- Chị Giang, lúc này chị đến đây phản ánh vấn đề, có phải chị còn tin tưởng tôi không?
Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng thật sự làm cho người ta cảm thấy tin tưởng.
Giang Tiểu Vinh vốn đã không còn quá nhiều tín nhiệm với Vương Tử Quân, lần này nàng đến chủ yếu là để làm lớn chuyện, để mọi người phải chú ý đến sự việc của chồng mình. Nhưng lúc này nàng nhìn vẻ mặt chân thành của bí thư Vương, nàng không nhịn được phải nói:
- Bí thư Vương, tôi tin tưởng ngài.
- Tốt, nếu chị đã tin tưởng tổ chức, tin tưởng bí thư Vương Tử Quân tôi, như vậy tôi hứa với chị, chỉ cần đồng chí Nhiếp Vinh Quân không có vấn đề, tổ chức sẽ trả lại cho anh ấy sự trong sạch.
Vương Tử Quân nói đến đây thì đưa mắt nhìn Trương Hợp Tuân ở cách đó không xa nói:
- Bí thư Trương, hôm nay anh không cần tham gia hội nghị, nhiệm vụ chủ yếu của anh lúc này là nghe chị Giang phản ánh tình huống của đồng chí Nhiếp Vinh Quân.
Tình huống và địa điểm lúc này căn bản làm cho Trương Hợp Tuân không thể nào từ chối được sắp xếp của Vương Tử Quân. Hắn đứng lên rồi trầm giọng nói:
- Đồng chí Giang Tiểu Vinh, chị đi theo tôi phản ánh vấn đề.
- Chị Giang, chị có chứng cứ gì cứ nói rõ với ủy ban kỷ luật.
Vương Tử Quân nói rồi lại quy về vị trí của mình. xem tại
Giang Tiểu Vinh và Trương Hợp Tuân nhanh chóng rời khỏi hội trường, lúc này bầu không khí hội nghị lại khôi phục như trước, nhưng tất nhiên bên trong cũng tràn đầy cảm giác khác thường. Vì những người tham gia hội nghị có cấp bậc không thấp nên không ai dám châu đầu ghé tai nghị luận, thế nhưng gương mặt cực kỳ nghiêm túc lại làm cho người ta cảm thấy quá khác thường.
Đám người ngồi đây có thể nói đều đã nghe qua chuyện Nhiếp Vinh Quân tự sát, càng không ít người có tiếp xúc với Nhiếp Vinh Quân, đặc biệt là trưởng phòng xây dựng Lam Hà Tằng, càng là người đồng sự nhiều năm với Nhiếp Vinh Quân.
Nơi đây đều là những người cực kỳ mẫn cảm chính trị, bọn họ cũng hiểu rõ, rốt cuộc Nhiếp Vinh Quân có liên lụy đến ai. Nếu sự việc này được điều tra rõ ràng, như vậy sẽ phát sinh chấn động gì ở thành phố La Nam.
Bí thư Vương sẽ xử lý vụ này thế nào?
Vẻ mặt Lục Ngọc Hùng càng thêm đen nhẻm, hắn trầm ngâm giây lát, hắn định mở miệng nhưng cuối cùng lại nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không cho Lục Ngọc Hùng bất kỳ chỉ thị gì, hắn khẽ ho khan một tiếng vào micro, sau đó dùng giọng bình thản nói:
- Sự việc vừa rồi đã làm sáng tỏ một vấn đề, đó là chúng ta còn chưa làm tốt công tác tiếp dân, còn chưa đủ lực, tốc độ xử lý vấn đề của quần chúng còn cần phải tăng cường.
- Trong sự kiện này có liên quan đến vấn đề trách nhiệm, chúng ta là cán bộ lãnh đạo, chúng ta cần phải có tâm tư công tác và phụ trách cho dân, nếu như không có tâm tư này, như vậy anh ở trên chức vụ còn ý nghĩa gì nữa?
- Làm quan cần phải tạo phúc cho một phương, chúng ta thân là cán bộ lãnh đạo thành phố La Nam, chúng ta cần cố gắng vì sự phát triển kinh tế xã hội của thành phố La Nam, đồng thời cũng phải tìm biện pháp tăng thu nhập cho nhân dân, tìm ra nhiều con đường mới...
- Tỉnh Sơn Nam có mười chín thành phố, La Nam là thành phố có diện tích lớn nhất nhưng tính về phương diện phát triển kinh tế lại là kém nhất tỉnh. Thành phố chúng ta có bảy huyện hai quận, đã có năm huyện nghèo cấp quốc gia, hai huyện nghèo cấp tỉnh. Tuy trong đó có nguyên nhân khách quan, thế nhưng càng khó khăn như vậy thì cán bộ chúng ta càng cần phải dẫn đầu nhân dân thành phố La Nam tìm hướng làm giàu cho chính mình.
- Tốc độ phát triển kinh tế của thành phố La Nam thật sự đã rớt về phía sau trong tỉnh Sơn Nam, tôi có một số liệu được lấy ra từ cục thống kê tỉnh Sơn Nam, đó là tổng sản lượng kinh tế của thành phố La Nam xếp hàng cuối cùng trong tỉnh, ngay cả tốc độ phát triển kinh tế cũng ở hạng cuối cùng. Sự thật này yêu cầu cán bộ thành phố La Nam phải ra sức công tác, phải suy tính tìm kế phát triển, phải hợp mưu hợp sức cống hiến lực lượng của mình vì sự phát triển của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân nói đến đây thì gương mặt nghiêm túc chợt thả lỏng hơn một chút, bầu không khí quỷ dị của hội trường cũng có chút chuyển biến. Không ít người bắt đầu nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, lẳng lặng lắng nghe lời nói của bí thư Vương Tử Quân.
- Thành phố La Nam chúng ta là vùng núi, có hơn sáu mươi phần trăm địa vực là núi, nhưng hoàn cảnh địa lý như thế này cũng là ưu thế của chúng ta. Lúc này chúng ta chỉ có thể phát triển ưu thế của mình, như vậy tôi tin kinh tế của thành phố La Nam sẽ thừa cơ đi lên, đi trên con đường phát triển của riêng thành phố La Nam.
Vương Tử Quân phát biểu nửa giờ, nhưng khi hắn kết thúc bài phát biểu thì hội trường vang lên những tiếng vỗ tay như sấm. Vương Tử Quân biết tiếng vỗ tay phần lớn là vì thân phận bí thư thị ủy của mình, thế nhưng hắn cũng không quá quan tâm, hắn có lòng tin thực hiện được những lời nói của mình.
Một hội nghị bình thường không phải chỉ có một người phát biểu, nhưng sau khi Vương Tử Quân nói xong, Lý Quý Niên trầm ngâm giây lát, cuối cùng chỉ dùng giọng khô cứng nói sẽ chứng thực chỉ thị của bí thư Vương, cố gắng đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố La Nam, xem như qua loa kết thúc hội nghị.
Hội nghị kinh tế toàn thành phố lần này có thể nói là sân khấu biểu diễn của riêng Vương Tử Quân, lời nói dùng thành tích thực tế để đề bạt cán bộ cũng rơi vào trong lòng tất cả mọi người.
Hội nghị bắt đầu lúc chín giờ, tuyên bố kết thúc lại chưa đến mười giờ, thế nhưng đám cán bộ tham gia hội nghị cũng không tỏ ra thất vọng, sau khi hội nghị kết thúc có rất nhiều người quan hệ khá tốt với nhau nhanh chóng tụ tập lại bàn luận.
- Bí thư Vương nói rất hay, tôi cảm thấy thành phố La Nam chúng ta không phải không có ưu thế, chỉ cần chúng ta phát triển ưu thế của mình, nhất định sẽ có thể đuổi theo được các thành phố khác.
- Anh nói thì hay lắm, thành phố La Nam chúng ta có ưu thế, điều này tôi biết rõ, thế nhưng tôi thật sự không tin thành phố chúng ta có thể vượt qua những thành phố khác. Chưa nói đến những thứ khác, thành phố La Nam đã qua bao đời lãnh đạo rồi? Không phải vẫn là hiện trạng thế này sao?
- Nói nhỏ một chút, những lời này nếu rơi vào tai lãnh đạo thì anh coi chừng đấy.
- Thế thì sao? Dù sao tôi cũng sắp về hưu đến nơi rồi, hì hì, nên hưởng thụ cho tốt chút thời gian trước khi về hưu.
- Được rồi, các anh cũng đừng nghị luận về những thứ này nữa. Hì hì, anh có thấy không, thành phố chúng ta chỉ sợ sắp phát sinh chuyện lớn.
Người nói khẽ chép miệng về phía hội trường trống rỗng rồi khẽ lên tiêng:
- Bí thư Vương đứng trước mặt bao người nói rõ sẽ điều tra vụ việc liên quan đến Nhiếp Vinh Quân, anh nói xem có bao nhiêu sóng gió xảy ra đây?
- Anh bạn, bí thư Vương thật sự đã nói những lời như vậy, anh cảm thấy lãnh đạo sẽ thật sự làm như vậy sao? Chưa nói những thứ gì khác, nếu lãnh đạo thật sự có can đảm làm như vậy, tôi sẽ mời anh đến Minh Cung dùng cơm, thế nào?
Đủ mọi lời nghị luận vang lên ở bốn phía hội trường, tuy những lời nghị luận này cũng có liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng chủ yếu nói về hành vi tố cáo của Giang Tiểu Vinh. Trong số người này thì những kẻ nghĩ rằng bí thư Vương sẽ đưa sự việc lên cao rồi khẽ thả xuống thật sự chiếm đại đa số.
Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Vương Ở Sơn Thôn