Vẻ mặt Mễ Hoa Lâm có chút thoải mái, Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy rõ ràng là ủng hộ mình, ủng hộ một vị cục trưởng cục công an không có nhiều lý lịch. Hắn vừa lên nhận chức thì nhiều sự việc xảy ra, hắn chỉ mong chờ vào sự giúp đỡ của Vương Tử Quân. Nếu không có sự giúp đỡ của bí thư Vương, như vậy chức vụ cục trưởng cục công an của hắn xem như chấm dứt.
- Hoa Lâm, anh phải thay đổi ý nghĩ của mình, dù là án lớn, nhưng anh phải nắm chặt trọng điểm, đồng thời còn phải đẩy mạnh hoạt động bảo vệ trật tự trị an, đả kích phần tử tội phạm. Cần phải đánh đuổi tội phạm, giữ hình tượng của cục công an thành phố La Nam.
Vương Tử Quân dù không muốn nhúng tay quá nhiều, thế nhưng lúc này hắn cũng không nhịn được phải trầm giọng nói.
- Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, cục công an chúng tôi sẽ mượn cơ hội này để cho ra kế hoạch thật nghiêm, sẽ cho ra hành động trăm ngày đảm bảo trật tự trị an.
Trước khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì Mễ Hoa Lâm đã chuẩn bị sẵn vài thứ, bây giờ hắn nói rồi lấy từ trong cặp ra một phần tư liệu đặt trên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận tư liệu nhìn qua, lúc này mới cười nói:
- Có ý nghĩ như vậy là tốt. Hoa Lâm, bây giờ đường sắt Mân Cô và đường cao tốc Sơn La đều sắp khởi công, trách nhiệm trên vai các anh là rất nặng, nhất định phải làm tốt công tác hộ giá hộ tống để xây dựng hai hạng mục này.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đặt văn kiện xuống:
- Khi nào thì tổ chức lễ truy điệu cho đồng chí cảnh sát hy sinh? Đến lúc đó tôi và chủ tịch Lý sẽ tự mình đến.
Mễ Hoa Lâm rất đau đớn vì cái chết của viên cảnh sát kia, lúc này Vương Tử Quân chủ động nói muốn tham gia lẽ truy điệu, không chỉ là an ủi đối với người chết, rõ ràng hành động này còn tuyên cáo một vấn đề: Vương Tử Quân sẽ luôn giúp đỡ Mễ Hoa Lâm.
- Cám ơn bí thư Vương.
Mễ Hoa Lâm gật gật đầu với Vương Tử Quân, biểu hiện tất cả cảm kích trong lòng ra ngoài.
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn không nói thêm điều gì, chỉ ném ánh mắt về phía Tống Ích Dân:
- Dù là tự sát trong trại tạm giam hay là Trịnh Khiếu Nam đào tẩu, hai sự kiện này chỉ hương về phía chất lượng đập chứa nước. Bí thư Tống, các anh nên tăng cường công tác điều tra vụ án đập chứa nước, phải làm sao để điều tra thật sự rõ ràng.
Tống Ích Dân gật đầu nói:
- Viện kiểm sát đang tiến thêm một bước xâm nhập điều tra, tôi tin tưởng không bao lâu nữa sẽ cho ra kết quả.
Hai ngày sau đó Vương Tử Quân và chủ tịch Lý Quý Niên tự mình dự lễ truy điệu của viên cảnh sát vừa hy sinh. Trong lễ truy điệu, Vương Tử Quân yêu cầu toàn bộ cảnh sát thành phố nhất định phải phấn chấn tinh thần, phải cố gắng tiến lên, kiên quyết đấu tranh với phần tử phạm tội. Trong lễ truy điệu này, cục công an thành phố tuyên bố triển khai mở rộng hành động trăm ngày lập lại trật tự trị an, tiến hành đả kích thật nghiêm các hoạt động phạm tội trái pháp luật.
Hành động này triển khai đã đạt được hiệu quả rất tốt, đám côn đồ lưu manh ở thành phố La Nam có một phần bị bắt, một phần chạy trốn đi nơi khác, thành phố La Nam cũng không phục lại vẻ bình tĩnh.
Chỉ là hành động lần này tuy bắt được rất nhiều người, thế nhưng những người có liên quan đến vụ án Trịnh Khiếu Nam vẫn không bắt được, điều này làm cho cục trưởng Mễ Hoa Lâm cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Khi cục công an thành phố đang mở rộng hoạt động đả kích tội phạm lập lại trật tự, Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, hắn lại đi xuống huyện Dương Phong. Hắn cùng đám người bí thư huyện ủy Nhan Sĩ Tắc nghiên cứu tình huống của huyện Dương Phong, sau đó lại đi đến núi Cô Yên Sơn.
Trước khi đi đến thì Vương Tử Quân cũng đã nói ra ý nghĩ của mình với Nhan Sĩ Tắc, tuy Vương Tử Quân nói đó chỉ là ý tưởng sơ bộ, thế nhưng Nhan Sĩ Tắc đã xem mình là một phần tử của nhóm Vương Tử Quân, hắn xem đó là chỉ thị cao nhất của bí thư Vương. Trên đường đi hắn chủ yếu nghĩ xem làm thế nào để kết hợp ý nghĩ của Vương Tử Quân, biến ý nghĩ này thành sự thật.
- Bí thư Vương, lúc này tổ làm phim chủ yếu là thuê ở tại Tam Thanh Quan, tôi nghe Triệu Thiết Chùy của xã Tôn Gia Câu nói, tiến độ quay phim là khá nhanh.
Nhan Sĩ Tắc chợt nói ra một câu chuyện cười:
- Những nữ diễn viên đóng phim thật sự quá đẹp, bây giờ cứ mỗi lần quay phim thì Tam Thanh Quan lại chật kín. Vì để áp chế những thanh niên trong núi, Triệu Thiết Chùy đã đưa cả bộ phận cảnh lực của đồn công an xã đến Tam Thanh Quan.
- Ha ha ha, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.
Vương Tử Quân cười hai tiếng, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Nhưng Triệu Tamm Chùy làm rất tốt, rất nhiều chuyện phải làm tốt công tác đề phòng rắc rối.
Nhóm người Vương Tử Quân vẫn ngồi máy kéo đến xã Tôn Gia Câu. Dọc theo con đường này nhìn thấy công tác thi công đường rất khẩn trương, hắn thấy bảy tám đội xây dựng đang hăng say lao động.
Nhan Sĩ Tắc nhìn vẻ mặt vui mừng của Vương Tử Quân, thầm nghĩ trong lòng, chính mình xem như làm đúng rồi. Lần đầu tiên Vương Tử Quân đến núi Cô Yên Sơn, hắn phát hiện Vương Tử Quân rất coi trọng Cô Yên Sơn, vì thế mà hắn nhanh chóng thông qua phương án xây dựng đường ở xã Tôn Gia Câu, dù tình hình tài chính rất căng nhưng vẫn cố gắng bỏ ra một triệu.
- Bí thư Vương, người dân xã Tôn Gia Câu rất ủng hộ xây dựng con đường này, không những miễn phí đất, lại bỏ công bỏ sức cùng nhau làm đường. Lúc này có hai phần ba số người trong thôn đến tham gia hỗ trợ xây dựng đường.
Nhan Sĩ Tắc đưa tay chỉ về phía đám người rồi nói:
- Vốn con đường này dự tính là làm ba tháng mới xong, nhưng vì có lực lượng của nhân dân, sợ rằng chỉ cần nữa tháng là hoàn thành rồi.
Vương Tử Quân nhìn con đường đã kiến tạo được vài phần cơ bản, thế là khẽ gật đầu. Tuy Nhan Sĩ Tắc tu sửa con đường cũng chỉ là vì mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ với phương diện xây dựng này.
Dù Nhan Sĩ Tắc xuất phất từ tâm lý gì, chỉ cần làm tốt con đường, như vậy sẽ là một chuyện tốt cho người dân xã Tôn Gia Câu.
Sau nửa giờ thì nhóm người Vương Tử Quân đến Tam Thanh Quan, nếu so với dĩ vãng thì lúc này Tam Thanh Quan rất huyên náo, không ít người trèo lên đầu tường để nhìn vào bên trong.
Nhan Sĩ Tắc nhìn tình huống lộn xộn thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, phát hiện nụ cười trên mặt bí thư Vương cũng không tiêu tán, thế cho nên mới thở ra một hơi. Chẳng qua hắn vẫn dùng ánh mắt hung hăng nhìn đám người Triệu Thiết Chùy.
Nhân viên công tác của đồn công an đang canh giữ cửa nhanh chóng mở đường cho nhóm người Vương Tử Quân đi vào, khi Vương Tử Quân đi vào thì một bóng người mập mạp đã nhanh chóng chạy đến.
- Chào bí thư Vương.
Tiêu Quảng Niên nhan chóng tiến lên, còn chưa đi đến gần đã nhanh chóng duỗi hai tay với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng cười cười với sự nhiệt tình của Tiêu Quảng Niên, hắn vươn tay bắt chătj tay Tiêu Quảng Niên rồi cười nói:
- Giám đốc Tiêu, vài ngày không gặp, lúc này hình như anh mập hơn trước thì phải.
Tiêu Quảng Niên vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa nghiêm mặt nói:
- Bí thư Vương, thật sự không thể không mập được. Trước kia tôi ở thành phố ăn thứ gì cũng không thấy ngon, bây giờ đến Tôn Gia Câu, tôi xem như được hưởng phúc. Chưa nói đến những thứ khác, hiện tại mỗi ngày đều ăn một con gà núi, cuộc sống này rõ ràng còn sướng hơn cả thần tiên.
Vương Tử Quân nghe xong lời Tiêu Quảng Niên thì trong lòng khẽ động, hắn là một người trọng sinh, hắn biết những món thịt gia cầm được nuôi công nghiệp là thế nào. Tuy vẫn có chất dinh dưỡng, thế nhưng hương vị kém so với gà thả vườn rất nhiều.
Nếu như lúc này vùng núi La Nam phát huy ưu thế, tiến hành đẩy mạnh chăn nuôi và trồng rau, không phải cũng là một con đường phát triển rất tốt sao? Lúc này Vương Tử Quân không quá lo lắng về phương diện tiêu thụ rau xanh, chỉ cần có thể mở ra thương hiệu, căn bản không cần lo lắng nguồn tiêu thụ.
- Bí thư Vương, mời ngài vào bên trong. Hì hì, tôi nói cho ngài biết, lần này tôi mời hai diễn viên nổi tiếng đến quay phim.
Tiêu Quảng Niên nói đến đây thì chớp mắt tiếp tục:
- Chưa nói đến những thứ khác, chỉ căn cứ vào hai người này cũng đủ làm cho bộ phim sinh lợi rồi.
- Vậy thì quá tốt.
Vương Tử Quân thuận miệng ứng phó với Tiêu Quảng Niên, hắn cất bước đi vào Tam Thanh Quan. Khi hắn đi vào đạo quan, chợt thấy một cô gái áo xanh đang bay lên.
Nhẹ như lông hồng, uyển chuyển như du long.
Vương Tử Quân thấy cô gái được đạo cụ đưa lên giống như tiên nữ hạ phàm, trong lòng không khỏi sinh ra vài luồng suy nghĩ. Nhưng điều làm hắn lay động tâm thần không phải là cô gái này quá đẹp, chính là cô gái làm hắn sinh ra cảm giác quen thuộc.
Không ngờ Tiêu Quảng Niên lại mời nàng.
Vương Tử Quân vốn tưởng rằng sau sự kiện kia thì hai người sẽ là cách biệt nam bắc không thể gặp lại, nhưng hắn thật sự không ngờ lại gặp nàng ở chỗ này. Khi hắn đang cực kỳ kinh ngạc thì cô gái kia cũng chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua.
Liêu An Như cũng có chút run rẩy, nàng vốn đang diễn, thế nhưng khi thấy người kia thì cũng sững sờ. Nàng không ngờ có thể gặp lại Vương Tử Quân ở chỗ này.
Tuy Liêu An Như luôn chú ý đến Vương Tử Quân, đến đây quay phim cũng mong được gặp Vương Tử Quân, lúc này nàng thấy hắn, nhìn thấy người đàn ông giống như mất đi trong cuộc sống của mình, nàng chợt phát hiện hình bóng của hắn chưa từng biến mất trong lòng mình.
Lúc này Liêu An Như đã quên đi tất cả, nhưng ánh mắt cố chấp vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
- Tốt, đúng là ánh mắt như vậy. An Như, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục quay cảnh khác.
Đạo diễn trẻ tuổi họ Trần với mái tóc khá dài, tuy nhìn qua có vẻ khó coi hơn bộ dạng công thành danh toại vào kiếp trước, nhưng nhìn qua lại có vẻ tinh thần hơn.
Một câu nói của đạo diễn Trần làm cho Liêu An Như nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nàng không ngờ tình huống mình thất thần vì gặp mặt Vương Tử Quân lại giúp quay xong một cảnh khó.
Tại sao lại là như vậy? Vương Tử Quân đưa mắt nhìn nam diễn viên chính trong bộ phim với mình, nàng chợt cảm thấy đỏ mặt, đối phương không phải là của mình, mình vẫn còn tình cảm mạnh mẽ vậy sao?
- Đạo diễn Trần, An Như, mọi người đến ra mắt bí thư Vương.
Tiêu Quảng Niên thấy cảnh quay đã xong, thế là vội vàng vẫy tay gọi đạo diễn Trần và Liêu An Như đến.
Đạo diễn Trần nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó chậm rãi đi đến, nhưng nhìn vào vẻ mặt lại thấy hắn có chút mất hứng. Khi hắn đi đến bên cạnh Liêu An Như thì khẽ nói:
- An Như, nếu cô không quan tâm đến những người làm quan như thế này thì cũng không cần mở miệng.
Liêu An Như rất tình nguyện nói chuyện với Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy đạo diễn Trần nói như vậy thì thật sự sinh ra cảm giác không thoải mái. Vị đạo diễn này tuy rất kiêu ngạo nhưng rất quan tâm đến nàng, nói như vậy cũng tràn đầy thiện ý với nàng. Vì vậy Liêu An Như có chút trầm ngâm, sau đó khẽ gật đầu với đối phương.
- Bí thư Vương, đây là đạo diễn Trần, còn vị nữ sĩ này, chính là ngôi sao ca nhạc và diễn viên truyền hình nổi tiếng cả nước, là Liêu An Như tiểu thư.
Tiêu Quảng Niên thấy hai người kia đi đến thì ưỡn bụng giới thiệu, khi hắn giới thiệu Liêu An Như thì lớn tiếng hơn một chút, rõ rang đang rất nể mặt Liêu An Như.
Vương Tử Quân nhìn Liêu An Như với trang phục cổ trang, hắn cười cười khoát tay với đạo diễn Trần:
- Tôi đã được nghe đại danh của đạo diễn Trần, rất vui khi được gặp mặt.
Đạo diễn Trần khẽ gật đầu và dùng giọng tùy ý nói:
- Chào bí thư Vương. xem tại
Kiếp sống diễn viên gần đây đã xóa đi những non nớt dĩ vãng của Liêu An Như, bây gời đừng nói là trước mặt một người, dù đối mặt với ngàn vạn người thì nàng vẫn thản nhiên như không. Nhưng khi ánh mắt Vương Tử Quân nhìn về phía nàng, nàng vẫn không khỏi cảm thấy trái tim chợt gia tốc.
Vương Tử Quân sẽ chào hỏi mình thế nào? Liêu An Như thật sự vì nghi vấn này mà cảm thấy không yên.
Vương Tử Quân cũng rất không bình tĩnh, đây là cô gái đã chung giường gối với hắn ba mươi năm, hôm nay tuy vì đi theo con đường khác mà khí chất biến đổi, nhưng dung nhan vẫn như xưa, vẫn có vài phần quen thuộc.
Nhưng hai người bây giờ xem như phát triển theo hai đường song song, không còn cơ hội cắt ngang nhau. Vương Tử Quân khẽ hít vào một hơi, hắn cố gắng chôn sâu cảm giác rung động vào lòng.
- Chào cô, Liêu An Như, không ngờ lại gặp cô ở thành phố La Nam.
Vương Tử Quân khẽ vươn tay dùng giọng bình tĩnh nói.
Liêu An Như nghe thấy Vương Tử Quân xưng hô như vậy thì không hiểu vì sao lại thấy kinh hoảng, nàng vô thức vươn tay mình ra, bắt chặt tay Vương Tử Quân rồi khẽ nói:
- Chào bí thư Vương, rất vui được gặp ngài.
- Bí thư Vương và Liêu tiểu thư có quen biết sao? Đây thật sự quá tốt. Bí thư Vương, chỗ này không phải nơi nói chuyện, chúng ta vào trong uống trà.
Tiêu Quảng Niên thấy hai người chào hỏi nhau thì lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó chợt tươi cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Vậy thì đi dùng trà.
Đám người Nhan Sĩ Tắc gần đây luôn xem Vương Tử Quân là chính, thấy bí thư Vương nói đi uống trà thì cùng đi vào bên trong. Liêu An Như là một cô gái xinh đẹp tao nhã, ai cũng thấy nàng là nhan tuyển tốt để nói chuyện với bí thư Vương.
Truyện convert hay : Nữ Tổng Tài Chí Tôn Cao Thủ