Đổng Trí Tân nhìn thoáng qua tờ giấy chứng nhận kia, hắn căn bản không biết bên trên ghi là gì, thế nhưng lại có dòng chữ đại học Newcastle. Hắn không khỏi thầm nghĩ xem đó là thứ gì, nhưng hắn biết có một số việc mình không nên biết thì hay hơn.
Tinh La là khách sạn đỉnh cấp ở thành phố La Nam, dù xét ở phương diện danh tiếng thì kém hơn khách sạn La Nam, thế nhưng xét ở phương diện trang thiết bị và phục vụ lại chỉ hơn chứ không kém. Thậm chí có người nói nếu khách sạn La Nam không phải là của chính quyền, chỉ sợ đã bị khách sạn Tinh La đánh bại từ lâu.
Ông chủ khách sạn Tinh La có họ Lý, tên là Lý Uyển Xương, là một người mập mạp béo tốt với gương mặt núng nính thịt luôn mang theo nụ cười, giống như đến bây giờ cũng chưa từng gặp chuyện gì phiền não. Nhưng có rất ít người biết rõ Lý Uyển Xương căn bản chỉ có mười phần trăm cổ phần ở khách sạn Tinh La mà thôi, ông chủ thật sự cũng không phải là hắn.
Trong phòng tổng giám đốc ở tầng bảy khách sạn Tinh La, lý uyển xương đang cung kính đứng một bên, ngồi ngồi sau bàn làm việc rộng rãi của hắn chính là Trịnh Khiếu Nam.
- Anh Lý, anh của tôi nói bữa tiệc rượu hôm nay không cần ngại dùng tiền, nhất định phải dựa theo tiêu chuẩn cao nhất, phải làm sao cho thật sự hoành tráng.
Trịnh Khiếu Nam nói rồi nhấc chai bia lên uống một ngụm, lại nói tiếp:
- Anh có hiểu anh trai tôi tổ chức bữa tiệc hôm nay là có ý gì không?
- Nhị thiếu gia, xem ngài nói kìa, tôi dù không có đầu óc cũng hiểu ý của ông chủ. Ngài cứ yên tâm, dù tôi đập nồi bán sắt cũng nhất định sẽ tổ chức tiệc rượu sao cho cực kỳ phong phú hoành tráng, không nói trong vòng mười năm, thế nhưng trong thời gian ba năm thành phố La Nam này sẽ căn bản không thể nào có bữa tiệc thứ hai nào như vậy, nếu không thì ngài cứ lấy tôi đi mà chiên dầu.
Lý Uyển Xương dùng giọng điệu nịnh hót khẽ nói với Trịnh Khiếu Nam.
Trịnh Khiếu Nam cảm thấy rất thỏa mãn với lời nịnh hót của Lý Uyển Xương, hắn vỗ vỗ bờ vai mập mạp của Lý Uyển Xương nói:
- Anh Lý, tôi biết anh là người có tâm, con bà nó, tên họ Vương kia chơi ông, để ông phải vào trong ngục giam, thế nhưng ông muốn cho nó xem, bây giờ ông tiêu dao tự tại thế nào.
- Ông đây bị bệnh tâm thần, ha ha ha, anh nói xem, bây giờ tôi cầm dao đâm thằng khốn họ Vương kia, có người đứng ra phán tội tôi không?
Lý Uyển Xương nhìn vẻ mặt điên cuồng của Trịnh Khiếu Nam mà trong lòng tràn đầy sợ hãi. Hắn biết rõ tên họ Vương mà Trịnh Khiếu Nam nhắc đến là ai, càng là như vậy hắn càng không biết trả lời thế nào cho phải.
- Sao ngây cả người ra rồi, ha ha ha, tôi biết ngay anh căn bản không có lá gan như vậy.
Trịnh Khiếu Nam vỗ hai cái lên gương mặt mập mạp của Lý Uyển Xương, sau đó hắn cười nói:
- Anh yên tâm, Nhị thiếu gia sẽ không làm khó anh, thế nhưng hôm nay anh phải chuẩn bị tiệc rượu cho tốt, Nhị thiếu gia muốn chúc mừng thật vui vẻ. tại
- Nhị thiếu gia cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến ngài thỏa mãn.
Lý Uyển Xương lau mồ hôi trán, hắn liên tục nói.
Trịnh Khiếu Nam cười ha hả hai tiếng, sau đó tiện tay ném chai bia còn hơn phân nửa xuống đất, lại cười nói:
- Anh Lý, tối nay anh chuẩn bị cho tôi hai cô nàng, để cho Nhị thiếu gia thoải mái một chút.
Đây chính là sở trường của Lý Uyển Xương, thế cho nên hắn nhanh chóng quạt mát cho Trịnh Khiếu Nam, lại vỗ ngực nói:
- Nhị thiếu gia cứ yên tâm, cứ để đó cho tôi, đến lúc đó ngài không hài lòng thì cứ đến tìm tôi.
- Hừ, tìm anh làm cái quái gì, toàn thân toàn là mỡ, nhìn mà ê cả răng.
Trịnh Khiếu Nam nói đến đây thì chỉ vào hình bóng tên truyền hình rồi nói:
- Nếu anh đưa tiểu tử kia đến cho tôi hành hạ thì tốt quá.
Lý Uyển Xương nhìn thấy tình huống Vương Tử Quân đang thị sát trên truyền hình, thế là thầm nghĩ Trịnh Khiếu Nam này xem ra càng ngông cuồng hơn cả trước đó.
Lý Uyển Xương ở trước mặt Trịnh Khiếu Nam chẳng khác nào một con chó, thế nhưng hắn thật sự là một nhân vật nói một không hai trong khách sạn Tinh La. Vì hoàn thành nhiệm vụ mà Trịnh Khiếu Đống đã phân công, hắn ra lệnh một tiếng, tất cả nhân viên trong khách sạn đều phải bận rộn công tác.
Đèn đường bừng sáng, khách sạn Tinh La càng có vẻ rạng rỡ hơn. Tám cô gái mặc sườn xám xẻ tà chia làm hai hàng đứng ở cổng khách sạn Tinh La, không biết vô tình hay cố ý mà tám chiếc chân dài trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn trông cực kỳ chói mắt.
- Cục trưởng Triệu, chào mừng ngài đại giá quang lâm, mời vào mời vào, đại ca của tôi đang ở bên trong.
Trịnh Khiếu Nam mặc một bộ tây trang có vẻ cực kỳ tinh thần, hắn lớn tiếng cười nói với một người đàn ông trung niên đang đi vào cổng khách sạn Tinh La.
Người đàn ông trung niên này có dáng người cao béo, khóe miệng còn có nốt ruồi. Khi hắn thấy Trịnh Khiếu Nam thì cười ha hả nói:
- Khiếu Nam, chúc mừng chúc mừng, cậu thoát được đại nạn này thì xem như hạnh phúc vô tận đến cuối đời.
- Ha ha ha, cảm ơn lời nói cát tường của cục trưởng Triệu, con bà nó có vài người muốn ông phải chết khổ sở, bây giờ xem ra giống như nhai phải đá, thật sự tê cả răng.
Trịnh Khiếu Nam vừa nói vừa đưa tay bắt chặt tay cục trưởng Triệu.
Cục trưởng Triệu tất nhiên biết người làm Trịnh Khiếu Nam tê răng là ai, thế nhưng hắn chỉ cười ha hả nói:
- Tất nhiên rồi, cũng không biết nhìn xem cậu là ai.
Trịnh Khiếu Nam rất thỏa mãn với câu trả lời của cục trưởng Triệu, hắn vỗ mạnh lên vai cục trưởng Triệu rồi nói:
- Anh Triệu đúng là bạn bè tốt, chút nữa anh có rảnh không, chúng ta lên lầu tám vui vẻ một chút.
- Tôi từ chối thì bất kính, ha ha ha.
Cục trưởng Triệu tất nhiên không phải là lần đầu tiên lên lầu tám vui vẻ một chút với Trịnh Khiếu Nam, sau khi nghe được lời nói của Trịnh Khiếu Nam thì vẻ mặt chợt tươi cười như đóa hoa nở rộ.
Khi cục trưởng Triệu đi đến thì càng có nhiều người từ bốn phương tám hướng kéo đến, đủ mọi loại xe xuất hiện, bãi đậu xe khách sạn Tinh La căn bản không thể nào chứa hết được, thế cho nên hai bên đường được tận dụng xếp đầy xe.
Trịnh Khiếu Nam luôn mở miệng xưng anh em với đám người đến chúc mừng, lúc này gương mặt hắn đỏ bừng đắc ý. Khi người ta nói hắn gặp đại nạn không chết chắc chắn sẽ hạnh phúc đến cuối đời, hắn thật sự trở nên hiên ngang giống như một vị tướng quân thắng trận quay về làm lễ kháng công vậy.
- Muốn ép ông vào đường chết sao? Không có cửa đâu. Hừ, con bà nó, mày mà cũng bắt tao? Không nhìn xem chính mình là cái thá gì à?
Khi đội trưởng La Thường Minh đội cảnh sát giao thông thành phố La Nam đi đến, Trịnh Khiếu Nam dùng giọng không chút cố kỵ nói với đội trưởng La.
La Thường Minh có quan hệ rất tốt với Trịnh Khiếu Nam, hắn cười ha hả nói:
- Khiếu Nam, anh biết cậu sẽ không có việc gì, người có thể gây sự với cậu ở thành phố La Nam này còn chưa được sinh ra.
Truyện convert hay : Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha