọn họ bao giờ.
- Chào cô Hà.
Đám người Vương Tử Quân cũng vội vàng cúi người chào.
Cô Hà tuy không nhớ rõ nhóm Vương Tử Quân là ai, thế nhưng nàng lại là một người rất linh hoạt, nàng ngẩng đầu cười với Chu Dục Thiến, sau đó cười nói:
- Thầy Triệu cũng không có vấn đề gì quá lớn, làm phiền mọi người đến đây một chuyến, trong này lại quá chật, thậm chí còn không có chỗ ngồi cho mọi người.
- Thầy Triệu dạy chúng em ba năm, chúng em đến thăm thầy là điều cần làm. Cô Hà, nơi này có hơi chật, em thấy không bằng chúng ta đổi phòng khác thì hay hơn.
Lý Nguyên Thăng là một người linh hoạt, hắn nhanh chóng tiến lên một bước rồi cười nói.
- Cô cám ơn các em, thế nhưng bây giờ bệnh viện đang thiếu phòng, có thể tìm một chiếc giường ở nơi này cũng phải làm phiền chị của Dục Thiến rồi, như vậy cũng quá đủ rồi.
Cô Hà thở dài một hơi, sau đó khẽ nói.
Thầy Triệu giống như không muón nghe những điều này, hắn phất phất tay nói:
- Em nói gì vậy chứ? Anh thấy như thế này là rất tốt, lúc không có việc gì làm có thể nói chuyện với mọi người, có thể tâm sự cho vui.
- Cô Hà, cô đừng gấp, cháu có quan hệ khá tốt với chủ nhiệm Trần của văn phòng bệnh viện, cháu sẽ liên lạc với anh ấy, để xem có thể sắp xếp một phòng hay không.
Trần Đạo Hòa nhìn thoáng qua Chu Dục Thiến, sau đó lấy điện thoại ra.
Tuy bây giờ điện thoại đã được phổ cập, thế nhưng điện thoại của Trần Đạo Hòa là loại nhỏ gọn đẹp đẽ, biểu hiện đẹp đẽ quý giá. Sau khi bấm điện thoại thì Trần Đạo Hòa lớn tiếng nói đùa với bên kia vài câu, sau đó nhắc đến chuyện của thầy Triệu, hy vọng đối phương hỗ trợ.
- Người này cũng rất hay, tôi định nói với bố vài câu để đổi chỗ cho thầy Triệu, bây giờ xem ra đã không cần nữa rồi.
Tôn Khải cũng không thích nhìn thói ngang ngược của Trần Đạo Hòa, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười khoát tay áo, hắn cũng nghĩ đến điều này, nhưng Trần Đạo Hòa đã có sắp xếp, như vậy cứ để cho đối phương xử lý tốt đẹp. Hắn cảm thấy dù là ai sắp xếp cũng được, chỉ cần điều đó tốt với thầy Triệu là được.
- Cô Hà, những phòng bệnh thế này thường rất chật chội, em có quan hệ khá tốt với chủ nhiệm Trần, người ta nể mặt cho chúng ta dọn đến một gian phòng khác thoáng hơn, lát nữa y tá sẽ giúp chúng ta đi sang bên kia.
Trần Đạo Hòa đặt điện thoại xuống rồi lớn tiếng nói với cô Hà ở phía bên kia.
Truyện convert hay : Ta Không Biết Võ Công