Trưởng khoa trầm ngâm giây lát, sau đó mới gật đầu khẽ nói:
- Tôi nghe nói chủ tịch Vương vì chuyện này mà chạy từ trường đảng trung ương về thành phố Đông Bộ, nhưng bí thư Đổng căn bản không nghe, còn nói chủ tịch Vương nên chú tâm vào việc học của mình.
- Điều này là thật sao? Chẳng lẽ chủ tịch Vương cứ để sự việc tiếp diễn như vậy?
Tiểu Lý dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Nghe nói chủ tịch Vương còn chạy lên gặp lãnh đạo tỉnh ủy, thế nhưng phản ánh thật sự vô dụng.
Trưởng khoa nói đến đây thì tỏ ra cảm khái, sau đó tiếp tục:
- Được rồi, chúng ta cũng không nói đến những vấn đề này nữa, chỉ còn vài chục hộ mà thôi. Tuyến trên hạ lệnh chúng ta phải hoàn thành công tác trong ba ngày, ai làm chậm ảnh hưởng đến nghi thức khởi công thì sẽ bị xử lý.
- Nếu chủ tịch Vương có mặt ở đây thì nào có sự việc này xảy ra.
Tiểu Lý lầm bầm hai câu, sau đó nhanh chóng theo sát trưởng khoa của mình.
...
Tuy đã là ban đêm thế nhưng khu ủy ban thành phố vẫn sáng đèn rực rỡ, nhân viên tới lui, liên tục có người qua lại, tiếng chuông điện thoại cũng liên tục vang lên.
- Còn chưa xong sao?
- Có thể phải kéo dài thêm một chút nữa, thật sự là số khổ.
- Được rồi, các anh cũng đừng kêu khổ nữa, trưởng khoa của chúng ta mới khổ ở. Vì nghi thức khởi công vào ngày mai mà vài ngày trước đã bị phái xuống bên dưới làm công tác trù bị, ăn ngủ đều ở luôn trên xe, cũn không phải dễ dàng gì.
- Trưởng khoa của các anh là ai, là tâm phúc của lãnh đạo, biết đâu vì sự kiện lần này sẽ được đề bạt tiến lên. Còn tôi thì sao, vợ con ở nhà đang rối hết cả lên, con bà nó dựa vào cái gì cũng bắt cả tôi tăng ca chứ?
- Được rồi, được rồi, đừng càu nhàu nữa, người ta nghe thấy được thì không tốt. Anh cũng không nhìn mà xem, lúc này hội nghị còn chưa kết thúc nữa mà.
Hai nhân viên công tác khẽ nói chuyện với nhau trên hành lang, sau đó đưa mắt nhìn về phía phòng họp, cuối cùng dứt khoát tách ra.
Lúc này trong phòng họp thị ủy đang tổ chức hội nghị liên tịch ban ngành đảng ủy chính quyền, hội trường khá u ám, sương khói lượn lờ, bầu không khí rấ trầm trọng. May mà đám người bên trong đều đã trải qua khảo nghiệm, nếu không chỉ với bầu không khí đầy khói như vậy cũng làm cho người ta chết ngất.
- Ngày mai sẽ là nghi thức khởi công, nó liên quan đến hình tượng của thành phố Đông Bộ chúng ta. Tập đoàn Trấn Phi đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ, như vậy chúng ta nhất định phải làm sao cho ra dáng, nếu không chẳng phải làm cho người ta quăng tiền vào rồi ngồi lo lắng sao?
Âm thanh trầm thấp của Đổng Quốc Khánh liên tục vang lên trong phòng họp.
- Nghi thức khởi công lần này sẽ là đại sự của thành phố Đông Bộ, mọi người cần phải đứng trên độ cao chính trị, cần phải đảm bảo tất cả công tác vào ngày mai cực kỳ cẩn thận mới được.
Đổng Quốc Khánh nói đến đây thì nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói tiếp:
- Trăm phần trăm hoàn mỹ thì quá hà khắc, tôi biết rõ mọi người cũng không thể nào làm được như vậy. Một trăm phần trăm không được, thế nhưng chín mươi chín phần trăm thành công cũng đã đủ, nếu như không đạt được tiêu chuẩn này, như vậy sức chiến đấu của ban ngành thành phố Đông Bộ chúng ta cũng xem như có nghi vấn.
- Vì làm tốt công tác khởi công lần này mà tôi đã thương lượng với các vị phó bí thư, quyết định trách nhiệm từng người, nếu chỗ nào xảy ra vấn đề thì người đó phải chịu trách nhiệm. Trước tiên tôi nói rõ một câu, đó chính là đừng nói khó khăn với tôi, tôi không thích nghe những lời như vậy, có điều kiện thì làm, không có điều kiện thì phải sáng tạo điều kiện, tôi không muốn nhìn vào quá trình, chỉ muốn xem kết quả.
Từng ánh mắt nhìn về phía Đổng Quốc Khánh, tuy những ánh mắt kia ẩn giấu nhiều ý nghĩ khác nhau thế nhưng lại không ai lên tiếng.
Ngay sau đó trong phòng họp vang lên giọng nói trầm ổn của Đảng Hằng, khi hắn lên tiếng thì từng hạng mục công tác được sắp xếp cho từng người.
- Các đồng chí còn điều gì cần nói nữa không? Nếu không thì chúng ta tan họp, mọi người nên tranh thủ chút thời gian lúc nay để chải chuốt công tác của mình, phải tra cứu xem có sơ hở gì hay không.
Đổng Quốc Khánh phất tay áo cho Đảng Hằng ngồi xuống, sau đó trầm giọng nói với mọi người.
Bầu không khí trong phòng họp trở nên trầm mặc, đột nhiên thường ủy thị ủy, trưởng phòng tuyên truyền Triệu Thúy Bình lên tiếng:
- Bí thư Đổng, người dân ở gần khu quy hoạch cho tập đoàn Trấn Phi có ý kiến rất lớn với hạng mục này, hôm nay khi tôi đến xem xét hiện trường, thấy có vài chục người đang ngăn cản tổ thi công.
Triệu Thúy Bình lên tiếng làm cho bầu không khí trong phòng càng thêm đè nén. Vài ngày qua tin tức hạng mục của tập đoàn Trấn Phi đầu tư vào Đông Bộ đã bùng phát, hơn nữa còn có những bài viết của một vị giáo sư đại học Sơn Viên nhằm vào tính nguy hại của hạng mục trên báo sáng tỉnh Sơn Nam, thế cho nên lúc này thành phố Đông Bộ giống như rơi vào trong gió bão.
- Đồng chí Thúy Bình, tôi đã cho các chị giải thích rất nhiều lần, thế nào, chuyện này còn chưa thành sao?
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm giây lát rồi lạnh giọng nói.
Triệu Thúy Bình cảm thấy toàn thân lạnh lẽo dưới ánh mắt của Đổng Quốc Khánh, nàng có chút trầm ngâm rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Đổng, chúng tôi đã làm tốt công tác giải thích tường tận với nhân dân, thế nhưng dù chúng tôi có nói toác miệng, dù có chạy gãy chân thì bọn họ cũng không nghe.
- Không nghe sao? Sao quần chúng lại không thông tình đạt lý như vậy? Điều này nói rõ chị còn chưa hoàn thành công tác của mình.
Đổng Quốc Khánh vỗ bàn rồi sẵng giọng nói.
Triệu Thúy Bình là một người phụ nữ duy nhất trong số các vị thường ủy thành phố Đông Bộ, thế cho nên trước nay đều phát triển cực kỳ thuận lợi, cho dù bí thư cường thế là Tiết Diệu Tiến không còn tại vị, cuộc sống của nàng ở thành phố Đông Bộ vẫn rất tốt.
Lúc này Triệu Thúy Bình bị người ta mở miệng phê bình bằng giọng điệu không chút lưu tình, đây rõ ràng là tình huống lần đầu tiên xuất hiện. Dù nàng rất kiên cường, thế nhưng đối mặt với những lời gây khó dễ của Đổng Quốc Khánh thì hai mắt cũng không khỏi đỏ lên.
Đổng Quốc Khánh cũng ý thức được lời nói của mình có hơi trầm trọng, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nhẫn nại nói:
- Trưởng phòng Thúy Bình, chúng ta có thể kiên nhẫn giải thích với những quần chúng còn chưa rõ chân tướng sự việc, cố gắng thuyết phục mọi người; thế nhưng đối với những người có ý kích động nhân dân gây sự, chúng ta tuyệt đối không nên nương tay, nếu có vấn đề gì thì chị cứ liên lạc trực tiếp với bí thư Hạ.
Nếu như vừa rồi Triệu Thúy Bình còn cảm thấy mình có chút uất ức, bây giờ nghe những lời sắp xếp của Đổng Quốc Khánh thì nàng chợt giật mình. Bí thư Đổng phê bình mình là không có vấn đề, thế nhưng lại yêu cầu mình liên lạc với Hạ Nham Châu, rõ ràng là sử dụng thủ đoạn cưỡng chế với quần chúng.
Triệu Thúy Bình há miệng định lên tiếng nhưng Đổng Quốc Khánh căn bản không cho nàng cơ hội, hắn trực tiếp tuyên bố tan họp.
Đổng Quốc Khánh đi ra khỏi phòng họp mà cũng không quay về phòng làm việc của mình, hắn đứng bên ngoài hút một điếu thuốc. Lúc này tuy đang ở trong mùa xuân thế nhưng buổi tối vẫn có hơi lạnh.
- Bí thư Đổng, hay là chúng ta về phòng vậy.
Thư ký nhìn Đổng Quốc Khánh rồi khẽ nói.
Đổng Quốc Khánh khẽ lắc đầu, hắn khoát tay nói thư ký không cần nói thêm điều gì. Hắn nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh, giống như đang tự nói với mình;
- Qua ngày mai thì tất cả sẽ khá hơn.
Đổng Quốc Khánh lẩm bẩm một câu thì Tưởng Tuệ Minh đã đi đến. Tưởng Tuệ Minh nhìn theo ánh mắt của Đổng Quốc Khánh, sau đó hắn cười nói:
- Bí thư Đổng thật sự rất hăng hái, mỗi khi gặp chuyện đại sự đều bình tâm tĩnh khí như vậy, điều này thật sự làm cho người ta nhìn vào cảm thấy chênh lệch quá lớn.
Đổng Quốc Khánh tất nhiên hiểu rõ đó là những lời nịnh nọt của Tưởng Tuệ Minh, hắn chợt cười nói:
- Tôi đã phân phối nhiệm vụ cho các anh, chính mình bây giờ lại rảnh rỗi đến phát sợ.
Những ngày qua tâm tình của Đổng Quốc Khánh thật sự không được tốt, ăn ngủ không ngon, ai bảo hắn gánh vác tâm lý quá nặng nề? Trong lòng hắn luôn là hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, hắn biết rõ hạng mục này có áp lực và nguy hiểm ở mức độ nào, hắn phải tự thừa nhận điều này. Hạng mục này thật sự quá trầm trọng, nếu không thì cần gì hắn phải trăm phương ngàn kế vung tay vận tác? Trước khi hạ quyết tâm thì hắn đã suy xét rất kỹ về hai phương diện lợi và hại, trên thế giới thật sự không có bữa cơm trưa miễn phí, mưu cầu chiến tích thường sẽ có tổn thương, quan trọng là cái gì nặng cái gì nhẹ, lợi nặng hại nhỏ thì hoàn toàn có thể vung tay vận hành.
- Bí thư Đổng, ngài mai sẽ đặt nghi thức khởi công, nghe nói chủ tịch Thạch không đến được, sẽ là phó chủ tịch Trương đến tham dự.
Tưởng Tuệ Minh rất thức thời khi không đi sâu vào vấn đề này, hắn nhanh chóng thay đổi chủ đề.
- Ừ!
Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, hắn đi về phía trước hai bước, sau đó trịnh trọng nói với Tưởng Tuệ Minh:
- Lãnh đạo đến thì chúng ta phải làm tốt công tác, lãnh đạo không đến chúng ta cũng phải làm sao cho tốt, nếu làm tốt thì thành tích căn bản không chạy đi đâu được. Tôi tin tưởng chỉ cần chúng ta làm tốt, như vậy lãnh đạo sẽ nhìn thấy rõ ràng.
Tưởng Tuệ Minh đi theo vào phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, hắn biết rõ ý nghĩ lúc này của Đổng Quốc Khánh là gì. Đáng lý ra Hào Nhất Phong sẽ tham gia nghi thức khởi công, thế nhưng Hào Nhất Phong tạm thời có việc và giao cho Thạch Kiên Quân, nhưng bây giờ Thạch Kiên Quân cũng không đến, điều này không khỏi làm cho Đổng Quốc Khánh sinh ra cảm giác bức bối.
Các anh đến thì tôi cũng làm tốt, các anh không đến tôi vẫn làm tốt, lúc này Đổng Quốc Khánh đang cần một hành động làm cho người ta phải chú ý, hoặc là nói hắn cần một thành tích lớn. Hạng mục của tập đoàn Trấn Phi chính là một bệ phóng cho hắn, lúc này có bao nhiêu người đến cũng là như vậy mà thôi, mục đích vẫn là như nhau.
...
Trong một quán lẩu ở thủ đô, Vương Tử Quân đang ăn lẩu thịt dê. Trương Đảo Long ngồi ở phía đối diện với Vương Tử Quân đang ăn uống vã mồ hôi hột, bộ dạng ngon miệng thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác thèm ăn.
- Đảo Long, cũng không ngờ anh thích ăn cay.
Vương Tử Quân đặt đũa uống rồi nâng ly nước uống một ngụm nói.
Trương Đảo Long vừa ăn vừa dùng giọng hàm hồ suy đoán nói:
- Chủ tịch Vương, con người của tôi thích ăn cay, phải thật cay ăn mới sướng.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói thêm điều gì, ngày hôm nay hắn học xong cũng không quay về nhà Mạc lão gia tử, hắn chạy đến chỗ Trương Đảo Long để cùng đi ăn lẩu.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Đảo Long nghe thấy thì vội vàng buông đũa nhận điện thoại. Không biết đầu dây bên kia nói gì đó mà hắn phải hỏi ngược lại:
- Anh nói gì?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt biến đổi của Trương Đảo Long, hắn biết chắc có chuyện lớn phát sinh, nếu không với tính cách của Trương Đảo Long thì căn bản sẽ không tỏ ra sợ hãi như vậy.
- Chủ tịch Vương, đã xảy ra chuyện.
Trương Đảo Long đặt điện thoại xuống rồi dùng giọng trầm thấp nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân chậm rãi nhai nuốt phần thức ăn trong dĩa, sau đó mới nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? Anh nói tôi nghe xem.
- Chủ tịch Vương, vài chục người dân thôn Song Hành đi ra cản trở đám đám công nhân viên dựng sân khấu ở gần thôn, thế là bị người của cục công an thành phố bắt đi.
Dù Vương Tử Quân đã có dự đoán với chuyện này, thế nhưng hắn nghe Trương Đảo Long nói như vậy thì vẫn cảm thấy chấn động. Đổng Quốc Khánh lúc này đã vận dụng cục công an, xem ra đã quá nóng lòng rồi...
- Bọn họ lấy danh nghĩa gì?
Vương Tử Quân đặt đũa xuống, hắn cầm lấy gói thuốc trên bàn rút ra một điếu.
Trương Đảo Long tuy sốt ruột nhưng vẫn cầm lấy bật lửa châm thuốc cho Vương Tử Quân theo thói quen, sau đó mới nói:
- Lệ Tự Thần nói với tôi là bọn họ bị bắt vì quấy nhiễu chấp hành công vụ.
"Quấy nhiễu chấp hành công vụ?"
Vương Tử Quân nhai nuốt những lời này mà không nói gì. Lúc này Trương Đảo Long lại đưa mắt nhìn chằm chăm vào Vương Tử Quân, mong sao chủ tịch Vương có thể cho ra biện pháp đối phó. Hắn là lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn đối mặt với thế cục này mà cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
- Anh nói xem tôi nên làm thế nào?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của Trương Đảo Long rồi hỏi ngược lại.
- Chủ tịch Vương, anh nói xem có nên gọi điện thoại cho bí thư Hạ, mong anh ấy giơ cao đánh khẽ, trước tiên thả người rồi hãy nói được không?
Trương Đảo Long nói, sau đó lại hạ thấp giọng xuống:
- Dân chúng thẳng tính, chỉ cần giáo dục sơ qua là được.
Vương Tử Quân nhìn ái tướng của mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi cầm điện thoại lên. Hạ Nham Châu ở bên kia nhanh chóng nhận được điện thoại, hắn cũng không quá bất ngờ vì cú điện thoại của Vương Tử Quân. Sau khi điện thoại nối thông, hắn chào hỏi Vương Tử Quân với thái độ rất tôn trọng, giống như Vương Tử Quân vẫn đang còn ở thành phố Đông Bộ.
- Bí thư Hạ, nghe nói có người dân thôn Song Hành bị đưa về đồn công an phải không?
Vương Tử Quân khách khí vài câu với Hạ Nham Châu, sau đó hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
- Chủ tịch Vương, là thế này, từ sáng sớm hôm nay đã có vài người dân đến hiện trường khởi công hạng mục của tập đoàn Trấn Phi để cản trở thi công, quấy rối nhân viên công tác của chính quyền, phá hủy tiến độ thực hiện nghi thức. Thế là cục công an cho ra chỉ thị mời những người kia về đồn nói rõ vấn đề.
Hạ Nham Châu trở thành cục trưởng cục công an nhiều năm, tất nhiên nói chuyện cũng cực kỳ cẩn thận.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không muốn chọc phá chút thủ đoạn của Hạ Nham Châu, dù sao thì bí thư Hạ cũng đang vì công tác mà thôi.
- Bí thư Hạ, tôi cho anh một lời đề nghị thế này, anh xem có thể thả bọn họ ra được không? Bây giờ trời đã tối, ngày mai điều tra cũng không muộn.
Lãnh đạo thượng cấp cho ra lời đề nghị nào cũng là chỉ thị, hơn nữa Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ, đề nghị của hắn với Hạ Nham Châu cũng là chỉ thị, thế nhưng Hạ Nham Châu lại không dám áp dụng chỉ thị của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, chuyện này...Anh xem, có phải nên liên hệ với thị ủy hay không.
Hạ Nham Châu không dám đắc tội với Vương Tử Quân, hắn đành phải ném quyền tự quyết về phía thị ủy.
Vương Tử Quân hiểu ý của Hạ Nham Châu, hắn biết rõ Hạ Nham Châu cũng không làm gì hơn được, thế là trầm giọng nói:
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, sau đó đơn giản cùng ăn cơm uống rượu với Trương Đảo Long.
- Đảo Long, thời gian còn dài, cứ để đó xem ngài mai thế nào...
...
Ủy ban thành phố Đông Bộ có tổng cộng hai mươi chiếc xe, dưới tình huống bình thường thì một ngày có ba bốn chiếc xe chạy ra đã có hơi quá rồi, nhưng hôm nay xem ra phá lệ, mới sáng sớm thì hai mươi chiếc xe của ủy ban đã đồng loạt xuất phát, xuất hiện trên con đường chính của thành phố Đông Bộ.
Bốn giờ sáng người của công ty vệ sinh công cộng mới đi làm, thế nhưng hôm nay mới ba giờ sáng đã phải bận rộn công tác, tất cả cũng là vì nghênh đón lãnh đạo của tập đoàn Trấn Phi và lãnh đạo tỉnh ủy đến từ thành phố Sơn Viên.
Toàn bộ thành phố Đông Bộ bắt đầu bận rộn khi ánh mặt trời xuất hiện, lúc này gương mặt thành phố giống như được dùng khăn rửa sạch, không gian thoáng đãng sạch sẽ, cây cối xanh ngắt. Không gian tươi đẹp cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn, ánh mặt trời cũng rực rỡ hơn.
- Bí thư Đổng, anh mặc bộ trang phục này nhìn qua cực kỳ có tinh thần.
Giám đốc khách sạn Đông Bộ Nhâm Vĩnh Cách nhìn Đổng Quốc Khánh từ trong phòng đi ra, hắn nhanh chóng tiến lên dùng giọng nịnh nọt nói.
Tối qua Đổng Quốc Khánh cũng không về nhà, hắn nghỉ ngơi cả đêm trong gian phòng đặc biệt dành cho mình ở khách sạn Đông Bộ. Bí thư thị ủy là lãnh đạo lớn, người ngoài nhìn vào thì có vẻ tự do tự tại, thế nhưng thật ra cũng không được tự do như vậy, không phải thích đi đến đâu cũng được. Lúc này Bí thư Đổng mặc một bộ tây trang màu đen, cà vạt màu đỏ rực càng làm cho cơ thể nhìn qua trẻ tuổi hơn rất nhiều.
- Hèn gì người ta gọi anh là "đào màng tai", tôi thấy anh phải là một giáo sư đào màng tai mới phải.
Đổng Quốc Khánh cười với Nhâm Vĩnh Cách, sau đó hắn lớn tiếng nói.
Nhâm Vĩnh Cách thấy Đổng Quốc Khánh vui vẻ thì lá gan cũng lớn hẳn lên. Hắn là một người luôn chú tâm xem xét tâm tư của lãnh đạo, biết rõ lúc nào nên nói cái gì, thế cho nên hắn cười nói với Đổng Quốc Khánh:
- Bí thư Đổng, đây là tôi nói thật lòng, ngài nếu không tin tôi thì có thể hỏi Tiểu Hồng, để xem các cô ấy nói như thế nào.
Nhâm Vĩnh Cách vừa nói vừa nhìn về phía nhóm nhân viên phục vụ đứng bên cạnh:
- Các cô nói xem, hôm nay có phải là bí thư Đổng rất tuấn tú không?
Đám nhân viên phục vụ đã nghe rõ lời của Nhâm Vĩnh Cách, tất nhiên các nàng sẽ cười khúc khích lên tiếng:
- Thật sự là rất đẹp trai.
Nhóm nữ nhân viên phục vụ lên tiếng thật sự như tiếng chim hót bên tai, Đổng Quốc Khánh có thể lớn tiếng với Nhâm Vĩnh Cách, thế nhưng hắn chỉ cười cười nói với những cô gái phục vụ:
- Được rồi, được rồi, cũng đừng khen tôi nữa, nói những lời như thế này cũng không no bụng được. Vĩnh Cách, mau đưa bữa sáng đến đây cho tôi làm ấm bụng.
Bữa sáng của bí thư Đổng Quốc Khánh đã được khách sạn Đông Bộ chuẩn bị xong, đối với Nhâm Vĩnh Cách thì phục vụ lãnh đạo chính là nguyên tắc quan trọng nhất. Sau khi nghe lời phân phó của Đổng Quốc Khánh, hắn lập tức đưa lãnh đạo đến nhà hàng trong khách sạn. xem tại
Đổng Quốc Khánh ăn một lồng bánh bao, một tô cháo nóng hổi, cuối cùng mới buông đũa. Khi hắn tiếp nhận khăn tay từ Nhâm Vĩnh Cách, đúng lúc này thư ký trưởng Đảng Hằng đã nhanh chóng đi đến.
- Đảng Hằng, bây giờ tất cả ban ngành chuẩn bị thế nào rồi?
Đổng Quốc Khánh vừa vung tay cho Đảng Hằng ngồi xuống vừa khẽ nói.
Lúc này hai mắt Đảng Hằng đầy tơ máu, tối qua hắn chỉ ngủ hai tiếng, bây giờ xem ra thiếu ngủ quá nghiêm trọng. Nhưng dù hắn có mệt mỏi thế nào cũng không dám xem thường, hắn là quản gia của văn phòng thị ủy, có rất nhiều chuyện phải xử lý cho tốt.
- Bí thư Đổng, tất cả ban ngành đã chuẩn bị rất tốt, cục công an thành phố còn triệu tập cả lực lượng cảnh sát cơ động, bảo đảm nghi thức khởi công sẽ được tiến hành thuận lợi.
Đảng Hằng cầm một cái bánh bao cắn một miếng, sau đó nhanh chóng báo cáo với Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, sau đó cười nói:
- Thư ký trưởng Đảng, cậu dùng cơm di, hai ngày qua cậu thạt sự bận rộn nhiều rồi, đợi xon việc tôi sẽ cho cậu nghỉ hai ngày. Đúng rồi, trong tỉnh có tin tức gì không? Khi nào thì chủ tịch Trương đến?
- Chủ tịch Trương đã xuất phát rồi, có lẽ một giờ sau sẽ rời khỏi đường cao tốc.
Đảng Hằng trả lời rất lưu loát, rõ ràng nắm giữa hành tung của chủ tịch Trương như trong lòng bàn tay.
- Một giờ sau?
Đổng Quốc Khánh khẽ nhắc lại một câu, sau đó nói tiếp:
- Người của tập đoàn Trấn Phi khi nào thì đến?
- Một giờ sau người của tập đoàn Trấn Phi cũng sẽ đến, giám đốc của bọn họ còn nói sẽ cùng ngai đi đón chủ tịch Trương.
Đảng Hằng nói đến giám đốc của tập đoàn Trấn Phi thì có chút trào phúng, hắn thật sự không có cảm tình gì với người này, vì hắn quy kết tất cả những vấn đề đang xảy ra ở thành phố Đông Bộ cho đám người tập đoàn Trấn Phi này.
Tiếng chuông vang lên lúc tám giờ, Đổng Quốc Khánh chậm rãi đi về phía khu văn phòng thị ủy, khi hắn chuẩn bị leo lên xe thì điện thoại của Đảng Hằng vang lên dồn dập.
Đảng Hằng tiếp nhận điện thoại, hắn nhanh chóng chạy về phía xe của Đổng Quốc Khánh. Sau khi Đổng Quốc Khánh hạ kính xe xuống thì hắn khẽ nói:
- Bí thư Đổng, không tốt rồi, người dân thôn Song Hành kéo đến thành phố kêu oan, bây giờ đã tiến vào thành phố rồi.
Đổng Quốc Khánh chợt sững sờ, vẻ mặt càng trở nên âm trầm.
- Anh đi xử lý chuyện này cho tôi, nhớ kỹ, nhất định phải làm cho tất cả nhân dân quay về nhà trước chín giờ.
Đổng Quốc Khánh nhìn chằm chằm vào Đảng Hằng rồi nói ra từng chữ một.
Khuyên bảo người dân đến biểu tình chỉ trong thời gian hơn nửa giờ? Đảng Hằng chợt cảm thấy nhức đầu, hắn vừa định nói với Đổng Quốc Khánh rằng sự việc rất khó khăn thì cửa sổ xe đã đóng lại. Hắn chỉ có thể thở dài rồi gọi tài xế của minh đến chạy về phía ủy ban thành phố.
Đảng Hằng liên tục liên lạc cho lãnh đạo ban ngành khu quy hoạch kỹ thuật cao, để cho bọn họ nhanh chóng đến trước cổng ủy ban thành phố khuyên nhủ người dân thôn Song Hành quay về nhà. Hắn gọi điện thoại cho chủ nhiệm khu quy hoạch kỹ thuật cao và dùng giọng cực kỳ nghiêm khắc để phân phó công tác.
- Có thể chạy nhanh một chút không.
Đảng Hằng đặt điện thoại xuống rồi trầm giọng nói với lái xe. Trước kia Đảng Hằng căn bản chưa từng cho ra lời nói nào ép buộc lái xe chạy theo ý mình, nhưng bây giờ hắn lại phá lệ lên tiếng.
Lái xe khẽ gật đầu, hắn nhấn mạnh chân ga, xe chạy như bay về phía trước.
Khi xe đến cổng ủy ban thành phố, Đảng Hằng chợt phát hiện có hơn ngàn người tụ tập ở cổng ủy ban, quần chúng giơ nhiều biểu ngữ trong tay. Hắn nhìn lướt qua, tuy nội dung cũng không giống nhau thế nhưng ý nghĩa lại tương đồng, đó chính là cự tuyệt hạng mục ô nhiễm, không đồng ý khởi động hạng mục của tập đoàn Trấn Phi.
- Thư ký trưởng Đảng, anh đã đến rồi.
Phó phòng văn thư Lỗ Hà Côn thấy Đảng Hằng đi đến thì giống như gặp cứu tinh, hắn tranh thủ thời gian tiến lên đón chào.
Truyện convert hay : Ta Nguyên Lai Là Phú Nhị Đại