- Bí thư Vương.
Vương Tử Quân nhìn người đi đến thì có hơi ngây ra một chút, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Hà, mời ngồi.
Hà Khởi Duệ chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam, chính là một trong những người tiếp cận với tư tưởng của Vương Tử Quân. Hà Khởi Duệ là một cán bộ lãnh đạo hơn bốn mươi trong ban ngành thành phố La Nam, được xưng là một cán bộ trẻ có năng lực.
Đến bây giờ thư ký của Vương Tử Quân còn chưa được xác định, người trực ban trong phòng thư ký của hắn chính là vài vị thư ký của văn phòng thị ủy thay phiên tọa trấn. Người phụ trách nhiệm vụ thư ký cho Vương Tử Quân hôm nay chính là một cô gái tên là Trần Tiêu Lộ, cô nàng mặc một bộ trang phục công sở, sau khi Hà Khởi Duệ ngồi xuống, nàng nhanh chóng đến rót trà.
Tuy Hà Khởi Duệ cố gắng nở nụ cười, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn vào mặt đối phương, phát hiện có gì đó tức giận, giống như có gì đó làm cho phó chủ tịch Hà cảm thấy bức bối.
- Chủ tịch Hà, làm sao vậy?
Vương Tử Quân chời Trần Tiêu Lộ ra khỏi phòng rồi khẽ hỏi Hà Khởi Duệ.
- Bí thư Vương, đường sắt Mân Cô phát sinh vấn đề.
Hà Khởi Duệ nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi đỏ mặt nói.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì hạng mục đường sắt Mân Cô này, khi hắn nói chuyện với chủ tịch Hà Khởi Duệ, vị phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam này đã từng dùng giọng kiêu ngạo nói về nó. Khi đó chủ tịch Hà nói chỉ cần xây dựng xong tuyến đường sắt này, thành phố La Nam sẽ có đường sắt đi qua, sẽ tăng thêm một phương diện phát triển kinh tế.
- Xảy ra chuyện gì?
Hạng mục đường sắt kia trên cơ bản đã được quyết định, thế cho nên Vương Tử Quân dùng giọng kinh ngạc hỏi Hà Khởi Duệ.
- Bí thư Vương, một người bạn học của tôi công tác ở cục đường sắt nói, sợ rằng hạng mục sẽ đổ chỗ.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì dùng giọng chua xót nói:
- Sau khi thay đổi thì con đường sắt sẽ không đi qua thành phố La Nam.
Không đi qua thành phố La Nam? Biến cố đột nhiên làm cho Vương Tử Quân sững sờ, phải biết rằng trước khi xây dựng đã có đủ luận chứng khảo sát, bây giờ lật lọng nói không qua La Nam là không qua sao?
Dù không tham dự vào bên trong nhưng Vương Tử Quân cũng biết rõ vì hạng mục này mà thành phố La Nam bỏ ra khá nhiều sức lực. Đặc biệt là sau khi hạng mục được ký kết phê duyệt, Trình Tự Học và Lý Quý Niên đã xem nó là thành tích quan trọng trong nhiệm kỳ của mình, được tuyên truyền khắp thành phố, thậm chí nhà ga còn được quyết định là xây dựng ở phía tây.
Nhưng bây giờ khi tất cả nhân dân thành phố Đông Bộ đang hưng phấn vì con đường sắt sắp được khởi công thì hạng mục thay đổi, điều này hầu như làm cho tất cả cố gắng của thành phố La Nam bị hủy hoại trong chốc lát.
Hà Khởi Duệ là phó chủ tịch thường vụ thành phố, hắn là người phục trách hạng mục. Trước đó hắn đã khổ sở đàm phán, tiếp xúc, bây giờ sắp kết thúc thì nói không đi qua La Nam là xong sao?
- Có chuyện gì xảy ra? Sao lại đổi tuyến đường, không phải đi qua La Nam, vậy đi qua đâu?
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế rồi trầm giọng hỏi Hà Khởi Duệ.
- Bí thư Vương, nghe nói đi qua thành phố Đông Bộ.
Hà Khởi Duệ cười một tiếng rồi khẽ nói.
Qua thành phố Đông Bộ? Vương Tử Quân là chủ tịch tiền nhiệm của thành phố Đông Bộ, hắn biết rõ tình hình giao thông ở Đông Bộ. Lúc này Đông Bộ đã có hai đường ray xe lửa, có thể nói là giao thông tiện lợi. Năm xưa khi có hạng mục đường sắt Mân Cô thì Vương Tử Quân cũng không có ý nghĩa kéo về cho thành phố Đông Bộ, thế cho nên cũng không tranh thủ. Nhưng bây gời hạng mục lại quay sang cho thành phố Đông Bộ, điều này làm cho đầu óc Vương Tử Quân lóe lên.
- Cục đường sắt giải thích thế nào?
Vương Tử Quân mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ra, hắn khẽ hỏi Hà Khởi Duệ.
- Nghe nói là vì hạng mục đầu tư ở thành phố chúng ta thì thành phẩm giá cao, thế nhưng nếu ở thành phố Đông Bộ thì sẽ giảm đi khá nhiều kinh phí.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì nhìn Vương Tử Quân và tiếp tục lên tiếng:
- Bí thư Vương, trước kia ngài là chủ tịch thành phố Đông Bộ, ngài hiểu rõ về tình huống ở thành phố Đông Bộ, nếu so với thành phố La Nam thì Đông Bộ căn bản không cần hạng mục đường sắt này. Hơn nữa hạng mục này là thành phố La Nam chúng ta bỏ ra nhiều tâm huyết để kéo về, bây giờ để cho người ta vung tay hái đào, tôi thật sự không phục.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Anh thông báo cho thư ký trưởng Kim, hai mươi phút sau mở hội nghị thường ủy, chúng ta thảo luận về vấn đề này. Truyện được copy tại
Hà Khởi Duệ khẽ gật đầu, hắn đứng lên khỏi ghế sa lông, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy hội nghị thường ủy lần này không có tác dụng quá lớn. Dù sao thì người ta cũng đã quyết định cướp miếng thịt từ trong miệng thành phố La Nam, cũng không phải là đám cán bộ thành phố La Nam có thể cướp về được.
La Nam có tổng cộng mười ba vị thường ủy, nhưng vì hội nghị tạm thời nên trong phòng họp cũng chỉ có chín vị. Có lẽ vì ai cũng biết sự việc gì xảy ra nên bầu không khí có chút nặng nề.
Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí trung tâm của bàn hội nghị, hắn cảm thấy từng luồng ánh mắt nhìn về phía mình. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:
- Hôm nay sở dĩ tổ chức hội nghị thường ủy tạm thời thế này chủ yếu là vì chuyện đường sắt Mân Cô, chủ tịch Hà sẽ giới thiệu tình huống cho mọi người.
Hà Khởi Duệ đồng ý một tiếng, sau đó nói rõ tin tức mà mình được biết ra một lượt, hắn vừa nói thì bên dưới vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đám thường ủy thị ủy, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Vì hạng mục đường sắt Mân Cô mà thành phố La Nam chúng ta đã cho ra cố gắng rất lớn, bây giờ tôi triệu tập mọi người, chính là muốn nghiên cứu xem nên làm thế nào bây giờ.
Những tiếng nghị luận nhanh chóng biến mất khi Vương Tử Quân mở miệng, nhưng bây giờ cũng không ai chủ động mở miệng tiếp theo, thế cho nên bầu không khí của hội nghị có chút tẻ ngắt.
- Bí thư Vương, tôi xin nói hai câu.
Phó bí thư thị ủy Lục Ngọc Hùng đặt cây bút trong tay xuống rồi dùng giọng trầm thấp nói:
- Tôi đã tham gia không ít vào hạng mục đường sắt Mân Cô, vì hạng mục này mà chúng ta đã chạy lên tận trung ương, sau đó các vị lãnh đạo tỉnh ủy mới thông qua hạng mục cho thành phố La Nam. Vì chuyện này tôi và bí thư Trình từng chờ ba giờ trước cửa nhà một vị cục trưởng cục đường sắt, vì một hạng mục mà uống rượu đến mức dạ dày xuất huyết. Bây giờ có thể nói là toàn thể nhân dân đang dùng ngón tay tính toán, đợi hạng mục đường sắt khởi công ở La Nam. Nhưng bây giờ hạng mục lại quyết định đi qua thành phố Đông Bộ, kết quả này tôi cho rằng dù là cán bộ hay là quần chúng thành phố La Nam đều không thể nào tiếp nhận.
Lục Ngọc Hùng nói đến cuối cùng thì ngẩng đầu lên cao, phối hợp với cơ thể cao lớn uy vũ càng làm cho người ta sinh ra ý nghĩ khó thể nào nghi vấn.
Truyện convert hay : Thân Thủ Chế Tạo Một Cái Hào Môn