Bí Thư Trùng Sinh

chương 749: cột chống trời, định hải thần châm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thế nhưng bọn họ không dám, dù sao bây giờ cũng không phải là bọn họ có thể quyết định được. Khi hai người bọn họ đang dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, chợt nghe Vương Tử Quân dùng giọng lắp bắp nói:

- Không được, tuyệt đối không được, tôi đã chạy tới chạy lui như một con thỏ, bị các người đùa bỡn như khỉ, thế nên tôi không chơi trò này với các anh nữa.

- Vậy anh muốn chơi trò thế nào?

Thứ trưởng Lam vẫn nở nụ cười, giống như căn bản không chút chú ý đến lời từ chối của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân dùng sức lắc đầu mình, một lúc lâu sau mới nói:

- Tôi cảm thấy cứ dựa theo quy củ là được, anh nói xem, các anh giằng co tôi mất nhiều thời gian như vậy, dù sao cũng phải có gì đó đền bù tổn thất chứ? Nếu không chẳng phải thể diện của tôi không đáng giá sao?

Muốn đền bù tổn thất? Vẻ mặt Khương Mộ Đông chợt trở nên cực kỳ khó coi, lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, lần đầu tiên thấy có người bắt hắn phải đền bù tổn thất. Hắn thầm cảm thấy buồn cười, lại sinh ra cảm giác cười không nổi.

Vài ngày trước Khương Mộ Đông cho rằng đối phương chỉ là một viên quan địa phương, dù có chạy loạn đến nơi nào cũng chỉ có thể xử lý được những việc thuộc quyền hạn của mình mà thôi. Không ngờ đối phương lại có tác động mạnh đến tương lai của mình, nếu bây giờ náo loạn với đối phương, chỉ sợ mình không thể nào có biện pháp khai báo trước mặt bộ trưởng Chu.

Khương Mộ Đông thật sự cảm thấy rất ngột ngạt, hắn nhìn chằm chằm vào thứ trưởng Lam, chỉ sợ lãnh đạo sẽ nói ra hai chữ không được.

- Cũng không phải không được, anh nói xem nên đền bù tổn thất như thế nào?

Không giống như ý nghĩ của mọi người, thứ trưởng Lam suy nghĩ một lát rồi sảng khoái đồng ý điều kiện của Vương Tử Quân.

- Điều này nói ra cũng khá xấu hổ, là thế này, lãnh đạo, tôi nghe nói bộ đường sắt làm một con đường lớn trong các thành phố, anh xem, có thể suy xét cho thành phố La Nam chúng tôi được không? Chạy qua thành phố chúng tôi sẽ là một tuyến đường không sai.

Vương Tử Quân nói, hai mắt chậm rãi trở nên trong sáng.

Thứ trưởng Lam nhìn vẻ mặt Vương Tử Quân, sau đó cười lên ha hả:

- Bí thư Vương, thật sự người say không mê say, nhưng anh cũng không nên đổi ý, được, tôi đồng ý yêu cầu này.

Thứ trưởng Lam nói đến đây thì tiếp tục:

- Nhưng này bí thư Vương, tôi cũng phải cảm thấy đáng tiếc thay cho anh, vì yêu cầu của anh thật sự không phải là yêu cầu gì cả, vì tuyến đường kia vốn đã được định ra cho thành phố La Nam.

- Ha ha ha.

Vương Tử Quân cười ha hả, hắn liên tục lắc đầu, bày ra bộ dạng rút lui, mà thứ trưởng Lam cũng nở nụ cười phối hợp.

Thứ trưởng Lam từ chối lời mời của Vương Tử Quân, sau đó cùng Khương Mộ Đông rời khỏi khách sạn Lão Lam. Lúc này vẻ mặt vốn say xỉn nhìn giống như đầu heo của Vương Tử Quân đã trở lại nghiêm chỉnh, hắn gạt ly rượu bên cạnh sang một bên.

- Bí thư Vương, chúng ta đã thành công. nguồn

Kim Điền Lạc tuy tuổi không nhỏ nhưng tình hình lúc này lại làm cho hắn thật sự kích động. Đường sắt Mân Cô giống như một tảng đá trong lòng hắn, bây giờ tất cả đều tốt, hắn đã nắm chắc thắng lợi, đại cục đã định.

Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ gật đầu, lúc này hắn không nghĩ nhiều về hai tuyến đường được thông qua, hắn nghĩ đến nụ cười của thứ trưởng Lam khi rời đi. Vốn hắn không quen biết gì thứ trưởng Lam, thế nhưng khi thấy đối phương thức thời và biết tiến thối như vậy, hắn không khỏi đánh giá cao thủ trưởng của Khương Mộ Đông hơn vài phần.

Vương Tử Quân bắt đầu đứng ở vị trí của thứ trưởng Lam để suy xét vấn đề, hắn phát hiện đối với thứ trưởng Lam thì hai yêu cầu của mình không tính là gì. Dù sao thì đối phương cũng không cần động tay động chân, xử lý chuyện này lại càng làm cho đối phương được bảo toàn.

Thứ trưởng Lam này biết nhìn đại cục, lại thức thời, biết tiến thối, tâm tư như vậy cũng không phải sâu theo kiểu bình thường. Vương Tử Quân thầm cảm khái, hắn cũng không biểu hiện tâm tình của mình ra ngoài, dù thế nào thì sự kiện lần này đối với hắn hay với thành phố La Nam cũng là một thắng lợi lớn.

- Có hơi giống bịt tai trộm chuông.

Vương Tử Quân nghĩ đến câu nói cuối cùng của thứ trưởng Lam, hắn chợt lẩm bẩm.

- Bí thư Vương, ngài đang nói gì?

Vì giọng điệu của Vương Tử Quân có hơi nhỏ, thế cho nên Kim Điền Lạc cũng không thể nào nghe được rõ ràng.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt mê hoặc của đám người trong phòng đang nhìn về phía mình, Vương Tử Quân chợt cười ha hả nói:

- Anh Hà cũng quá thật thà, tôi nói chỉ cần cho chút rượu lên người thôi, thế nhưng anh lại trực tiếp đổ cả nửa chai lên người tôi, thật sự giống như ngâm rượu vài tiếng đồng hồ, thật sự quá mức khó chịu.

Nghe được những lời như vậy của Vương Tử Quân thì trong phòng liên tục vang lên tiếng cười. Hà Khởi Duệ vừa cười vừa lớn tiếng nói:

- Bí thư Vương, ngài nói phải làm cho mình thật sự giống người say, không phải tôi đã phối hợp rất tốt sao? Nếu không chúng tôi sao có thể chứng kiến một vở kịch hay như vậy, vừa rồi bộ dạng của Khương Mộ Đông thật sự rất giống một con heo.

Kim Điền Lạc nhắc đến chuyện Khương Mộ Đông giống một con heo mà thật sự cười ngặt nghẽo, hắn có liên hệ nhiều với Khương Mộ Đông, hắn thật sự rất căm hận tên khốn kia.

Khi tiếng cười vang lên rộn rã thì Hà Khởi Duệ nâng ly rượu lên cười nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, lúc này chúng ta đã giành được thắng lợi.

Kim Điền Lạc nhìn cung cách mời rượu khác thường của Hà Khởi Duệ, hắn chợt sững sờ, sau đó hắn nâng ly rượu lên, sau đó chậm rãi đi về phía Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, chúng ta thắng lợi.

Vương Tử Quân nhìn hai người nâng ly rượu, hắn hiểu tâm tư của hai người bọn họ, thế là nâng ly lên không chút chần chờ nói:

- Tôi tin tưởng ngày sau chúng ta sẽ càng thêm tốt đẹp hơn.

Đối với trẻ con thì tháng bảy tháng tám sẽ là những ngày ánh nắng mặt trời tươi đẹp rạng rỡ, thế nhưng cũng là những người dễ biến đổi nhất, chợt mưa chợt gió. Chỉ sau nháy mắt một đám mây đen kịt đã bao phủ cả không trung, người ta còn chưa kịp tìm chỗ tránh mưa thì những hạt mưa giống như trân châu đã rơi xuống như mắc võng giữa không trung.

Xe cộ qua lại, dù được bung ra, áo mưa đủ màu sắc khoác lên người, một con đường náo nhiệt nhanh chóng trở nên trong trẻo lạnh lùng. Những người không mang theo dụng cụ che mưa thì bắt đầu chạy nháo nhào vào trong những ngôi nhà có mái che ven đường, cùng nhau đợi mưa tạnh.

Trên con đường cái rộng rãi thành phố La Nam có một nhà hàng tên là Bàn Tử Gia, tuy mặt tiền không lớn nhưng cũng coi như sạch sẽ. Nhà hàng này kinh doanh phát đạt cũng là nhờ vào ông chủ Diêu Mập có tay nghề nấu nướng quá ngon.

Có người nói Diêu Mập thích cười, mà ông chủ Diêu Mập thật sự luôn chứng minh cho câu nói như vậy, cơ thể béo tốt đi từ gian trên xuống nhà bếp dù gặp bất kỳ ai thì trên mặt luôn là nụ cười tủm tỉm, căn bản không có biểu hiện gì khác.

Truyện convert hay : Cự Phú Con Rể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio