Yêu càng sâu thì lúc bị thương sẽ càng đau, những năm này tất nhiên Tần Hồng Cẩm được giới thiệu không ít đối tượng, chỉ là khi gặp mặt chỉ đều gật đầu khẽ nở nụ cười, cũng không làm gì hơn. Nàng đã gặp qua nhiều người, từ quan viên đến phú hào, chỉ là trong lòng nàng có một Vương Tử Quân, thế cho nên những người đàn ông muốn thân cận kia căn bản sao có thể lọt vào mắt nàng?
Thành phố chìm trong màn đêm có một sức hút rất lớn, Tần Hồng Cẩm lái xe, nàng không lên tiếng, yên lặng tiếp nhận hạnh phúc của mình.
Vương Tử Quân quay đầu nhìn Tần Hồng Cẩm, sau đó lại dùng tay vỗ vỗ lưng nàng, dùng ngôn ngữ tay chân để nói biểu đạt cảm giác đau lòng với nàng. Hắn và nàng đã quen biết nhau nhiều năm, tình cảm ngày càng mặn nồng như rượu lâu năm, càng để lâu càng tràn đầy hương thơm, càng ngày càng không bỏ được.
Xe chạy vào một khu biệt thự nổi tiếng thành phố Nam Phương, sau đó dừng lại trước một căn biệt thự rộng hơn năm trăm mét vuông. Tần Hồng Cẩm thắng xe, sau đó nàng gắt giọng với Vương Tử Quân:
- Đến đây thì anh là một người làm bố, không còn là bí thư đại nhân, nên cười tươi một chút, đừng dọa cho Tiểu Điềm Đậu sợ hãi.
- Em đã cho tất cả nhân viên trong biệt thự được nghỉ rồi, đi thôi.
Tần Hồng Cẩm đẩy cửa xe, sau đó đi về phía biệt thự. Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm đi như bay phía trước, thế là thầm hiểu ý nghĩ của nàng, người phụ nữ khéo hiểu lòng người này sợ Y Phong ghen. Hắn không khỏi cảm thấy cảm kích và bùng lên tình cảm ấm áp, hắn tiến lên vài bước, sau đó giữ lấy Tần Hồng Cẩm rồi nói:
- Chờ anh một chút, hai ta cùng đi.
Tần Hồng Cẩm dùng gương mặt tràn đầy nụ cười nhìn Vương Tử Quân, tuy trong lòng rơi lệ đổ máu nhưng bộ dạng lại rất vui vẻ hạnh phúc. Nàng đi tới cửa thì khẽ nói:
- Này bí thư Vương, lúc này anh vào thăm con gái bảo bối đi, em đi mua sắm vài món đồ, sẽ không đi vào cùng anh.
Vương Tử Quân nở nụ cười cảm kích, sau đó hắn đẩy cửa đi vào. Y Phong mặc một bộ trang phục vàng nhạt, ôm một tính mạng nho nhỏ trong lòng, đang liên tục đi lại trong phòng khách, giống như đang kiểng chân trông ngóng ai đó.
Vương Tử Quân nhìn con gái trong lòng Y Phong, hắn không khỏi cảm thấy nóng lòng, thế là nhanh chóng tiến lên, hai tay giang rộng ôm cả hai người vào trong lòng mình.
- Tiểu công chúa, bố đến thăm con đây, mau cười cho bố xem một cái nào.
Cô bé trong lòng y phong chỉ mở hai mắt to tròn nhìn Vương Tử Quân mà không nói một lời, bàn tay mập mạp khẽ vung vẫy, ánh mắt tràn đầy tò mò.
- Con gái, cười cho bố một cái nào, không nghe lời thì bố sẽ không chơi với con.
Vương Tử Quân cầm lấy chiếc chuông nhỏ khẽ lắc vài cái, sau đó mở miệng nói đùa với cô con gái đáng yêu của mình.
Nhưng đáng tiếc là một chiêu của bí thư Vương xem ra mất linh, Tiểu Điềm Đậu không những không bị chọc cười, khóe miệng lại kéo căng, sau đó chợt mở lớn ra rồi khóc oa oa.
Y Phong dùng giọng hờn dỗi nói với Vương Tử Quân:
- Anh cho rằng con gái là cấp dưới sao? Muốn nói gì phải làm vậy à?
Đồng hồ chỉ tám giờ, Tiểu Điềm Đậu đã được mẹ Y Phong hát ru và ngủ ngon lành. Vương Tử Quân và Y Phong đưa con vào trong nôi, Y Phong chuẩn bị đóng cửa tắt đèn, đúng lúc này Vương Tử Quân chợt xoay người lại ôm lấy cổ nàng, dùng chân đóng cửa lại. Một tiếng cạch vàng lên, thần kinh căng cứng của Y Phong chợt giãn ra, khi Vương Tử Quân hôn thì nàng cũng đưa đầu lưỡi ra nghênh đón, toàn thân như điện giật. Lúc đầu nàng thật sự cảm thấy căng cứng và hơi run, thế nhưng ngay sau đó đã bị sự nhiệt tình của Vương Tử Quân làm cho tan chảy.
Hai người ôm chặt lấy nhau trong bóng tối, Y Phong cảm thấy không thở nổi, giống như một người đang vùng vẫy dưới nước, dù không còn chút sức lực nào cũng không chịu buông tha. Hai người cũng không nhớ mình ngã xuống giường như thế nào, chỉ nhớ sau đó là một trận cuồng phong điên cuồng.
Sau khi cuồng phong tan biến, hai người ôm chặt lấy nhau, Y Phong khẽ nói bên tai Vương Tử Quân:
- Tối nay anh đi cùng chị Hồng Cẩm nhé, chị ấy cũng rất khổ sở.
Vương Tử Quân ngồi dựng người lên, hắn dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Thế nào? Muốn đuổi anh đi sao?
Y Phong ngước mắt nhìn người đàn ông mày kiếm mắt sáng ở trước mặt, thiếu chút nữa đã rơi lệ, có người phụ nữ nào tình nguyện đẩy người đàn ông mình yêu vào trong lòng người khác? Nhưng Tần Hồng Cẩm đã làm rất nhiều cho nàng, nàng không thể quá ích kỷ.
Y Phong mặc quần áo lại tử tế, càng mặc quần áo cho Vương Tử Quân, cũng không tự chủ được hôn lên cổ hắn một cái. Hai người lúc này gặp lại nhau, thế cho nên cũng không giữ lại những cử chỉ yêu thương cho mình.
Hôm nay là ngày đầu tiên đến thành phố Nam Phương, nếu Vương Tử Quân đi cả đêm không về thì chỉ sợ sẽ làm người ta suy nghĩ lung tung. Thế nên hắn quyết định để hôm sau liên lạc với Tần Hồng Cẩm, trực tiếp quay về khách sạn.
Vương Tử Quân về khách sạn đúng lúc nhóm người Hà Khởi Duệ đi về, sau khi chào hỏi đám người Trì Kim Đồ, Vương Tử Quân rửa mặt rồi chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Không biết có phải là vì vừa trải qua một cơn cuồng phong với Y Phong hay không, lúc này Vương Tử Quân nằm xuống giường thì ngủ ngay lập tức. Trong giấc ngủ hắn còn mơ hồ thấy được gương mặt tươi cười của Tiểu Điềm Đậu.
Ngày hôm sau Vương Tử Quân tỉnh lại, hắn rửa mặt, sau đó cùng nhóm người Đổng Trí Tân chờ ngoài cửa đi xuống nhà hàng dùng điểm tâm.
- Bí thư Vương, bên này.
Vương Tử Quân vừa tìm được vị trí thì Trì Kim Đồ ngồi trong góc đã lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Trì Kim Đồ, hắn cầm lấy một cái bánh bao hấp rồi cười nói:
- Chủ tịch Trì, hôm qua anh nghỉ ngơi thế nào?
- Tuy khách sạn này rất tốt nhưng tôi thật sự có chút khó ngủ, chúng ta ở bên kia cũng là thành phố, thế nhưng nếu so với Nam Phương thì thật sự là khác biệt quá lớn. Text được lấy tại
Trì Kim Đồ nuốt bánh bao xuống bụng rồi dùng giọng ngàn vạn lần cảm khái nói.
Vương Tử Quân cũng đồng cảm với những lời cảm khái của Trì Kim Đồ:
- Biết hỗ thẹn mới có thể tiến lên, sau này nên cố gắng ý thức được điểm này, chúng ta cần phải đề cao cảm giác gấp gáp và sứ mạng của mình, nhanh chóng tiến lên mạnh mẽ hơn.
- Bí thư Vương nói rất đúng.
Trì Kim Đồ lại gắp một chiếc bánh bao bỏ vào miệng:
- Tụt hậu sẽ bị đánh, tôi cũng không muốn cờ lê đánh lên người mình.
Ngay sau đó Trì Kim Đồ cười nói:
- Tối qua tôi đã hàn huyên cả đêm với Triệu Thần Minh, anh ấy nói trong giới đầu tư Nam Phương thì hai công ty Huyền Lục và Chính Ngân có uy vọng cực kỳ cao, đặc biệt thì công ty Huyền Lục chính là đứng đầu ở phương diện đầu tư trong thành phố Nam Phương, chỉ cần chúng ta làm thông công tác, nguồn đầu tư của bọn họ sẽ nhanh chóng chuyển đến mà thôi. Vương Tử Quân thật sự có chút hiểu biết về công ty Huyền Lục, người sáng lập không những có ảnh hưởng rất lớn ở trong nước, thậm chí lực ảnh hưởng ở Hongkong còn làm cho người ta lau mắt nhìn. Thứ được người ta chú ý nhất chính là nguồn tài sản khổng lồ, là đối tượng để nhiều người hâm mộ.
Nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của công ty Huyền Lục, như vậy công tác đầu tư lần này xem như thành công hơn phân nửa. Vương Tử Quân thầm nghĩ đến phương án đả động công ty Huyền Lục, ngoài miệng lại cười nói:
- Huyền Lục là tập đoàn đầu tư lớn trong nước, chỉ sợ cũng không dễ dàng liên hệ như vậy.
Trì Kim Đồ cười cười nói:
- Có khó khăn thì tìm tổ chức, không phải lần này bí thư Vương tự mình lên ngựa sao?
Khi hai người nói chuyện rất hào hứng thì Hào Tử Động đi từ trên lầu xuống, hắn thấy Vương Tử Quân và Trì Kim Đồ nói chuyện rất vui, thế là cũng nâng ly trà đi đến.
Trong ba người thì Vương Tử Quân tuy trẻ tuổi nhưng lại là cán bộ cấp giám đốc sở, là bí thư thị ủy, xét cấp bậc hay chức vụ hiện tại cũng vững vàng áp chế lên đầu Trì Kim Đồ và Hào Tử Động. Hơn nữa trước khi đến thì hai người Trì Kim Đồ và Hào Tử Động còn nhận được phân phó, tất cả phải xem Vương Tử Quân là đầu tàu, thế cho nên tất cả sự việc đều xoay quanh con đường cao tốc mà thôi.
Bảy rưỡi sáng Triệu Tranh Giáp đi đến khách sạn, hắn hàn huyên với nhóm Vương Tử Quân mội lúc, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, lần này tổng giám đốc Lữ của tập đoàn Huyền Lục hẹn gặp mặt lúc chín giờ, bây giờ chúng ta nên xuất phát hay chưa?
Từ ngày hôm qua thì Triệu Tranh Giáp đã biết Vương Tử Quân là người đứng đầu nhóm người đến kêu gọi đầu tư, hắn đã làm phát sinh vấn đề trong lúc tiếp đón, sau khi quay về bị bố mắng cho một chặp. Lúc đó hắn không cho là đúng, thế nhưng sau khi tiếp xúc thì hắn không khỏi lau mắt nhìn Vương Tử Quân.
Trước nay Vương Tử Quân ở phương diện này đều rất lắng nghe, vì cuộc gặp lần này mà Vương Tử Quân chỉ đưa theo Trì Kim Đồ, Hào Tử Động và Đổng Trí Tân. Còn Hà Khởi Duệ bị Vương Tử Quân cho ở lại để xử lý công tác chuẩn bị cho hội nghị kêu gọi đầu tư vào ngày mai.
Trì Kim Đồ và Hào Tử Động tất nhiên không có gì không hài lòng với Vương Tử Quân khi cho ra sắp xếp như vậy, Hà Khởi Duệ cũng hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế cho nên khi Vương Tử Quân cho ra sắp xếp thì nhanh chóng mở miệng đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đám người cùng nhau lên xe xuất phát, chín giờ sáng bọn họ đi đến một tòa nhà hơn ba mươi tầng, vì Triệu Tranh Giáp đã có hẹn trước, thế cho nên được một người thanh niên hơn hai mươi tuổi đưa vào trong một gian phòng khách.
- Chào giám đốc Triệu, các anh đến thật sự không khéo, công ty vừa mở một hội nghị, giám đốc Lữ đang họp.
Khi nhóm người Vương Tử Quân ngồi xuống ghế, một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi tươi cười đi đến phòng khách dùng giọng lễ phép nói.
Người kia tuy rất khách khí nhưng Triệu Tranh Giáp cũng không dám tự cao tự đại, hắn đứng lên nói;
- Giám đốc Đỗ, tổng giám đốc Lữ bề bộn chuyện nhân sự, điều này chúng tôi biết rất rõ, cũng không trách được tổng giám đốc Lữ. Không biết tổng giám đốc Lữ họp mất bao lâu?
Giám đốc Đỗ trầm ngâm giây lát rồi mới cười nói:
- Có lẽ là cần một giờ.
Triệu Tranh Giáp nghe được câu trả lời thì không nói lời nào, hắn ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân. Hắn đến đây chủ yếu là người môi giới trung gian, còn xử lý như thế nào thì phải nhìn vào người làm chủ là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Nếu tổng giám đốc Lữ đang họp thì chúng ta chờ một chút cũng không sao.
Giám đốc Đỗ nói một tiếng sẽ chuyển cáo cho tổng giám đốc Lữ, sau đó rời khỏi phòng khách. Vương Tử Quân nhìn nhân viên phục vụ bưng nước đến, trong lòng bắt đầu nghĩ về những tư liệu về tổng giám đốc Lữ. Người này tên là Lữ Chinh Bình, là một nhân vật lớn trong đời thứ hai của Lữ gia, là phó tổng giám đốc công ty đầu tư, đã vận tác tốt vài dự án, được không ít người coi là thiên tài trong giới đầu tư.
Lữ Chinh Bình năm nay hơn ba mươi tuổi, đã trải qua nhiều năm công tác trong giới đầu tư, hắn rất nhạy cảm với công tác của mình, thường xuyên ra vào vòng xoáy, cũng có năng lực cực mạnh trong công tác giải tỏa phiền toái. Lúc này Lữ Chinh Bình đang ở vào độ tuổi phát triển sự nghiệp, không những được ông cụ trong gia tộc coi trọng, thậm chí còn nắm quyền lợi lớn trong tập đoàn, được rất nhiều người cho rằng hắn sẽ là người đứng đầu Lữ gia vào đời sau.
Nếu muốn thành công làm đường cao tốc Sơn La, như vậy Lữ Chinh Bình là một khâu không thể thiếu. Lực ảnh hưởng của người này ở giới đầu tư là rất lớn, có thể nói nếu dùng lực ảnh hưởng của hắn và tập đoàn Huyền Lục, nhất định sẽ thu hút được nhiều người khác kéo đến.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lúc, sau đó bắt đầu mở miệng trò chuyện vui vẻ với nhóm người Triệu Tranh Giáp và Hào Tử Động. Tuy đám người này có chút buồn bực, thế nhưng nói chuyện với nhau thì thời gian trôi qua nhanh hơn.
Một giờ có thẻ nói là trôi qua rất nhanh, khi thay trà lần hai thì đồng hồ đã chỉ mười giờ rưỡi. Lúc này căn bản không thấy bóng dáng của tổng giám đốc Lữ Chinh Bình, cũng không thấy vị giám đốc Đỗ kia xuất hiện.
Triệu Tranh Giáp là người tiến cử, lúc này hắn rõ ràng là người sốt ruột nhất, hắn nhìn ra ngoài cửa rồi dùng giọng do dự nói:
- Bí thư Vương, để tôi liên lạc với giám đốc Đỗ xem thế nào.
Triệu Tranh Giáp nhanh chóng bấm điện thoại, lúc đầu Triệu Tranh Giáp có chút khách khí, sau đó giọng điệu trở nên kinh ngạc:
- Tổng giám đốc Lữ đi ra ngoài có việc sao?
Tuy không biết đầu dây bên kia nói thế nào nhưng vẻ mặt Trì Kim Đồ và Hào Tử Động đều tỏ ra giận dữ, bọn họ không tính là lãnh đạo đứng đầu một thành phố trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng ít ra cũng là một nhân vật, người khác muốn gặp mặt bọn họ còn phải xếp hàng, như thế nào bây giờ chờ người ta một giờ mà căn bản là không có được cơ hội gặp mặt?
Triệu Tranh Giáp nói hai câu thì cúp điện thoại, trong lòng hắn thật sự không chút thoải mái. Nhưng tập đoàn Huyền Lục cũng không phải là thế lực mà tập đoàn Thần Minh có thể đắc tội được, thế cho nên hắn chỉ có thể áp chế lửa giận vào trong lòng.
Triệu Tranh Giáp còn chưa lên tiếng thì Hào Tử Động đã trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, người ta đã không có thành ý hợp tác, chúng ta cũng không cần ở lại chỗ này.
Trì Kim Đồ tuy có chút bực mình nhưng vẫn không cam lòng bỏ đi vào lúc này. Nhưng Hào Tử Động đã cho ra ý nghĩ như vậy, hắn cũng không thể lên tiếng, vì hắn cùng cấp với Hào Tử Động, nếu bây giờ mở miệng chối bỏ ý kiến của đối phương, tuyệt đối sẽ làm cho Hào Tử Động sinh ra khúc mắc trong lòng.
Tuy hai người bọn họ không cùng một thành phố, thế nhưng có câu mây gió thay đổi không ngờ, sự việc chưa đến lúc cuối cùng thì căn bản khó thể nào nói trước được. Dựa theo quy tắc quan trường, nếu có thể không đắc tội người thì không nên đắc tội, nếu đã đắc tội thì phải đánh rắn dập đầu, đánh chết tươi, nếu không thì hậu hoạn vô cùng.
Truyện convert hay : Y Lưu Võ Thần