Bí Thư Trùng Sinh

chương 620: dối trá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Trần Đạo Hòa, không phải anh tự hào mình là người phát triển rất tốt sao? Còn không mau nói giúp cho bọn họ vài lời?

Chu Dục Thiến thấy Ngô Lão Nhị có dao trong tay thì có chút sợ hãi, nàng trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói với Trần Đạo Hòa.

Trần Đạo Hòa vốn đang trốn ở một bên, bây giờ thấy Chu Dục Thiến lên tiếng thì thật sự không tránh được nữa. Hắn có chút do dự, sau đó mở miệng nói với tên đàn ông gầy gò:

- Đại ca, bạn học của tôi không hiểu chuyện, xin ngài nể mặt tôi tha cho cậu ấy một lần, tôi là bạn bè của anh Đại Xuyên.

- Anh Đại Xuyên? Mày nói đến Tiểu Xuyên sao? Cậu em à, anh nói cho chú biết, đừng nói là chú, hôm nay dù là Tiểu Xuyên đứng ra biện hộ thì ông cũng sẽ cho nó một tát. Anh em bị đánh mà đứng ra biện hộ cho đối phương, như vậy bang Điểm Đam này ra gì nữa?

Tên đàn ông vừa nói vừa vung tay khẽ đấm lên ngực Trần Đạo Hòa, sau đó cười ha hả nói.

Vẻ mặt Trần Đạo Hòa chợt trở nên khó nhìn, hắn rất muốn nổi giận, thế nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh lẽo của tên đại ca kia, hắn lại lui về phia sau một bước.

Vương Tử Quân nhìn thấy Ngô Lão Nhị cầm dao trong tay, gương mặt hắn không có biến đổi gì lớn. Hắn vỗ vỗ vai Tôn Khải, đang định mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra, có vai người đàn ông mặc chế phục đi vào.

- Các người làm gì vậy? Đây là bệnh viện, không cho phép các người gây rối.

Người đàn ông đi đầu lớn tiếng nói, sau đó đi về phía đám người Vương Tử Quân.

- Thế nào, đội trưởng Tần, vài ngày không gặp, bây giờ thấy anh càng thêm uy phong.

Tên đàn ông gầy gò dùng ánh mắt ngoài cười trong không nhìn về phía đám người đang đi đến rồi nói.

Đội trưởng Tần thấy tên đàn ông gầy gò thì chợt sững sờ, vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ khó nhìn, vẻ mặt đám bảo vệ phía sau cũng trở nên cực kỳ quỷ dị.

- Đi!

Đội trưởng Tần vung tay lên, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.

- Này, các anh làm gì vậy? Chúng tôi là người bệnh, các anh làm bảo vệ sao lại có thể thấy chúng tôi bị hại mà coi như không được?

- Các anh không cảm thấy phụ lòng bộ quần áo mặc trên người sao?

Trong mắt thầy Triệu thì đám bảo vệ kia là cứu tinh, thế cho nên hắn nhanh chóng mở miệng nói lớn.

Đám nhân viên bảo vệ không nói gì nhưng bước chân đã giảm lại khá nhiều, ánh mắt lại càng nhìn về phía đội trưởng Tần.

Đội trưởng Tần có chút do dự, cuối cùng hắn dừng bước nhìn về phía tên đàn ông gầy gò:

- Hào Tam, các người không nên gây rối trong bệnh viện.

- Gây rối sao? Đội trưởng Tần, anh em của tôi bị đánh, anh còn nói tôi gây rối? Hì hì, không phải lần trước anh em không chiêu đãi chu toàn với anh, thế cho nên anh mới không nhớ kỹ lời dạy bảo lần trước phải không?

Hào Tam vừa nói vừa nhấc nắm đấm lên nói.

Vẻ mặt đội trưởng Tần chợt lóe lên cảm giác tức giận, thế nhưng trong lòng có cố kỵ lại làm cho chính mình không thể mở miệng nói được lời nào.

- Anh Tần, lần này xem như chúng tôi làm việc giúp cho Thái công tử, đừng nói là anh, dù là giám đốc bệnh viện, anh ấy nói hôm nay cút đi sẽ không bao giờ ở lại đến ngày mai.

Đội trưởng Tần cũng hiểu Thái công tử là ai, thế là vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn nhìn thoáng qua nhóm người Vương Tử Quân, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

- Anh nói đến Thái công tử, có phải là Thái Đắc Trọng?

Tôn Khải dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hào Tam, hắn dùng giọng khinh thường hỏi.

- Đúng vậy, mày có quen biết với Thái công tử sao?

Hào Tam đi lại gần Tôn Khải, hắn dùng giọng không có ý tốt hỏi.

Tôn Khải thật sự không xa lạ gì Thái công tử kia, thế là hắn cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Thật sự có chút quen biết, không thể ngờ thuộc hạ của hắn lại có một đám người thế này.

Tên đàn ông gầy gò tuy là kẻ tranh cường hiếu thắng cực kỳ hung ác thế nhưng cũng biết có một loại người không thể đắc tội, đó là những kẻ quyền cao chức trọng. Hắn biết rất rõ, nhóm người của mình có thể nói là cực kỳ lợi hại trước mặt nhân dân, thế nhưng khi gặp một số người thì căn bản không tính là cặn bã. Lúc này lời nói của Tôn Khải lại càng làm cho hắn không biết nắm bắt vấn đề như thế nào. Nguồn tại http://

- Xin hỏi ngài là...

Tên đàn ông gầy gò tên là Hào Tam xoa xoa hai bàn tay rồi dùng giọng do dự hỏi Tôn Khải.

- Anh đừng quan tâm tôi là ai, dù là tiểu tử Thái Đắc Trọng kia cũng không dám làm gì tôi.

Tôn Khải cười lạnh một tiếng, hai tay lại chỉ về phía đội trưởng Tần ở phía trước:

- Anh ta nói muốn cho giám đốc bệnh viện cút đi, anh ta làm không được, thế nhưng nếu anh đi, hôm nay sẽ là ngày anh phải cút đi.

Biến hóa đột nhiên làm cho vẻ mặt đội trưởng Tần chợt biến đổi, vẻ mặt hắn tái nhợt, tay phải xiết chặt đặt lên bàn, bả vai hơi hạ thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi. Lúc này bộ dạng của Tôn Khải lại càng làm cho tên đàn ông gầy gò Hào Tam có chút do dự.

- Hào Tam, mày làm gì vậy? Đến lúc này còn chưa xong việc, không phải thích để ông phải chờ mày sao?

Một tên thanh niên mở miệng rồi đá văng cửa đi vào, sau khi ngửi mùi trong phòng bệnh thì dùng tay che mũi, bộ dạng cực kỳ khó chịu.

- Thái công tử...

Hào Tam thấy Thái công tử thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn lúc này giống như một con chó vẫy đuôi chạy về phía Thái Đắc Trọng vậy.

Thái Đắc Trọng khoát tay áo, hắn vừa định mắng thì thấy Tôn Khải đứng ở bên kia, thế là vẻ mặt chợt khựng lại. Hắn cười nói với Tôn Khải:

- Hào Tam xưa nay làm việc lợi hại, tôi đang tự hỏi hôm nay sao lại kém như vậy? Thì ra là có Tôn Khải anh ở đây. Thế nào, anh ở đây bênh vực kẻ yếu sao?

- Thái Lão Tam, không ngờ anh càng ngày càng ngang ngược, bây giờ lại đi cùng đám côn đồ rồi sao? Tôi bênh vực kẻ yếu thì thế nào? Anh muốn đánh với tôi một trận sao?

Tôn Khải thật sự cũng không có giao hảo tốt với Thái Đắc Trọng, thế là dùng giọng không chút khách khí nói.

- Đánh thì cũng không cần, thế nhưng nếu muốn xen vào chuyện này thì Tôn Khải anh còn chưa có đủ tư cách.

Thái Đắc Trọng nhìn thoáng qua Tôn Khải, sau đó dùng giọng khinh thường nói.

- Anh nói Tôn Khải không quản được chuyện này, vậy bố anh được sao?

Vương Tử Quân nhìn Thái Đắc Trọng, hắn luôn cảm thấy đối phương có vẻ quen mặt nhưng khoảnh khắc này thật sự không nghĩ rằng đã gặp đối phương ở chỗ nào.

"Bố anh được chưa?"

Đây rõ ràng là một cây chửi người, Thái Đắc Trọng nhìn tên thanh niên với độ tuổi không khác mình bao nhiêu ở bên cạnh Tôn Khải, thế là nhanh chóng nổi giận.

- Con bà mày nói gì vậy, mày...

Khi Thái Đắc Trọng chuẩn bị nổi giận thì thầy Triệu ở trên giường bệnh chợt vỗ bàn nói:

- Họ Thái kia, anh đi đi, tôi sẽ không tố cáo nữa, được chưa?

Thầy Triệu nói ra những lời cực kỳ bi thương, hắn là một giáo viên, tâm huyết cả nửa đời bỏ ra để dạy bảo giáo dục con người. Trong thế giới của hắn thì trắng là trắng đen là đen, lần này bị người ta gây ra tai nạn, chính là do tên khốn họ Thái kia đua xe giữa phố phường đông đúc.

Truyện convert hay : Chiến Thần Diệp Quân Lâm Quả Mận Nhiễm Mới Nhất

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio