Vương Tử Quân nghe Tôn Quốc Lĩnh báo cáo trong điện thoại, hắn chợt cau mày. Dù trước khi rời khỏi thành phố Đông Bộ thì hắn cũng nghĩ đến tình huống hôm nay, hơn nữa còn có chút trợ giúp sự việc tiến triển, thế nhưng hắn cũng không ngờ sự việc lại diễn tiến đến cục diện không thể vãn hồi như vậy.
"Cũng may không có chuyện lớn gì xảy ra!" Truyện được copy tại
Vương Tử Quân thầm thở dài một hơi, chợt nghe thấy Tôn Quốc Lĩnh nói:
- Chủ tịch Vương, lúc này thế cục đã ổn định, thế nhưng khi còn chưa cho ra câu trả lời thuyết phục, sự việc sẽ chưa thể nào giải quyết được hoàn toàn.
- À, chủ tịch Quốc Lĩnh, cố gắng ổn định thế cục, ngàn vạn lần đừng cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, nếu không sẽ phát sinh sự cố lớn, như vậy chứng tỏ ban ngành của thành phố Đông Bộ có vấn đề.
Vương Tử Quân dùng giọng chăm chú cho ra sắp xếp với Tôn Quốc Lĩnh.
Tôn Quốc Lĩnh gật đầu nói:
- Chủ tịch Vương, điều này tôi hiểu rõ, thế nhưng quần chúng chỉ tin lời anh, nếu ngài không mở miệng thì khó thể nào đảm bảo được.
"Mình nói lời đảm bảo sao?"
Vương Tử Quân nghe xong câu nói của Tôn Quốc Lĩnh mà chợt sững sờ, nhưng trong lòng lại có chút cảm động.
- Tử Quân, thành phố Đông Bộ yêu cầu anh quay về sao?
Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh Vương Tử Quân, nàng khẽ hỏi. Lúc này nàng đã rất mập, nhìn qua thật sự tràn đầy bản năng của người mẹ.
Vương Tử Quân cười cười khẽ dán tai lên bụng Mạc Tiểu Bắc:
- Không có, trong đầu anh đều là vợ và con, hơn nữa thành phố Đông Bộ cũng không yêu cầu anh quay về, anh cũng không phải xe cứu hỏa cứ chạy qua chạy lại chữa cháy được.
Mạc Tiểu Bắc dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Vương Tử Quân, sau đó vươn tay đẩy bàn tay của hắn đang đặt trên bụng mình ra.
...
Trong phòng họp của tỉnh ủy Sơn Nam, các vị thường ủy đều tụ tập ở chỗ này, bầu không khí cực kỳ đè nén. Thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ đang báo cáo những gì xảy ra ở thành phố Đông Bộ.
- Nói cái gì mà phát triển kinh tế khó tránh khỏi ô nhiễm; làm cho quần chúng ngày càng sung túc không quan tâm đến ô nhiễm; người ngoài sợ ô nhiễm nhưng nội địa thì không, thành phố Đông Bộ đây là muốn làm gì? Theo tôi thấy đây là vấn đề của đám quan lại vì chiến tích mà bất chấp tất cả. Kêu gọi đầu tư để phát triển kinh tế là không đáng trách, thế nhưng cũng không vì ích lợi trước mắt mà tiếp tay cho đám người gây ô nhiễm môi trường được, đây rõ ràng cho thấy lực khống chế của ban ngành lãnh đạo thành phố Đông Bộ có vấn đề.
Phó bí thư Lưu Truyền Thụy đưa mắt nhìn đám thường ủy tham gia hội nghị không nói lời nào, thế là dùng giọng lạnh lùng nói.
Lưu Truyền Thụy là một người trước nay không thích phát biểu, hơn nữa luôn chú trọng trạng thái ung dung bình tĩnh, thế nhưng hôm nay lại lên tiếng rất khác thường, trực tiếp chụp mũ lên đầu Đổng Quốc Khánh một cách không chút khách khí.
Thế nhưng đám người ngồi trong phòng đều biết hành động của Lưu Truyền Thụy lần này rõ ràng chính là ông say không phải vì rượu, đây là mượn đề tài của người để nói chuyện của mình. Lời nói của lão quá sắc bén, nhằm vào Hứa Tiền Giang đứng sau lưng Đổng Quốc Khánh, thậm chí là chĩa vào cả Hào Nhất Phong.
Vì vậy Lưu Truyền Thụy lên tiếng và không có người đáp lại, bầu không khí trở nên cực kỳ trầm mặc. Thỉnh thoảng có người ngẩng đầu lặng lẽ đưa mắt nhìn Hứa Tiền Giang hoặc Hào Nhất Phong, sau đó lại cúi đầu.
Hứa Tiền Giang không mở miệng, lúc này lão cau mày thật chặt, lão cũng không ngờ Đổng Quốc Khánh ngày hôm qua còn cố gắng mời mình đến tham gia nghi thức khởi công hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, bây giờ lại xuất hiện vấn đề. Tuy chưa phải là chuyện gì quá lớn, thế nhưng nếu sự việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ lực ảnh hưởng sẽ cực kỳ ác liệt. Lưu Truyền Thụy bây giờ tuy nói lời khó nghe, thế nhưng lại cực kỳ có lý.
Hứa Tiền Giang là một người đấu tranh lão luyện, lão hiểu dù bây giờ có vấn đề gì xảy ra thì mình cũng trở thành bia ngắm của mọi người. Lưu Truyền Thụy rõ ràng sẽ còn tấn công mạnh mẽ, thế cho nên lão nói không bằng không nói thì hay hơn.
- Không bỏ sức ở cơ sở thì trời rung đất chuyển. Thưa các đồng chí, mục đích của công tác kêu gọi đầu tư là gì? Không phải vì quá trình phát triển kinh tế của địa phương, không phải vì mục đích an cư lạc nghiệp của nhân dân sao? Anh nói xem, anh không quan tâm đến lợi ích của dân, để cho nhân dân ca thán ngút trời, anh như vậy là làm tròn trách nhiệm sao? Điều chết người chính là xảy ra vấn đề nhưng không nghĩ ra biện pháp giải quyết, lại liều mạng níu giữ, tác phong này cực kỳ không được.
Bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy là Lật Tử Đạo khẽ gõ tay lên bàn rồi lạnh giọng nói.
Lật Tử Đạo lên tiếng làm cho Hứa Tiền Giang cảm thấy đau răng, nhưng lão cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao thì người ta còn chưa nói đến mình, thế là lão dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hứa Tiền Giang theo bản năng.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong rất lạnh lùng, sau khi sự việc xảy ra thì lão cảm thấy rất khó chịu. Thành phố Đông Bộ lại xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa người xảy ra chuyện chính là Đổng Quốc Khánh được lão giúp đỡ mạnh mẽ, cục diện ngày hôm nay cũng cần phải có người đứng ra phụ trách.
- Bí thư Truyền Thụy, bí thư Tử Đạo, chúng ta sẽ truy cứu trách nhiệm sau, bây giờ vấn đề cấp bách chính là làm sao trấn an cảm xúc của quần chúng, giải quyết tốt sự việc lần này.
Hào Nhất Phong khẽ gõ tay lên bàn rồi trầm giọng nói.
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, trước mắt vẫn là người cực kỳ có uy tín. Hơn nữa lão nói cũng không có gì sai, vấn đề cấp bách lúc này là giải quyết gọn gàng sự việc, dù sao thì còn có một phần nhân dân đang chờ đợi kết quả.
Thạch Kiên Quân mãi không mở miệng, hắn không phải không muốn mở miệng, mà hắn biết lúc này mình không thể mở miệng tấn công Hào Nhất Phong. Nếu hắn làm như vậy sẽ bị người ta chụp mũ không trưởng thành chính trị.
Lúc này nghe thấy Hào Nhất Phong nói đến phương diện giải quyết vấn đề, Thạch Kiên Quân mới lên tiếng:
- Bí thư Hào, bây giờ chủ tịch Trương còn ở trong thành phố Đông Bộ, tuy nói đã ổn định cảm xúc của quần chúng, thế nhưng tiếng hô vứt bỏ hạng mục của tập đoàn Trấn Phi đang dần dần tăng mạnh.
- Cởi chuông cần phải tìm người buộc chuông, chỉ như vậy mới có thể nắm bắt được hạng mục này.
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát, sau đó lão dứt khoát nói. Bây giờ đối với lão thì giữ hạng mục kia lại không còn là vấn đề cần quan tâm, điều lão cần chính là sự ổn định.
Ổn định áp đảo tất cả, đặc biệt là đối với một vị bí thư tỉnh ủy mới nhận chức chưa bao lâu, chưa có thành tích ở mặt kinh tế thì có thể tha thứ, thế nhưng nếu anh không làm tốt công tác ổn định đại cục, như vậy rõ ràng là lực khống chế của anh có vấn đề. Nếu như anh không khống chế được cục diện địa phương, như vậy anh còn thích hợp là lãnh đạo nữa không? Vì thế Hào Nhất Phong nhanh chóng bình tâm để xử lý vấn đề, nếu không xử lý tốt thì chính lão cũng sẽ bị người ta đâm dao vào lưng.
Thạch Kiên Quân nhìn vẻ mặt của Hào Nhất Phong, trong lòng thầm cảm thấy thoải mái. Sau khi đi vào tỉnh Sơn Nam thì Thạch Kiên Quân luôn cảm thấy mình như một con nhện, dù mình có đi qua đi lại như thế nào cũng cực kỳ mơ hồ. Hào Nhất Phong giống như đang bày ra một cái lưới lớn, dù hắn có hoạt động mạnh mẽ thế nào cũng khó thể nào phá được vòng vây. Bây giờ thì tốt, mảng lưới xuất hiện một sơ hở nhỏ, lúc này người nắm mảng lưới lại đang ở vào tình huống nguy hiểm, đang bị lửa thiêu.
Truyện convert hay : Siêu Cấp Con Rể - Thần Đều Mãnh Hổ - Hàn